Vô Thường

Chương 1110: Yêu quý sinh mệnh, rời xa ma đầu



- Thực sự vãn bối không biết phân biệt.

Đường Phong lộ ra biểu cảm đau khổ.

Vương Bá nhìn Đường Phong, cười lạnh nói:

- Không nói? Không có vấn đề, lão tử chỉ cần biết ngươi có phần bản lĩnh này là được, ngươi sẽ thay Vương gia ta bán mạng tầm bảo! Ngươi có thể tìm được thứ tốt cũng đều do phúc khí của Vương gia ban cho, nếu không phải chúng ta ban cho thì làm gì ngươi có phần vận khí này? Lấy tất cả những thứ ở trên người hắn ra đây, những thứ đó nên là của Vương gia!

Vương Bá ra lệnh một tiếng, đám đệ tử Vương gia sớm đã đỏ mắt nhất tề xông tới Đường Phong, ai nấy đều muốn cướp đoạt tất cả những thứ hắn có được trong khoảng thời gian vừa rồi.

Đám đệ tử Vương gia vội vàng như vậy, đố kỵ như thế cũng bởi một phương diện khác do người đồng tộc chết ngay trước mặt mình.

Không chờ cho bọn họ nhào tới trước mặt Đường Phong, đột nhiên Đoạn Tây Lâu lắc mình chắn chính giữa hai bên.

- Ngươi muốn tìm cái chết sao?

Vương Bá lộ vẻ hung ác âm trầm nhìn về phía Đoạn Tây Lâu.

Thần sắc Đoạn Tây Lâu hoảng hốt rồi lại lập tức trấn tĩnh, chắp tay nói:

- Bá phụ, Đoạn gia và Vương gia là thế giao, trăm năm qua Đoạn gia bị Vương gia để ý không ít, bá phụ muốn thứ gì của Tây Lâu thì Tây Lâu cũng không dám nói gì. Nhưng mà vị Đường huynh này là người ngoài, tất cả những thứ đó đều do hắn mạo hiểm sinh mạng mới có thể tìm được, Tây Lâu xin bá phụ tuân thủ lời hứa ban đầu.

- Hứa hẹn? Hứa hẹn cái gì?

Vẻ mặt Vương Bá bất chấp đạo lý.

- Trước đây bá phụ đã nói qua, chúng ta cùng kết bạn cùng đi, ai tìm được gì thì thứ đó sẽ trở thành của người đó, cho nên...

Đoạn Tây Lâu còn muốn nói tiếp nhưng làm sao Vương Bá cho hắn có cơ hội, Vương Bá khoát tay chặn lại nói:

- Lão tử nói lại thì sao? Hiện giờ lão tử đổi ý!

- Người không thể nói không giữ lời!

Đoạn Tây Lâu cố gắng tranh cãi.

- Mau cút ngay, nếu không ngay cả ngươi ta cũng thu thập!

Vương Bá hung dữ nói.

Đoạn Tây Lâu tức giận đến toàn thân run, run giọng nói:

- Bá phụ đây là muốn ỷ thế hiếp người sao?

- Phải! Thì làm sao?

Đoạn Tây Lâu hít sâu vào một hơi, cười thảm một tiếng cất cao giọng nói:

- Trăm năm trước, Đoạn gia ta như mặt trời ban trưa, đã từng đối với Vương gia ngươi như vậy chưa? Hiện giờ Đoạn gia sa sút lại bị Vương gia ngươi khi dễ! Tây Lâu kính ngươi mới gọi một tiếng bá phụ, xin hỏi bá phụ sau khi chết còn có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông của Vương gia không? Có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông của Đoạn gia ta không?

Âm thanh này như có tiếng vang, Vương Bá bị xúc phạm cũng đổi sắc mặt, chẳng qua biểu hiện chỉ trong nháy mắt, sau một khắc Vương Bá nói:

- Chuyện này không nói thì ai biết, làm sao lão tử quản nhiều chuyện được như vậy? Cho ngươi thêm một cơ hội nữa, mau cút ngay khỏi đây!

Đoạn Tây Lâu chậm rãi lắc đầu:

- Mặc dù ta và Đường huynh mới quen biết không lâu nhưng hắn khác hẳn so với đám người Vương gia các ngươi thế giao trăm năm, toàn bộ là một lũ sài lang vong ân phụ nghĩa, hắn tốt hơn vô số lần so với các ngươi, hắn là bằng hữu của Tây Lâu ta, hôm nay bị các ngươi khi dễ tại đây, ngươi lại muốn Tây Lâu khoanh tay đứng nhìn, Tây Lâu làm không được!

