Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 184: Anh đi rồi đừng bao giờ trở về nữa



Chân bị treo cao, đầu rủ xuống, tư thế cơ thể để cho cô máu dâng lên đầu, từng trận say xẩm, cảm giác buồn nôn càng thêm mãnh liệt, chỉ có thể nhắm mắt lại chống cự từng đợt choáng váng đánh tới.

Cô không muốn phản ứng chính mình thôi, lúc này Hạ Nhất Nhiễm nhắm mắt lại, xem ra tràn đầy mỏi mệt, nhìn không tới cô đáy mắt nghiền nát, nhưng mà khuôn mặt kia tràn đầy mỏi mệt, vẫn lại là gắt gao nhéo trái tim anh. Từng đợt co rút đau đớn.

Làm sao đây, ai tới nói cho anh, hiện tại anh nên là làm sao đây!

Đi? Không thể đi, bỏ lại cô đang mang thai con của bọn họ, một mình ở lại bệnh viện, anh đúng là vẫn làm không được.

Ở lại? Lại càng không thể ở, anh toàn thân bệnh độc, ở lại bên cạnh bọn họ, lỡ như xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Làm sao đây?

Vậy quãng đời còn lại của anh lại càng chạy không thoát được tự trách.

Nhất thời trầm mặc đứng ở trong phòng bệnh, nhưng lại không biết chọn lựa thế nào.

"Em... Đang nói nhảm đúng không?" Do dự thật lâu, mới mang theo tính thăm dò hỏi ra những lời này.

Nghe được câu buồn cười nhất này. Đường Hạo Nam trước kia không ai bì nổi hiện giờ cũng có một ngày ăn nói khép nép thật cẩn thận như vậy.

Đáy mắt có lệ, cho dù cô nhìn không tới, lại vẫn lại là liên tiếp nén trở về.

"Nhiễm Nhiễm?" Cô nhắm mắt lại giống như ngủ thiếp đi, cô không để ý tới anh.

"Nói nhảm?" Cô bỗng nhiên mở mắt ra, đáy mắt tất cả đều là lệ. Không biết tại sao, cô nhớ tới một câu như vậy. Người say nâng chén rượu đầy, nhưng đáy mắt này đều là lệ.

Không có rượu, cũng đã cay lòng.

Cả trái tim đều bị anh vặn thành khăn lau, không biết bao nhiêu nếp gấp.

"Em nói là thật sự, Đường Hạo Nam em muốn anh ở lại bên cạnh em, anh nghe rõ chưa? Chứ không phải đem một mình em đùn đẩy bỏ chạy biết chưa? Sau khi xảy ra chuyện anh có nghĩ tới muốn nói cho em để cho em cùng anh đối mặt không? Còn không phải lựa chọn đi cho xong việc, nói cái gì không thích em, chơi đã em rồi. Đường Hạo Nam, em ở trong mắt anh, chỉ là người vợ tai vạ đến nơi bỏ mặc anh không lo sao?!" Trong đôi mắt, chứa ủy khuất cùng lên án, càng ngày càng hồng.

Là hận sao? Hận anh yêu người khác, lúc cô thanh xuân tươi đẹp nhất lại phụ cô. Hận anh đến hôn nhân đều coi chính mình là công cụ trả thù, thậm chí đến một cái hôn lễ đến nay đều không cho cô. Hận anh khi đã xảy ra chuyện lớn như thế lại lựa chọn đi cho xong việc, không hỏi qua cô một tiếng.

Anh chưa từng nói qua, Hạ Nhất Nhiễm, em nguyện ý cùng anh đối mặt không? Anh cho tới bây giờ cũng chưa hỏi qua.

Trong lòng, cảm xúc lẫn lộn, mà lại như là một bình rượu cay lâu năm.

Thì ra từ đầu đến cuối, anh cho tới bây giờ cũng không tin cô.

Trải qua bao nhiêu sóng gió, anh vậy mà còn không tin cô.

