Vô Thượng Sát Thần

Chương 461: Kỳ Hoa Bắc Thần Phong



Không nên quá coi trọng bản thân!

Tiêu Phàm lạnh lùng với lời nói cuồng vọng quanh quẩn trên không trung, đám người rất lâu không ai nói gi, ai có thể thấy Tiêu Phàm giết một Chiến Hoàng trung kỳ chỉ vẻn vẹn dùng một kiếm.

Rất nhiều người cuối cùng cũng hiểu được, trước đó Tiêu Phàm cùng Sở Dịch Phong giao thủ, vốn dĩ chưa phải là thực lực thực sự của hắn.

- Mạnh quá!

Đám người có người lên tiếng kinh hãi, trong lòng bỗng nhiên rung lên.

Càng không ít người nhớ tới sự tích của Tiêu Phàm, trong Chiến Vương cảnh liền giết chết Chiến Hoàng trung kỳ, huống hồ hiện tại hắn đã đột phá Chiến Hoàng cảnh đây?

- Đây là Khoái Mạn Chi Ý sao?

Một vài thiên tài hồi tưởng lại một kiếm pháp vừa nãy của Tiêu Phàm, trong lòng rất lâu mới có thể bình tĩnh lại.

Cuối cùng bọn hắn cũng biết vì sao Tiêu Phàm lại nhanh như vậy, Khoái Mạn Chi Ý, đây chính là điểm nhanh hơn so với Phong Ý.

Dù sao đặc điểm tiêu biểu của Khoái Mạn Chi Ý chính là tốc độ, thuần túy tốc độ mà bên trong Phong Ý còn mang theo thế công.

Sắc mặt Đại Long Đế Tử Long Tiêu khó coi vô cùng, vốn dĩ hắn muốn để Ngũ Tử đấu cùng Bàn Tử, đâu ngờ đến lại bị một tên tiểu tử thấp hèn nhất của Đại Ly cho một kiếm chém chết.

Chỉ một tên chỉ xếp vị trí cuối như Tiêu Phàm đã đáng sợ như thế, những người khác thì sẽ như thế nào?

Nghĩ vậy, trong lòng Long Tiêu lại có một cảm giác bất an.

- Không đúng, Sở Dịch Phong kia xếp trước năm, vậy mà không phải là đối thủ của hắn, xem ra người này hẳn là ẩn tàng rất sâu.

Long Tiêu nghĩ trong lòng.

Sau đó vừa nhìn về phía Tiêu U nói:

- U Nhi, người này thực sự là đệ đệ nàng?

- Xem như thế đi, chỉ là hắn ước gì ta chết, ta cũng rất muốn giết hắn.

Con ngươi Tiêu U vô cùng băng lãnh, nàng cũng không nghĩ đến Tiêu Phàm vậy mà mạnh đến thế.

Nguyên bản nàng còn tưởng rằng, bản thân lần này trở về có thể tuỳ tiện nghiền sát Tiêu Phàm, nhưng mà mọi thứ đều vượt qua dự kiến của nàng.

- Đã như vậy, kẻ này phải chết.

Long Tiêu lạnh giọng nói.

- Khoảng cách Cổ Địa Bí Cảnh mở ra, thời gian còn một tháng, muốn giết hắn cơ hội rất nhiều.

Tiêu U gật đầu, thế nhưng trong lòng nàng hận không thể lập tức giết chết Tiêu Phàm.

Bởi vì nàng cũng không biết nếu cho Tiêu Phàm thêm thời gian thì hắn sẽ trở nên mạnh như thế nào nữa.

Con ngươi bình tĩnh của Nam Cung Thiên Dật nổi lên một tia gợn sóng, chẳng qua rất nhanh liền bình tĩnh lại.

- Đa tạ danh ngạch của Đại Long.

Tiêu Phàm trở lại chỗ ngồi, giơ chén rượu trong tay lên, hướng về phía tu sĩ Đại Long ra hiệu.

Động tác này làm tu sĩ Đại Long tức giận không ít.

- Hừ, tiểu tử, ngươi quá ngông cuồng, Bát Tử cùng Ngũ Tử chết ở trong tay các ngươi cũng đành thôi, còn dám cố ý khiêu khích Đại Long ta.