- Ngươi lớn rồi a, lá gan cũng lớn lắm, cũng dám làm trò trước mặt lão tử mắng Vương gia ta.

Vương Bá âm lãnh nhìn Đoạn Tây Lâu:

- Ngươi không sợ lão tử giận dữ sẽ trở về diệt Đoạn gia của các ngươi sao?

Sắc mặt Đoạn Tây Lâu chợt biến đổi, sau vẫn như cũ cắn răng nói:

- Cho dù bá phụ uy hiếp như vậy thì Tây Lâu cũng phải làm đúng chuyện của mình, Tây Lâu đường đường là nam tử thân cao bảy thước, mặc dù thực lực thấp kém nhưng vẫn có cốt khí!

Đường Phong vẫn đứng ở phía sau Đoạn Tây Lâu, nghe được những lời nói của hắn không khỏi cảm thấy an ủi trong lòng. Thanh niên là vậy, luôn phải có chút tâm huyết mới được, nếu như lúc nào cũng sợ đầu sợ đuôi thì còn có thể làm nên đại sự gì? Xem ra diễn trò hồi lâu cũng không uổng phí tâm tư, ít ra cũng đã khơi dậy được dũng khí phản kháng của Đoạn Tây Lâu.

- Đây là do ngươi tự tìm đường chết.

Vương Bá căn bản không động lạnh lùng nói:

- Giết chết hai bọn chúng, coi như làm đồ bồi táng cho đệ tử Vương gia ta!

Nơi này là Hư Thiên Điện, chết một hai người không tính là chuyện gì lớn. Đừng nói tin tức không thể truyền tới Đoạn gia, cho dù truyền tới Đoạn gia, lấy thực lực già yếu của đám người kia có thể làm gì Vương gia sao?

Về phần Đường Vân này lại càng không có lai lịch, giết thì giết, một chút suy nghĩ cũng không cần phải có.

Đám đệ tử của Vương gia vẫn đang chờ đợi giờ khắc này, nghe xong mệnh lệnh của Vương Bá không hề do dự xuất thủ đối với Đoạn Tây Lâu, trong nhất thời đao quang kiếm ảnh, chưởng phong gào thét, năm sáu đệ tử Vương gia cùng nhau phát động công kích.

Tuy rằng miệng Đoạn Tây Lâu nói như vậy nhưng vô cùng khẩn trương, dù sao thực lực của hắn cũng không bằng cả đám, nếu như đối phó một hay địch nhân thì còn có thể chu toàn nhưng hiện giờ bị bao vây xung quanh, sao còn có thể bận tâm điều gì?

Thậm chí trên tay hắn không có vũ khí, trước tìm được vũ khí đều bị đệ tử Vương gia cầm đi. Đối mặt với địch nhân đông đảo chỉ có thể vận chuyển cương khí vung đôi tay trần lên nghênh đón công kích.

Vốn Đoạn Tây Lâu tưởng rằng mình phải lấy một địch ba, dù sao hắn với Đường Phong cũng chỉ có hai người, còn đám đệ tử Vương gia có năm sáu người, chia đều ra cũng không sai biệt con số này.

Mà khi hắn đang dây dưa với đối thủ, đang muốn kềm chế hai người ở hai bên thì đột nhiên thấy một mảnh kiếm quang hiện lên bên cạnh, hai địch nhân bên cạnh dĩ nhiên bị một thanh trường kiếm đưa đi.

Tranh thủ lúc rảnh quay đầu nhìn lại, Đoạn Tây Lâu vô cùng sửng sốt, bởi vì hắn thấy Đường Phong đang cầm một thanh trường kiếm thiên binh trên tay, phảng phất như không đếm xỉa tới nhưng lại khiến cho bốn năm tên đệ tử Vương gia luống cuống tay chân.

Hầu như chỉ trong nháy mắt, đột nhiên tốc độ trường kiếm của Đường Phong nhanh hơn vài phần, kiếm ảnh chém ra lưu lại trên mỗi một người đệ tử Vương gia một kiếm.

Vài tiếng kêu thảm thiết truyền tới, máu tươi bắn ra ngoài, mấy đệ tử Vương gia bị Đường Phong kiếm chế đều ngã xuống mặt đất, nằm tại chỗ chảy máu tươi, mắt thấy chết ngay lập tức.

Biến cố này phát sinh quá nhanh, Đoạn Tây Lâu không kịp hiểu, Vương Bá cũng không kịp cứu viện, cho tới khi đám đệ tử Vương gia nằm chết dưới kiếm thì Vương Bá mới giận tìm mặt thét lớn:

- Tiểu tử láo xược, dám giả heo ăn thịt cọp!