"Đường Hạo Nam, thì ra anh chưa bao giờ từng tin tưởng em, một lần, dù cho một lần đều không có." Nhắm mắt lại, nước mắt xẹt qua tóc mai ở lỗ tai, đến cả chính mình đều đã khó mà tin được bi thương. Đau thương vô tận, đúng là vẫn còn rơi vào kết cục tổn thương tổn lẫn nhau như vậy.

Cô rời đi? Mặc anh tự sinh tự diệt, anh chẳng lẽ liền thật sự dễ chịu sao? Cô cả đời này, liền thật sự dễ chịu sao?

Vẫn không thể làm được không oán không trách đi, cô oán anh, trách anh luôn tự cho là đúng.

"Hạ tiểu thư, tôi đến tiêm thuốc cho cô." Có lẽ là bởi vì không khí trong phòng quá mức ngột ngạt, cho nên y tá vừa đi vào đều là thật cẩn thận, giống như sợ xui xẻo làm hai người kích động.

Kim tiêm dài nhỏ, chui vào trong mạch máu, mũi kim chỉ lạnh lẽo, không đau. Rốt cục vẫn lại là đuổi theo mỏi mệt, Hạ Nhất Nhiễm ánh mắt vô thần.

"Đường Hạo Nam anh đi đi, anh đi rồi, sau này em liền mang theo bọn nhỏ, cũng tìm một chỗ không người trốn đi, cho dù anh thật sự không mắc phải căn bệnh này, cũng đừng bao giờ tìm em nữa, uổng công em lòng tràn đầy hi vọng, mà anh coi em như cái gì, chung quy là muốn tổn thương em, tổn thương đến thương tích đầy mình mới thấy đủ."

Ngoài miệng nói như vậy, đúng là tim như bị dao cắt. Anh sẽ đi sao? Cô đã nói đến như vậy, anh vẫn là muốn đi sao? Chẳng lẽ liền thật sự một chút cũng nhìn không ra tới trong lòng cô oán khí sâu nặng sao?

"Nhiễm Nhiễm... Anh sai rồi." Anh muốn ôm ôm ấp cô.

"Anh cút đi! Đường Hạo Nam, em mắt bị mù rồi, mới yêu anh nhiều năm như vậy." Mạnh mẽ vươn tay liền đẩy anh ra, cô khóc đến mi mắt cũng chỉ còn lại có một đường nhỏ, bụng lại kịch liệt đau rồi, chỉ có thể uể oải lại nằm xuống. Mặc cho cô nghiêng người trên giường bệnh treo giò, máu dâng lên não choáng váng.

"Ọe." Vị chua không thể khống chế tuôn ra ngoài, Hạ Nhất Nhiễm nghiêng đầu cố gắng hướng trong thùng rác phun ra.

Nếu như lòng tràn đầy chua xót cùng ủy khuất cũng có thể vô cùng đơn giản nôn ra hết như vậy thì tốt rồi.

"Anh Hạo Nam, không đi có được hay không?" Tiếng khóc xen lẫn khẩn cầu, yếu ớt đâm xuyên qua trái tim Đường Hạo Nam.

"Được, anh không đi, anh cùng em, anh ở lại cùng em, Nhiễm Nhiễm, chúng ta vui vẻ bên nhau, anh không đi nữa." Vươn tay nhẹ nhàng vuốt sau lưng Hạ Nhất Nhiễm, chạm vào đều là xương cốt lởm chởm.

Kinh hãi, cô mà lại gầy thành dáng vẻ như vậy, đều do anh.

Trách anh không làm tròn trách nhiệm một người đàn ông, nghĩ đến bản thân anh ở trên thương trường hô mưa gọi gió như vậy, mà người phụ nữ của chính mình đều bảo hộ không được, quả nhiên là hồ đồ.

"Đường Hạo Nam, nhớ kỹ hứa hẹn của anh, nếu anh lại vụng trộm chạy trốn một lần nữa, em chết, em để cho các con của anh cũng chôn cùng, em nói được thì làm được." Đôi má trắng bệch, lời nói ra mà nói lại giống người điên. Không có biện pháp, cô thật sự không còn cách nào. Ngoại trừ lấy chết ra uy hiếp, cô không biết nên làm sao giữ anh lại.

"Được, không đi, nói không đi liền không đi nữa." Nhẹ nhàng vuốt sau lưng cô, anh đã ra quyết định.