Phía dưới Long Thần, một thanh niên áo trắng trợn mắt nhìn.

- Tiểu Cường sủng vật của ta cũng chết rồi.

Tiêu Phàm khinh thường nói ra một câu, nhàn nhạt nhìn thanh niên áo trắng.

- Sủng vật của ngươi chết đâu có liên quan gì tới ta?

Thanh niên áo trắng lạnh lùng liếc Tiêu Phàm.

- Người Đại Long ngươi chết thì liên quan đến chúng ta sao? Ngươi cái đồ ngu xuẩn này ngay cả ngôn ngoại Huyền Cung cũng nghe không hiểu sao?

Mọi người đều không nghĩ tới, bộ dạng lúc nào cũng hóng xem kịch vui như Bắc Thần Phong mà cũng mở miệng.

Tiêu Phàm ngạc nhiên nhìn Bắc Thần Phong, hắn không nghĩ rằng Bắc Thần Phong sẽ nói thay mình, trong lúc hắn nhất thời nhìn không thấu ý tứ Bắc Thần Phong.

Chẳng qua Tiêu Phàm cực kỳ thưởng thức việc Bắc Thần Phong nói thay người khác, cái tên tiểu tử này đúng là một tên biến thái, nói ra lời tức chết người không đền mạng.

- Ha ha!

Các tu sĩ Đại Ly khác nghe vậy lập tức cười ha hả, cười không kiêng nể gì cả.

Ai không muốn Đại Ly tài trí hơn người, mặc dù có một vài tu sĩ đối với Đại Ly Đế Triều không có quá nhiều lòng trung thành, nhưng phần lớn mọi người vẫn xem mình như một bộ phận của Đại Ly Đế Triều.

- Khụ khụ!

Thanh niên áo trắng tức giận không ít, một hơi không thở được, chút nữa thì tức chết, căm tức nhìn Bắc Thần Phong nói:

- Tiểu tử, ta muốn đánh với ngươi một trận!

- Nhưng ta không muốn đánh cùng ngươi một trận.

Bắc Thần Phong cười tủm tỉm nói, nằm trên ghế bành, giơ lên một ly rượu, từ từ uống một ngụm.

Đám người cổ quái nhìn Bắc Thần Phong, cái tên tiểu tử này chẳng lẽ là sợ sao?

Thế nhưng nhìn qua không giống chút nào, ngay cả Sở Dịch Phong cũng còn không coi ra gì, hơn nữa Ninh Xuyên cũng không muốn cùng hắn giao thủ, thực lực hắn chắc phải rất khá mới đúng.

- Các ngươi không biết Bắc Thần Phong nổi danh bởi một thói quen xấu sao?

Trong đám người có người mở miệng.

- Có thói quen xấu gì?

Những người khác không nghĩ ngợi gì hỏi.

- Lười! Hắn trông thế thôi mà nổi tiếng lười! Lười nhác tới mức không còn gì để nói, nếu như có thể ngồi, hắn tuyệt đối sẽ không đứng đấy, có thể nằm, hắn tuyệt đối sẽ không ngồi!

Người kia giải thích nói.

- Đúng vậy, làm sao ta lại quên mất nhỉ, nghe nói chính bởi vì quá lười nên khi còn ở Chiến Vương cảnh đúng duy nhất một lần đem Kiếm Thế cùng Phong Thế lĩnh ngộ đến Tứ Trọng, sau đó trực tiếp đột phá đến Chiến Hoàng cảnh, nói là sợ đột phá Chiến Hoàng cảnh lại tiếp tục một lần nữa lĩnh ngộ Thế, nếu như không phải bởi vì lười, thực lực hắn tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy, đáng tiếc các Đại Trưởng Lão Chiến Hồn Học Viện đều không làm gì được hắn.

Một tu sĩ cười khổ nói.

Đám người nghị luận thanh âm không lớn, nhưng tu vi những người ở đây đều là Chiến Vương cảnh trở lên, những lời này tất cả đều nghe được nhất thanh nhị sở!

Lười?

