Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 266: Trong phòng bệnh Đồng Y Mộng xuất hiện một người



Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng Đường Hạo Nam đã chuẩn bị xong xe đậu sẵn dưới lầu. Hạ Nhất Nhiễm đơn giản sửa soạn một chút liền đi xuống.

"Ăn xong bữa sáng rồi hãy đi, cũng không tốn bao nhiêu thời gian." Lúc Hạ Nhất Nhiễm ngồi trên xe, Đường Hạo Nam đề nghị như vậy.

Hạ Nhất Nhiễm cũng không cảm thấy đói, nhưng mà vẫn gật đầu đồng ý.

Đạt được Hạ Nhất Nhiễm cho phép, Đường Hạo Nam mang theo Hạ Nhất Nhiễm đi ăn bữa sáng.

Lúc tới trại giam đã hơn chín giờ, vừa xuống xe, rất xa liền nhìn đến Hạ Văn Sơn ở cửa trại giam hướng về hai người ngoắc, ở đây có Hạ Văn Sơn dùng mối quan hệ công, muốn gặp Đồng y Mộng thủ tục dễ làm hơn nhiều, cùng lần trước cách một cái cửa sổ kính nói chuyện hoàn toàn trái ngược.

Bây giờ, Đồng Y Mộng bị mang tới trước mặt ba người, so với dáng vẻ điên cuồng lần trước khi nhìn thấy Hạ Nhất Nhiễm, bây giờ xem ra rõ ràng tốt lên rất nhiều. Tuy xem ra vẫn có chút ngu dại, nhưng mà trạng thái hiển nhiên là khống chế được rồi.

"Cô. . . Có khỏe không?" Bỏ qua ân oán tình thù, tuy không hận người phụ nữ này giống như trước, nhưng cũng tuyệt đối không cách nào thích được, không khí có chút ngượng ngùng, ngoại trừ mở miệng nói ra chào hỏi đơn giản như vậy, Hạ Nhất Nhiễm không biết chính mình còn có thể nói gì.

Nhưng mà tầm mắt Đồng Y Mộng vẫn nhìn về phương xa. Đối với Hạ Nhất Nhiễm chào hỏi khách sáo như vậy, có vẻ có chút thờ ơ.

"Đồng Y Mộng!" Đường Hạo Nam lớn tiếng gọi một tiếng, muốn để tầm mắt Đồng Y Mộng dừng lại trên người mình.

Quả nhiên, Đường Hạo Nam vừa hét lớn một tiếng, vẻ mặt Đồng Y Mộng cuối cùng có chút biến hóa, hơi hơi quay đầu, như là một người máy, đem đầu mình quay lại nhìn Đường Hạo Nam.

"Đồng Y Mộng?" Thì thào, cô ta giống như là lầm bầm lầu bầu, ánh mắt vốn vô hồn nhìn Đường Hạo Nam, rồi từ từ trở thành thành điên cuồng.

Tiếp đó a một tiếng, Đồng Y Mộng mạnh phát ra một tiếng thét chói tai, Hạ Nhất Nhiễm bị tình hình bất thình lình này dọa run run.

Đường Hạo Nam sợ Hạ Nhất Nhiễm bị thương tổn, đầu tiên đem Hạ Nhất Nhiễm ôm vào trong ngực, đâu nào nghĩ đến Đồng Y Mộng sau khi thét một tiếng chói tai không nhào đến Hạ Nhất Nhiễm, mà là hướng về Đường Hạo Nam mạnh đánh tới, túm chặt cổ áo Đường Hạo Nam, giống như điên cuồng gào thét.

"Anh nói cho tôi biết, Đồng Y Mộng là ai, Đồng Y Mộng là ai, tôi không phải Đồng Y Mộng! Tôi không phải Đồng Y Mộng!" Tiếng thét chói tai, quả thực muốn đem màng tai người ta đều đã làm vỡ nát.