"Chờ em an thai, chúng ta liền đi làm kiểm tra, bây giờ, mặc kệ kết quả gì, anh đều đã cho em theo giúp anh cùng nhau đối mặt." Giọng ôn nhu, sợ quấy nhiễu Hạ Nhất Nhiễm buồn ngủ trên giường.

"Ừm." Nhẹ nhàng nhếch miệng, đây là nụ cười thỏa mãn đầu tiên của cô trong khoảng thời gian này, bây giờ, cô cuối cùng có thể an tâm ngủ một giấc rồi.

Lòng vẫn lại là có chút bất an, vươn tay nắm chặt bàn tay to lớn của Đường Hạo Nam, cùng anh mười ngón đan xen mới hoàn toàn yên tâm nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Lại không biết một động tác nho nhỏ này, khiến cho anh đau lòng thật lâu sau.

Ngoài cửa sổ tuyết đang rơi, trắng xoá một mảnh, đến bầu trời ảm đạm đều đã không thấy nữa. Tiếng hít thở an ổn nhỏ vụn ở trong không khí phát ra đều đều, nhìn mặt cô an tĩnh ngủ, anh mà lại cảm thấy được cuộc đời này đều đã thỏa mãn.

"Vâng, boss, người rốt cục đồng ý liên hệ tôi rồi." Hứa Thành giọng có chút kích động từ trong điện thoại truyền đến. Để cho Đường Hạo Nam hơi hơi cảm động.

"Đặt một vé máy bay tới Bắc Kinh, cậu mau chóng chạy tới, Nhiễm Nhiễm ở bên này an thai, rất nhiều chuyện bản thân tôi không chuẩn bị hết được."

"Vâng." Cho dù ngăn cách qua điện thoại, vẫn như cũ có thể cảm nhận được bên kia ẩn ẩn hưng phấn, nhịn không được thở dài.

Có lẽ, là anh khư khư cố chấp quá rồi.

"A..., đúng rồi, nếu nếu có thể, đem Tô Tiểu Quả cũng mang qua đây đi, phụ nữ hiểu lòng nhau, lúc chăm sóc cũng có vẻ thuận tiện." Còn nữa, Hạ Nhất Nhiễm có Tô Tiểu Quả ở bên, tâm tình cũng có thể tốt hơn một chút đi.

Hứa Thành làm việc hiệu suất từ trước đến nay đều không cần lo lắng, mới vừa vào đêm, liền mang theo Tô Tiểu Quả phong trần mệt mỏi chạy tới bệnh viện. Bên ngoài lại vẫn có tuyết rơi, trên người bọn họ đều có bông tuyết vươn lại, mang theo toàn thân khí lạnh. Bị Đường Hạo Nam ngăn ở cửa.

"Ra ngoài nói!"

"Có chuyện gì phải ra ngoài nói." Chống mặt giường đem đầu nâng lên, cảm giác máu dồn lên não mới hơi chút giảm bớt.

"Trên người bọn họ có khí lạnh, đối với thân thể em không tốt." Hạ Nhất Nhiễm mẫn cảm, để cho anh đau lòng.

"Không cần, ở trong phòng nói đi, anh phải luôn ở bên cạnh em, em mới có thể an tâm một chút." Quả nhiên, Đường Hạo Nam đáy mắt xẹt qua một tia đau lòng cùng tự trách.

Cô biết anh khổ sở, nhưng mà có phải áy náy nhiều một chút, tỷ lệ anh đi không từ giã có thể ít đi chút không.

"Nhiễm Nhiễm, chị chịu khổ rồi." Bỏ lại áo khoác trên người ra sau, Tô Tiểu Quả liền hướng về cô chạy tới, đáy mắt đau lòng cực kỳ rõ ràng, không phải ngụy trang.

Cô nên tự thấy may mắn, cuộc đời này, còn có một người bạn như Tô Tiểu Quả vậy.

"Không có việc gì. Sao giống như em so với chị lại vẫn đau khổ hơn vậy." Vươn tay phủi phủi bông tuyết còn dính đầy trên tóc Tô Tiểu Quả, Hạ Nhất Nhiễm cười an ủi cô.