Tiêu Phàm khóe miệng giật một cái, cái tên Bắc Thần Phong này cũng thật là một kẻ kỳ dị, ngay cả tu luyện mà cũng còn lười biếng, thế nhưng cái hay ở chỗ lười thế mà công lực cuả hắn vẫn mạnh đến như vậy.

Tiêu Phàm nhớ tên của hắn, cái tên Bắc Thần Phong này tuyệt đối không đơn giản, khó trách hắn cuồng ngạo như vậy, hắn quả thật có vốn liếng để cuồng ngạo.

Thanh niên áo trắng vẫn còn muốn nói cái gì, nhưng lại cảm giác một quyền của mình cũng chỉ như nện ở trên bông, căn bản không có bất kỳ cảm giác thụ lực gì.

Hắn biết cho dù hắn nói gì đi nữa, Bắc Thần Phong đều sẽ không xuất thủ, hơn nữa người khác chẳng những sẽ không xem thường Bắc Thần Phong, ngược lại sẽ cho rằng Bắc Thần Phong căn bản khinh thường nên không thèm đánh với hắn một trận.

- Đại Long Nhất Tử, xin chiến!

Thanh niên áo trắng vẫn không cam lòng, làm một cái lễ nghi tiêu chuẩn xin chiến.

Cái lễ nghi này đối với tu sĩ đồng giai mà nói, người được mời chiến không thể cự tuyệt, nếu không sẽ bị người khác xem thường, thanh niên áo trắng Nhất Tử cũng hoàn toàn không còn cách nào khác rồi nên mới nghĩ ra cách này đả kích Bắc Thần Phong.

Đáng tiếc, điều khiến sắc mặt Nhất Tử khó coi là, Bắc Thần Phong vẫn lười nhác ngồi ở trên ghế bành, vểnh chân lên bắt chéo, bộ dáng hờ hững lạnh lùng, tựa như lười nhác nói nhiều thêm một câu.

- Ha ha ~

Tu Sĩ Đại Ly phát ra tiếng cười to, ngươi tên ngu xuẩn này, xin chiến ai không xin lại xin chiến Bắc Thần Phong?

Hắn đã không quan tâm những cái thế tục lễ nghi này, càng sẽ không quan tâm cái nhìn của người khác đối với hắn, nếu không hắn đã sớm liều mạng tu luyện rồi.

Sắc mặt Nhất Tử tái nhợt, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân xin chiến lại bị những người khác giễu cợt, trong lòng như bị lửa giận ngập trời thiêu đốt.

- Ngươi đã không xuất thủ, vậy ta sẽ giết từng người từng người một!

Sắc mặt Nhất Tử lạnh lẽo, trong lòng vô cùng âm trầm.

Đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tiêu Phàm, lại làm một cái tiêu chuẩn xin chiến lễ:

- Đại Long Đệ Nhất Tử, xin chiến!

Nụ cười trên mặt Tiêu Phàm dừng lại, cũng không phải hắn sợ hãi, mà là trong lòng hắn vô cùng khó chịu, tại sao lại kéo ta lên?

Trong lòng Tiêu Phàm thầm mắng một tiếng xúi quẩy, thật sự cho rằng Tiêu Phàm ta dễ ức hiếp thế sao

- Ta đủ danh ngạch rồi.

Tiêu Phàm thản nhiên nói, chém giết Ngũ Tử chỉ là bởi vì Ngũ Tử muốn giết huynh đệ mình mà thôi, sau đó thuận tiện nhiều thêm một cái danh ngạch.

- Dám giết ta Đại Long Ngũ Tử vậy mà giờ ngay cả một trận chiến dũng khí đều không có sao?

Nhất Tử lông mày nhíu lại, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh.

- Ngươi không phải muốn xa luân chiến hả? Đương nhiên, thực sự là làm khó các ngươi, Chiến Hồn Học Viện Đại Long Đế Triều thật vất vả bồi dưỡng được một lũ cẩu thí Bát Tử các ngươi, chết liền hai tên như vậy, nếu đổi lại là ta cũng có chút đau lòng.

Tiêu Phàm thờ ơ nói ra.

MinhLâm - Lục Đạo -