Lời còn chưa dứt thì người giống như mãnh hổ lao tới chỗ Đường Phong.

Mặc dù thi triển Tá Thi Hoàn Hồn nhưng chỉ có cảnh giới Thiên Giai thượng phẩm, Đường Phong đối phó với mấy người đệ tử Vương gia cũng vô cùng dễ dàng nhưng đối mặt với Vương Bá có thực lực Linh Giai hạ phẩm thì Đường Phong không thể khinh thường như vậy.

Thương thế trên người còn chưa lành, chỉ bằng cảnh giới Thiên Giai thượng phẩm muốn đối phó với Vương Bá sợ rằng có chút khó khăn.

Vừa mới suy nghĩ tới điều này, Đường Phong liền tán đi Tá Thi Hoàn Hồn, khôi phục lại thực lực vốn có.

Năng lực của Tá Thi Hoàn Hồn cũng rất thú vị, khi thi triển không chỉ có thể bắt chước được cảnh giới âm hồn mà có thể biến hóa thành dáng dấp của âm hồn lúc còn sống, nhưng nếu tán đi Tá Thi Hoàn Hồn thì tất cả sẽ trở lại nguyên hình.

Vương Bá đang hùng hùng hổ hổ lao tới chỗ Đường Phong đột nhiên thấy dung mạo Đường Phong thay đổi không khỏi hốt hoảng một chút, đến khi nhìn lại thì Đường Phong đã biến thành một người khác, hơn nữa ba động cương khí trên người hắn ngang bằng với chình mình, đều là cảnh giới Linh Giai hạ phẩm.

Hình dáng này, vẻ mặt này... dường như đã thấy qua ở nơi nào, Vương Bá nhướng mày, chợt linh quang trong đầu lóe lên, thất thanh kêu sợ hãi:

- Ma đầu Đường Phong?

Ma đầu Đường Phong!

Trong khoảng thời gian vừa rồi chính là người nổi tiếng nhất thiên hạ, tội ác của người này chồng chất, giết chóc vô số, để giết hắn, bốn thế lực lớn đã phải phải phái ra mỗi nơi một cao thủ Linh Giai thượng phẩm đi tới vùng hoang vu dã ngoại ngăn chặn hắn lại, rồi còn triệu tập mấy nghìn người trong các thế lực trong thiên hạ tới triển khai đại hội đồ ma.

Nhưng khiến cho tất cả mọi người không hề nghĩ tới chính là hưng sư động chúng như vậy vẫn không có thể giết chết được ma đầu này, ngược lại để cho ma đầu giết chết nhị trưởng lão của Tư Đồ thế gia, còn giết thêm mấy nghìn anh hùng trong thiên hạ rồi sau đó mất tích.

Nghe đồn người này có ba đầu sáu tay, có thể lên trời xuống đất, thực lực vô cùng bí hiểm, cho dù ngay cả cao thủ đệ nhất như Chiến Khôn cũng phải ăn quả đắng ở trên tay hắn.

Từ khi đại hội đồ ma kết thúc, tin tức này cũng đã được truyền đi khắp mọi ngõ ngách trong thiên hạ. Vương Bá có thể nhận ra được khuôn mặt của Đường Phong cũng không có gì kỳ quái, bởi vì bức họa của Đường Phong cơ bản đều có trong tay mỗi gia tộc, hơn nữa đám người Vương Bá tới Hư Thiên Điện muộn hơn, tự nhiên cũng nghe thấy được chuyện tình của đại hội đồ ma.

Yêu quý sinh mệnh, tránh xa ma đầu! Đây là điều luật mà hiện giờ mỗi một người đều tuân theo.

Vương Bá chưa bao giờ nghĩ tới chính mình dĩ nhiên có thể có một ngày gặp được ma đầu Đường Phong, trong nháy mắt nhận ra được hình dáng của Đường Phong thì dũng khí của Vương Bá liền tan thành mây khói.

Hắn nhớ tới đại hội đồ ma, hắn nhớ tới nhị trưởng lão Tư Đồ thế gia, hắn nhớ tới cao thủ đệ nhất Chiến Khôn, hắn còn muốn sống...

Ngay cả đại nhân vật như nhị trưởng lão Tư Đồ Thiên Hà của Tư Đồ thế gia cũng bị ma đầu Đường Phong giết chết, hơn nữa còn bị giết trong lúc thiên quân vạn mã vây quanh, còn khiến cho Chiến Khôn ăn không tiêu, chính mình tính là cái gì? Chính mình chẳng qua chỉ là một Linh Giai hạ phẩm, phóng mắt nhìn khắp thiên hạ thực lực bậc này hoàn toàn không đáng coi trọng.

