Vô Thượng Sát Thần

Chương 71: Nguy Cơ



Vào lúc đám người đang giao đấu cùng Độc Lang, Yến Thành, Phúc bá như thường lệ trở lại Thần Phong Học Viện nhưng không thấy bóng dáng bọn Tiêu Phàm, chỉ nhìn thấy tờ giấy mà bọn hắn lưu lại.

- Đám tiểu tử này, không biết có rất nhiều người muốn các ngươi chết ư?

Phúc bá nổi giận mắng sau đó nhìn lên bầu trời đêm, thầm nói: - Đúng lúc ta cũng muốn vào Hồn Thú Sơn Mạch tìm một chút vật liệu, thuận tiện đi nhìn một chút.

Dứt lời, Phúc bá quay người biến mất trong bóng đêm.

Vào lúc đó, Tứ Đại Gia Tộc: Tôn gia, Tôn Đình đang tu luyện chiến kỹ trong đình viện thì phía cửa ra vào xuất hiện một hắc sắc thân ảnh.

- Cha, mấy người Thần Phong Học Viện đã rời khỏi Yến Thành.

Người đến dung mạo giống Tôn Tử đến mấy phần nhưng lại lộ ra một cỗ hung tính, hắn chính là một đứa con khác của Tôn Đình.

Mặc dù Tôn Tuyệt là một trong Tam Đại Ác Thiếu nhưng cùng Hoàng Thiên Bá và Trương Hi khác nhau, Tôn Tuyệt xếp thứ mười tám trên Viện Bảng.

Đây cũng là nguyên nhân Tôn Đình phóng túng Tôn Tuyệt như thế, hơn nữa, trên người Tôn Tuyệt còn có một cái bí mật chỉ có hắn mới biết.

Tôn Đình thu quyền, thần sắc trong nháy mắt biến lạnh, hắn lạnh giọng nói:

- Lúc này lại còn dám rời đi?

- Ta đi giết bọn hắn báo thù cho đại ca.

Thanh âm Tôn Tuyệt không có chút ba động tình cảm gì, giọng nói vô cùng bá đạo, trong mắt hắn, bọn người Tiêu Phàm đã là người chết.

- Không, ta muốn tự mình đi, ta sẽ mang hai người đi theo, ngươi ngày mai lại mang mấy người đến.

Tôn Đình vừa nói vừa đi ra cửa.

Hắn hiện tại rất muốn giết chết Tiêu Phàm báo thù cho con trai hắn, hắn liên tục chạy suốt đêm để tiến vào bên trong Hồn Thú Sơn Mạch

Sự việc này đám người Tiêu Phàm tự nhiên không biết, vào lúc Tiêu Phàm giết con Độc Lang thứ tư thì bốn phía đột nhiên truyền đến một trận sói tru.

- Nhiều như vậy?

Mấy người vừa mới chuẩn bị bỏ chạy lại nhìn thấy trong rừng rậm hắc ám xuất hiện từng đôi mắt băng lãnh, có ít nhất khoảng bốn mươi con.

Đám Lang Quần này, yếu nhất cũng là Tứ Giai Hồn Thú, hơn nữa mỗi một con đều am hiểu dùng độc, tốc độ cực nhanh, tương đương với ba mươi bốn mươi Chiến Tôn của nhân loại, bốn người bọn họ cho dù có thêm Tiểu Kim vào thì là sao có thể là đối thủ.

Tiểu Ma Nữ đình chỉ công kích đi đến bên cạnh Tiêu Phàm, Hồn Lực cả đám tản ra, một con Độc Lang to lớn từ bên trong đám Lang Quần đi ra, thân nó dài bốn mét cao hai mét, thân thể so với bốn con mà đám Lâm Dịch vừa giết thì to hơn rất nhiều.

Đây chắc chắn là con đầu đàn, khí tức trên người nó cũng cực kỳ cuồng bạo xem ra chỉ còn cách ngũ giai một bước.

Nếu như không phải do thiên phú của nó bị hạn chế thì con Độc Lang này chắc chắn đã trở thành hồn thú ngũ giai rồi.

Bốn con Độc Lang lúc trước bị đám người Tiêu Phàm tổn thương đã đi đến bên cạnh con đầu đàn gầm gừ gì đó, thỉnh thoảng phẫn nộ nhìn qua đám TiêuPhàm.

Con Độc Lang thủ lĩnh gầm nhẹ, đôi mắt đỏ ngầu tỏa ra quang mang huyết tinh làm cho bọn người Tiêu Phàm rùng mình một cái.

- Làm sao bây giờ?

Đám thịt mỡ trên người Bàn Tử run lên, hắn quả thật có chút sợ hãi, ngay vào ngày đầu tiên bước vào Hồn Thú Sơn Mạch liền đã gặp phải nguy cơ chưa từng có rồi.

Hơn bốn mươi con Độc Lang Chiến Tôn cảnh, cho dù là cường giả Chiến Tông cũng phải im lặng rút lui mà trong nhóm người mạnh nhất chỉ là Chiến Tôn trung kỳ, thử hỏi làm sao bọn họ không sợ.

- Xem ra lần này phải liều mạng thật rồi.

Con ngươi Lăng Phong băng lãnh, mồ hôi từ trên trán chảy xuống, phía sau lưng hắn đã sớm ướt đẫm một mảng, nếu bây giờ chạy trốn thì chỉ càng làm cho đám Độc Lang này thêm điên cuồng mà thôi.

Tim của Tiểu Ma Nữ cũng đập thình thịch, nàng cũng chưa từng gặp qua tình cảnh như hiện giờ.