"Cô tránh qua một bên cho tôi!" Hạ Văn Sơn khi thấy quản lý trại giam xông tới trước, đã đi trước một bước, vươn tay hung hăng lôi kéo, thân thể Đồng Y Mộng nháy mắt như một bao tải bị ném ra ngoài.

Đầu đụng mạnh vào cái bàn phía sáu, trực tiếp đầu rơi máu chảy.

Hạ Nhất Nhiễm thét một tiếng kinh hãi. Muốn xông lên nhìn xem, lại bị Đường Hạo Nam giữ chặt.

"Lát nữa để cho người đặc biệt tới rửa sạch đi, trên thân thể cô ta không sạch sẽ."

"Nhưng mà cô ta giống như hôn mê rồi." Hạ Nhất Nhiễm vẫn là có chút mềm lòng, dù sao cũng là một người đã điên rồi, những thù oán lúc trước, sớm nên xóa bỏ.

"Cô ta vừa nói chính mình không phải Đồng Y Mộng." Không để ý Đồng Y Mộng nằm trên mặt đất, Hạ Văn Sơn xiết chặt mày, bằng vào bản lĩnh đặc công rèn luyện hàng ngày của mình, anh cảm thấy chuyện này thật sự càng ngày càng không đơn giản.

"Vậy kế tiếp làm sao đây? Cô ta đã điên rồi." Hạ Nhất Nhiễm không hiểu nổi bọn họ có thể trong miệng một người điên moi ra được tin tức hữu ích gì.

"Trước mang đến bệnh viện điều trị đi, can thiệp tinh thần trước, nhìn xem trạng thái tinh thần có thể có chỗ chuyển biến tốt đẹp hay không." Nói làm liền làm, Hạ Văn Sơn sau khi ra quyết định, liền đi tìm quản đốc bàn bạc.

Hạ Nhất Nhiễm ánh mắt vẫn là nhịn không được rơi trên chỗ người phụ nữ nằm trên mặt đất. Đường Hạo Nam đương nhiên biết Hạ Nhất Nhiễm mềm lòng, nhưng anh cảm thấy Đồng Y Mộng cũng không đáng đồng tình.

"Chúng ta đi thôi." Hạ Nhất Nhiễm bị dọa sợ, sắc mặt tái nhợt, xem ra có chút yếu ớt, do Đường Hạo Nam đẩy cô đi ra ngoài. Trong đầu tràn đầy hình ảnh Đồng Y Mộng kia đầu rơi máu chảy. Một cảm giác buồn nôn theo cổ họng mãnh liệt tràn trong người, Hạ Nhất Nhiễm cảm thấy điểm tâm buổi sáng mình ăn đều muốn trào ra ngoài, nhịn không được, hai tay ôm ngực. "Em muốn đi vệ sinh, anh ở chỗ này chờ em một chút."

"Anh đi cùng em." Đường Hạo Nam có chút lo lắng, muốn đi theo sau Hạ Nhất Nhiễm.

"Anh ở chỗ này chờ Hạ Văn Sơn đi, em đi rồi về ngay." Không kịp cùng Đường Hạo Nam trả lời, Hạ Nhất Nhiễm xoay người bỏ chạy. Trong lỗ mũi giống như đều đã tràn ngập mùi máu tươi của Đồng Y Mộng, Hạ Nhất Nhiễm chạy vào nhà vệ sinh, cúi đầu ọe một tiếng liền phun ra, đến khi mọi thứ trong dạ dày đều đã đã phun ra sạch sẽ, Hạ Nhất Nhiễm còn đang cúi đầu không ngừng nôn khan.

Nhưng mà lúc này, ánh mắt lóe sáng, tại khe cửa thấy được một bóng dáng, vội vàng che miệng lại, Hạ Nhất Nhiễm bất chấp cảm giác khó chịu trong dạ dày, người đã mạnh xông ra ngoài.

"Rum!" Hét lớn một tiếng! Người đàn ông kia cũng không quay đầu, Hạ Nhất Nhiễm chạy đuổi theo, người đàn ông kia rẽ một góc biến mất ở trước mặt mình, đợi Hạ Nhất Nhiễm đuổi theo đến nơi, đã không có tung tích.