Thực lực như vậy có thể đánh lại ma đầu sao? Trong đầu Vương Bá hầu như không cần suy nghĩ liền có ngay đáp án chắc chắn, tuyệt đối không thể!

Sau một khắc hùng hùng hổ hổ Vương Bá liền làm ra động tác khiến cho Đường Phong nghi hoặc không ngớt.

Chỉ thấy hắn mạnh mẽ dừng lại thân hình, dùng một loại tốc độ không thể tưởng tượng nổi xoay người sang chỗ khác, vận dụng hết tốc lực chạy trốn như gió.

Đường Phong đang ngưng tụ một đoàn kiếm khí ở trong người chuẩn bị liều chết chiến đấu cùng với địch nhân lại không nghĩ tới hắn hô lên một tiếng liền xoay người chạy bỏ mặc mình.

Bóng lưng thì bóng lưng đi, Đường Phong cũng không quan tâm tới điều này, một tiếng xoẹt vang lên, trường kiếm bén nhọn chém ra một đạo kiếm quang bay tới thân thể của Vương Bá.

Tốc độ chạy trốn của Vương Bá sao có thể so bì được với kiếm quang?

Hét thảm một tiếng, Vương Bá há mồm phun ra một đám máu tươi, thân thể lung lay ngã rầm xuống mặt đất. Chờ đến khi hắn tập tễnh đứng lên thì đã thấy ma đầu Đường Phong vọt tới trước mặt của chính mình, ma đầu Đường Phong giơ cao trường kiếm trên tay bổ thẳng xuống gáy chính mình.

Tròng mắt của Vương Bá trợn trừng, hắn vô cùng sợ hãi, cương khí hộ thân căn bản chưa từng vận khởi, mắt nhìn trân trân vào thanh trường kiếm đang chém tới cái cổ của chính mình.

Ngược lại Đường Phong vẫn cẩn thận vận khởi ra Duệ kim khí của lực lượng cương tâm, Duệ kim khí không gì không phá được, gáy của một người bình thường sao có thể chống lại?

- Ma đầu Đường Phong quả nhiên danh bất hư truyền.

Vương Bá ngơ ngẩn nói một câu liền tắt thở, thân thể của hắn ngã xuống mặt đất, máu tươi phun lên trời như suối.

- Tại sao... Dễ giết như vậy.

Đường Phong chau mày, hắn có chút cảm giác không thể tưởng tượng nổi.

Lấy thực lực hiện giờ của hắn muốn đối pho với Linh Giai hạ phẩm xác thực không cần phí nhiều sức nhưng mà cũng không đến mức đơn giản dễ dàng như vậy.

Nếu Vương Bá phản kháng lại, lấy thân thể đang thụ thương của mình sợ rằng còn phải cố gắng đánh một hồi mới có thể kết thúc, nhưng hắn không nghĩ tới Vương Bá không hề có nửa điểm phản kháng trong đầu, cho nên sự tình mới trở nên đơn giản như thế.

Từ lúc nào tên của chính mình đã dọa người như vậy? Đường Phong cười khổ không ngừng, cục diện biến thành như thế không phải điều hắn mong muốn, cũng không phải điều hắn suy nghĩ.

Bên này Đường Phong giải quyết đám đệ tử Vương gia và Vương Bá trong nháy mắt, còn bên kia Đoạn Tây Lâu và một đệ tử Vương gia vẫn đánh nhau long trời lở đất, khí thế hừng hực. Hai người cùng có thực lực Thiên Giai thượng phẩm cho nên sức chiến đấu cũng sàn sàn như nhau, trong cuộc chiến sinh tử tự nhiên không có khả năng phân ra thắng bại nhanh chóng.

Mà đến khi Đường Phong giải quyết hết các đối thủ của mình, hắn quay đầu nhìn lại về phía bên kia khiến cho tên đệ tử Vương gia nhất thời bị kinh hãi.

Vương Bá đã chết, tộc nhân của mình cũng chết sạch, hiện giờ chỉ còn một mình mình thì còn có ý chí chiến đấu gì? Huống chi một câu nói trước kia của Vương Bá hắn cũng nghe rõ trong tai.

Ma đầu, ma đầu Đường Phong đang ở trước mặt, sau một khắc nữa hắn có thể động thủ tới giết mình hay không? Đầu óc của tên đệ tử Vương gia hoang mang lo sợ, nhất thời sơ ý bị Đoạn Tây Lâu đánh mạnh một chưởng vào trên ngực. Chưởng lực mạnh mẽ đẩy hắn lui về phía sau, vẻ mặt có chút đỏ bừng.