Tiêu Phàm cố gắng giữ tỉnh táo quan sát bốn phía, lấy thực lực bọn hắn nếu như liều mạng với đám Độc Lang này cơ hồ chỉ có con đường chết, biện pháp duy nhất là trốn, khắp nơi đều là đại thụ rậm rạp, nếu như trốn lên thì bọn chúng vẫn có thể phóng độc theo.

- Ngao

Thủ lĩnh Độc Lang gầm lên một tiếng, ngay lúc đó liền có ba bốn con Độc Lang bên cạnh nó lao đến phun ra từng đợt nọc độc.

- Giết!

Lăng Phong gầm thét ra tay đầu tiên.

- Lão Đại, mở một đường máu chạy ra.

Tiêu Phàm hét lớn một tiếng, bọn họ không có thực lực để liều mạng cùng ba bốn mươi con Độc Lang.

Ưu thế duy nhất chính là lợi dụng địa hình của rừng rậm, lợi dụng bụi gai và đại thụ để làm giảm tốc độ của bọn chúng lại mới có cơ hội đào thoát, chí ít cũng có thể làm giảm bớt áp lực.

- Địa Liệt Trảm!

Lăng Phong nhảy lên không trung, từ trên không chém xuống một kiếm, hắc sắc kiếm khi xé gió lao xuống làm mặt đất chấn động rầm rầm, đám Độc Lang vây quanh kêu ẳng ẳng liên tục.

- Nhanh chạy mau.

Lăng Phong tiếp đất, xoay người phóng đi.

Tiêu Phàm, Tiểu Ma Nữ, Bàn Tử và Tiểu Kim không chút do dự chạy theo, nếu hiện tại không trốn thì một khi bị vây quanh chỉ có một con đường chết.

Mấy con vây quanh bọn hắn lúc trước đều bị Lăng Phong đánh bay, khi chúng lấy lại tinh thần thì chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của đám người Tiêu Phàm.

- Ngao!!!

Thủ lĩnh Độc Lang phẫn nộ gào thét liên tục, bọn chúng có đến ba bốn mươi con Độc Lang, hơn nữa còn có không ít Độc Lang Tứ Giai hậu kỳ, nhưng lại để cho đám người Tiêu Phàm chạy thoát, nó làm sao không tức giận được?

- Cách này cũng không thể kéo dài, mọi người mau nghĩ biện pháp.

Lăng Phong lo lắng nói, sau khi giết hai con Độc Lang thì Hồn Lực của hắn cũng đã tiêu hao rất lớn, hiện tại phía sau còn một đàn Độc Lang đang truy sát bọn hắn, hơn nữa tốc độ của bọn chúng lại vô cùng nhanh.

- Leo lên cây đi, Độc Lang cũng khó mà leo cây được, hiện tại ban đêm rất có lợi cho bọn chúng, chờ đến ban ngày chúng ta liền có cơ hội.

Tiêu Phàm quay đầu nhìn đàn Độc Lang đang tiến lại gần, nói ra:

- Lão Đại, ngươi và Bàn Tử một tổ, công kích và phòng ngự của các ngươi có thể hỗ trợ cho nhau.

- Ta có thể chung tổ với Thi Vũ không?

Lăng Phong một mặt mong chờ nhìn Tiểu Ma Nữ.

- Lão Đại, Chiến Hồn: Liệt Ngục Yêu Phượng của ngươi có thể miễn cưỡng bay lên không?

Tiêu Phàm lắc đầu trắng mắt liếc Lăng Phong, lúc này mà còn nghĩ đến sự tình khác.

Lăng Phong gật gật đầu, Tiêu Phàm lại nói:

-Nếu như Độc Lang đuổi đến thời khắc mấu chốt thì các ngươi cũng có thể trốn, ta cũng không thể vứt bỏ Tiểu Kim, chỉ có Chiến Hồn Ngân Hoàng Đằng của Tiểu Ma Nữ mới có thể mang theo nó kéo lên trên cây.

- Cứ quyết định như thế.

Lăng Phong cũng cảm thấy Tiêu Phàm nói có đạo lý liền quay đầu nhìn Bàn Tử đang đứng bên cạnh, Bàn Tử đột nhiên cười tà khằn khặc.

- Tiểu Ma Nữ, mang Tiểu Kim lên cây, không cần phải để ý đến ta.

Tiêu Phàm lắc mình một cái liền nhảy lên cây, Ngân Hoàng Đằng của Tiểu Ma Nữ vung ra cuốn lấy Tiểu Kim kéo lên.

- Lão Đại, ngươi cần phải bảo hộ ta à.

Bàn Tử cười hì hì nói.

- Hừ, ta sẽ quăng ngươi xuống nuôi sói.

Lăng Phong tức giận liếc mắt nhìn Bàn Tử, hắn nhảy một cái liền lên đến cây đại thụ.

Đừng nhìn Bàn Tử béo như thế nhưng tốc độ leo cây của hắn cũng không kém hơn Lăng Phong là bao.

- Ngao

Nhìn thấy bọn Tiêu Phàm leo lên cây, đàn sói triệt để điên cuồng lên, mấy con cũng không chút do dự nhảy lên thụ mộc, thân thể dài đến mấy mét nên việc leo trèo đối với bọn chúng cũng không tín là khó, chỉ là mực độ linh hoạt bị giảm đi mà thôi.

- Tạm thời tránh thoát một kiếp.

Tiểu Ma Nữ đứng ở đỉnh cây nhìn đám Độc Lang ở phía dưới, thở dài một hơi.

- Cẩn thận một chút, trời vẫn chưa sáng đâu.

Tiêu Phàm vẫn không buông lỏng cảnh giác, nguy cơ tạm thời qua nhưng trong Hồn Thú Sơn Mạch này thì việc gì cũng có thể phát sinh.