Hai tay buông xuống bên người, Hạ Nhất Nhiễm vẫn chưa từ bỏ ý định tìm kiếm mọi nơi, vừa rồi cô nhất định không có nhìn lầm, cô rõ ràng nhìn thấy Rum, cái người mặc đồ Tây này, toàn thân đều đã lộ ra khí tức đàn ông Tây Phương.

Nhưng anh ta ở Trung Quốc cũng không có người thân hoặc là bạn bè gì, anh ta tới trại giam là muốn làm gì chứ?

Trong tiềm thức, Hạ Nhất Nhiễm đã đem Rum cùng Đồng Y Mộng có liên quan đến nhau.

"Hạ Nhất Nhiễm! Nhiễm Nhiễm!" Lúc Hạ Nhất Nhiễm còn muốn tiếp tục tìm kiếm tiếp, nơi xa đã truyền đến tiếng Hạ Văn Sơn cùng Đường Hạo Nam gọi mình, chỉ có thể từ bỏ, xoay người đi về.

"Em không ở nhà vệ sinh, sao lại chạy đến bên kia rồi." Nhìn đến Hạ Nhất Nhiễm sắc mặt tái nhợt, Đường Hạo Nam trực tiếp vươn cánh tay dài đem Hạ Nhất Nhiễm ôm vào trong lòng.

Sắc mặt tái nhợt, thân thể lại vẫn yếu ớt như vậy, sao còn chạy đi khắp nơi.

"Em vừa rồi giống như nhìn thấy Rum, anh ta tới nơi này làm gì chứ?"

"Rum?" Nghe đến cái tên này, Đường Hạo Nam nhẹ nhàng nhíu mày.

"Uh'm, anh nói xem anh ta có thể cùng chuyện Đồng Y Mộng có liên quan không?"

Đường Hạo Nam ánh mắt trở nên thâm thúy, từ chối cho ý kiến, chỉ đưa cánh tay khoác lên vai Hạ Nhất Nhiễm. "Không quan trọng, cho dù là vì Đồng Y Mộng tới, Đồng Y Mộng hiện tại đã bị đưa đến bệnh viện số 1 Sùng Xuyên, có người đặc biệt giám sát, hẳn không có vấn đề gì."

Sau khi nói xong câu đó, Đường Hạo Nam cùng Hạ Văn Sơn mang theo Hạ Nhất Nhiễm rời đi.

Từ sau ngày đó đến thăm Đồng Y Mộng, mọi chuyện cũng không có gì tiến triển quá lớn, mà Đường Hạo Nam dường như trở nên bận rộn hơn rất nhiều. Hạ Nhất Nhiễm chỉ biết là Đường Hạo Nam đang bận rộn chuẩn bị hôn lễ, nhưng mà rốt cuộc là bận chuyện gì, chính cô cũng cũng không biết.

Khi Hạ Nhất Nhiễm ở nhà một mình đến chán đến chết, Hạ Khả San vác bụng bầu đến chơi, trực tiếp mang theo Hạ Nhất Nhiễm đi dạo phố, chọn đồ dùng mới trong nhà, lại còn mua một chút đồ linh tinh đáng yêu gì đó để trang trí.

Giống như tất cả những chuyện lúc trước đều đã sang trang mới, biến thành chuyện quá khứ, cuộc sống an nhàn để cho Hạ Nhất Nhiễm không yên, lo lắng đến hoảng hốt, cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy, cho nên đến một ngày Đường Hạo Nam đêm khuya mặc quần áo tử tế đứng dậy, Hạ Nhất Nhiễm cũng theo mở mắt ra ngồi dậy.

Trước giờ Đường Hạo Nam làm cái gì cô vẫn đều không quan tâm, nhưng mà gần đây, trong lòng cô cảm giác lo lắng thật sự là quá mãnh liệt rồi.