Anh mắt Tô Tiểu Quả, theo lời Hạ Nhất Nhiễm nói, từ từ cô đơn rũ xuống. Rồi sau đó không lưu tâm nhìn mông lung ngoài cửa sổ, rõ ràng là tràn ngập tâm sự. Một vẻ lo lắng trùng trùng, để cho Hạ Nhất Nhiễm vì cô lo lắng.

"Tiểu Quả, em xảy ra chuyện gì?"

"A...... A.... Không có gì, Nhiễm Nhiễm chị nói xem số của chị sao khổ như thế, đều trách cái tên Đường Hạo Nam này."

"Được rồi, Tiểu Quả, anh ấy cũng không dễ dàng." Rõ ràng chính là có tâm sự, không muốn cùng cô nói sao?

Các cô, kỳ thật đều là người số khổ.

...

Lúc tới Bắc Kinh đã là đêm khuya, Tô Tiểu Quả sợ quấy rầy đến Hạ Nhất Nhiễm nghỉ ngơi, ở phòng bệnh một lúc liền cùng Hứa Thành rời khỏi. Lúc này Bắc Kinh vẫn còn không ngủ, đèn rực rỡ mới lên, đúng là một mảnh phồn hoa.

"Anh Hứa Thành, anh có thể dừng xe được không, em muốn đi dạo một chút."

Tuyết tuyết bay phất phơ, đèn rực rỡ mới lên, có lẽ là vấn đề tâm trạng, sao cô nhìn cô đơn như vậy. Tô Tiểu Quả ngừng xe. Vừa mở xe chui ra đã bị gió lạnh thổi thấu tim.

Không khí Bắc Kinh, chỉ có lúc có tuyết rơi mới tươi mới như vậy đi. Nhịn không được thở phù phù vài hơi. Rồi sau đó dựa vào trên lan can trên cầu, nhìn xe tới xe lui phía dưới.

Trong túi còn có thuốc lá, đốt một điếu, rồi mới nhìn dòng xe cộ phía dưới không thôi. Tuyết rơi vào mắt có chút ẩm ướt. Mấy năm nay, cô sống không tốt, thật sự không tốt chút nào.

Mấy năm nay, trải qua bao nhiêu sóng gió, hoàn toàn bị năm tháng mài mòn, nhiều lần trải qua tang thương. Kỳ thật tới Bắc Kinh lúc này, vẫn lại là có tâm lý trốn tránh bên trong. Không muốn đối mặt người kia. Nhìn đến anh ta, liền nghĩ tới đứa con đã chết đi của mình, cùng đoạn thời gian khổ sở vùng vẫy sống không thể yêu lúc trước.

"Phụ nữ tâm sự nặng nề quá nhiều mới hút thuốc." Có chút lo lắng một cô gái như cô nửa đêm khuya đứng cô đơn ở trên cầu vượt như vậy, Hứa Thành cũng xuống xe đi cùng cô. Lại thấy trong tay cô ánh lửa sáng sáng tối tối, chính đang bay ra một sợi khói.

"Có ổn không, tâm sự có nặng nề bao nhiêu, buông bỏ hết, liền không nặng nữa."

Hứa Thành mới vừa muốn mở miệng, di động Tô Tiểu Quả liền vang lên. Nhìn đến người gọi đến, Tô Tiểu Quả hơi sững sờ. Rồi mới nghe máy.

"Anh tìm tôi có chuyện gì." Giọng điệu lạnh như băng, liền giống như gió tuyết Bắc Kinh, không mang theo có một tia nhiệt độ, mà thuốc lá trong tay, đã đốt phỏng ngón tay lại vẫn hoàn toàn không biết.

"Con nói muốn em, cho nên..."

"Đó là con của anh, cũng không phải con của tôi, anh dựa vào cái gì!" Không đợi anh ta nói dứt lời, Tô Tiểu Quả cũng đã trách móc, sau đó hung tợn cúp điện thoại.

Toàn thân... Đều đã lạnh. Hiện thực quá lạnh, tình người quá lạnh, yêu, quá lạnh.