Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 153





Chương 153

Thuốc trong hòm quả thật rất ít. Chủ yếu là thuốc trẻ em, phỏng chừng đều chuẩn bị cho Hoắc Dận.

Ánh mắt Ôn Hủ Hủ rũ xuống, tiếp tục chọn. Cuối cùng, trước khi Hoắc Tư Tước trở lại phòng ngủ cô cũng tìm được một lọ thuốc mỡ, vừa vặn dùng để tiêu sưng vết bầm.

Sau khi chọn xong thuốc mỡ, cần phải bôi. Nên cô liếc trái nhìn phải, nhìn thấy phòng tắm trong phòng ngủ, liền trực tiếp cầm lọ thuốc mỡ đi vào.

“Răng rắc – -”

Đó là một mùi hương bạc hà , giống như mùi trong tủ quần áo mà cô ngửi thấy trong phòng ngủ đêm qua, trong phòng tắm này cũng không thấy có bất cứ dấu vết có đồ dùng phụ nữ. Gạch nền màu trắng gạo, vách tường màu xám nhạt. Bồn rửa đơn giản như khách sạn chỉ đặt một cái ly súc miệng, một cái bàn chải đánh răng. Tất cả đều là màu lạnh.

Chẳng lẽ…… Người phụ nữ kia không ở đây?

Vậy thì sao? Không phải họ đã kết hôn rồi sao? Tại sao lại không sống cùng nhau?

Tim của Ôn Hủ Hủ mới bình tĩnh lại không bao lâu, lại đập loạn xạ. Cô lấy lọ thuốc mỡ ra, đứng trước gương chậm rãi bôi lên mặt mình. Phát hiện ra cũng không bị nặng lắm.

Chỉ là, miệng của ô……

“Hiss……”

Cô đau đơn hít một hơi khí lạnh, thiếu chút nữa ném cả tăm bông đi.

“Cô đang làm gì vậy?”

Đúng lúc này, Hoắc Tư Tước từ trong phòng làm việc nhìn ra thấy cô đang bôi thuốc. Hắn đi tới, thấy cô ngồi xổm trong toilet che miệng bất động..

Ôn Hủ Hủ càng đem mặt của mình giấu kĩ, không cho hắn nhìn thấy.

Cô làm sao có thể để cho hắn nhìn thấy bộ dáng đáng xấu hổ này của cô. Không phải hắn trách cô nhiều chuyện sao?

Không ngờ, khi Hoắc Tư Tước thấy Ôn Hủ Hủ phớt lờ mình, hắn cho rằng đã xảy ra chuyện gì? Vì thế dứt khoát đưa tay xách lấy cổ áo sau của cô từ mặt đất nhấc lên!!

“Hmm…… Hoắc Tư Tước, anh…… làm gì vậy?” Ôn Hủ Hủ phát điên, một bên che miệng mình, một bên mở to đôi mắt đen long lanh đọng nước nhìn hắn.

Hoắc Tư Tước nhìn thấy, nhất thời khóe mắt lại co giật hai cái.

Có lẽ hắn không ngờ người phụ nữ trước kia ở trước mặt hắn giương nanh múa vuốt, lúc này bị người ta đánh nứt khóe miệng còn biết khóc.