"Sao lại thức dậy rồi?" Khi Đường Hạo Nam đang trách chính mình gây ra động tĩnh quá lớn, đánh thức Hạ Nhất Nhiễm, Hạ Nhất Nhiễm đã giống như một con chuột túi mạnh bổ nhào trên người Đường Hạo Nam, hai tay gắt gao ôm chặt vòng eo Đường Hạo Nam.

"Anh muốn đi đâu? Có nguy hiểm không?" Gần đây anh đều là nửa đêm ra ngoài rạng sáng trở về, tuy chính mình mỗi ngày mở mắt ra Đường Hạo Nam đều đã nằm ở bên cạnh, nhưng mà anh không biết là, kỳ thật khoảng thời gian một đêm này, Hạ Nhất Nhiễm lại không cách nào nhắm mắt an tâm đi ngủ.

"Có Văn Sơn ở đây, sao lại có chuyện nguy hiểm gì chứ, vụ án của anh đã có tiến triển, cho nên Văn Sơn bên kia đang thiếu người, anh đi giúp một chút, chính em ở nhà ngoan ngoãn ngủ ngon giấc." Nhẹ nhàng hôn trên trán Hạ Nhất Nhiễm bày tỏ an ủi, Đường Hạo Nam giúp Hạ Nhất Nhiễm đem chăn kéo lại, để cho cô ngoan ngoãn ở nhà đi ngủ.

Rồi anh mới mở cửa, rời đi.

Hạ Nhất Nhiễm lòng như chìm xuống đáy cốc.

Phòng bệnh trong bệnh viện đều đã tắt đèn, chỉ để lại ngọn đèn trong hành lang không tính quá sáng, trong ánh sáng mờ tối ấy, chỉ có ít ỏi mấy y tá, vẻ mặt mỏi mệt đi tới đi lui giữa các phòng bệnh.

"Cô đến phòng nghỉ nghỉ ngơi đi, tôi ở đây trông chừng là được, hiện tại đã hơn nữa đêm rồi, không có vấn đề gì."

"Uh'm, được, thật là mệt chết rồi." Trong hành lang tối tăm, truyền đến giọng hai y tá thấp giọng nói chuyện với nhau.

Rồi sau đó một y tá liền đi phòng nghỉ nghỉ ngơi rồi. Chỉ còn lại một y tá ngồi canh chừng, thời gian tích tách đi qua, đêm khuya làm cho người ta càng cảm giác an tĩnh, buồn ngủ đánh tới, cô ta chậm rãi nhắm nghiền mắt.

Lúc này, từ trong phòng trị liệu, đi tới một y tá, hai tay bưng mâm dụng cụ, khẩu trang đã che khuất hơn phân nửa khuôn mặt cô ta, cô ta cúi đầu, một đường đi thẳng đến phòng bệnh đặc biệt 420, đẩy cửa đi vào.

Nhìn đến phòng bệnh chỉ có một người, cô ta hơi sững sờ, nhưng vẫn cầm mâm trong tay đặt trên giường, vươn tay kéo khẩu trang xuống, rõ ràng là một gương mặt phong tình vạn chủng mặt.

Rồi cô ta vươn tay từ trong mâm dụng cụ kia lấy ra một cái kim tiêm gì đó. Cười lạnh với người bệnh trên giường một tiếng. Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào tới, đem tươi cười trên mặt người kia nổi bật đến sởn gai ốc.

"Chuyện này cô đừng trách tôi, ai bảo cô điên rồi vẫn còn không ngoan ngoãn, đi chết đi!" Khuôn mặt hung dữ cầm kim tiêm trong tay tiêm xuống, liền nghe hét lớn một tiếng.

"Lệ Áo!" Từ sau bức màn lao tới hai người, Lệ Áo hoảng hốt, kim tiêm trong tay lập tức đẩy mạnh vào.

Sau đó cô ta liều lĩnh cười ha hả.

"Rốt cục bắt được cô rồi!" Hạ Văn Sơn trực tiếp hướng về Lệ Áo xông tới, Đường Hạo Nam lại giành trước chạy đến trước giường Đồng Y Mộng, lập tức rút ống tiêm trên tay cô ta ra!