Vô Thượng Kiếm Đế - Trần Trường An

Chương 190: Ngươi nói cũng đúng



Tất cả mọi người trong chiến trường huy chương đang lớn tiếng hô tên Trần Trường An.

Khu vực hỗn loạn, vùng đất giết chóc, nơi đây không có hạng người lương thiện, nhưng không thể phủ nhận một điều rằng, bất kỳ ai cũng kính sợ và sùng bái kẻ mạnh!

Bây giờ Ngụy Phong Đường cũng nhìn Trân Trường An với ánh mắt tràn ngập hứng thú, thiếu niên thần bí này lấy tu vi Siêu Phàm Cảnh sáng tạo nên một thành tựu vô tiền khoáng hậu.

Những đối thủ mà hắn phải đối mặt không một ai có tu vi thấp hơn hắn, nhưng hắn đi thẳng một đường từ huy chương thanh đồng lên đến huy chương bạch kim, hiện nay... Hắn đã đứng ở đỉnh huy chương bạch kim, có tư cách thăng cấp lên huy chương tử kim.

“Tính đi tính lại thì cũng chỉ mới có năm, sáu ngày thôi, quá nhanh, quả thực là quá nhanh!”

“Hắn là con người thật sao? Làm sao mà hắn lại làm được?”

“Lấy cảnh giới Siêu Phàm sáng tạo huyền thoại vô địch?”

“Huy chương tử kim, đã không có bất kỳ ngoài ý muốn nào nữa, ngay cả Diên Hùng Động Hư Cảnh cũng không phải đối thủ của hắn, Trần Trường An sẽ trở thành người đầu tiên sở hữu huy chương tử kim”.

“Đúng vậy, chắc chắn không có ngoài ý muốn nào nữa”. Thậm chí quản sự của chiến trường huy chương cũng vô cùng hưng phấn, ngay cả hắn ta cũng cho rằng Trần Trường An lấy được huy chương tử kim đã là chuyện hiển nhiên.

Ngụy Phong Đường chậm rãi đứng dậy, có thể thấy được tâm trạng của hắn cũng không hề bình tĩnh.

Ngụy Phong Đường nhìn về phía Trần Trường An, sau khi bình tĩnh lại, hắn ta nói: “Trân Trường An, chúc mừng ngươi giành chiến thắng một trăm trận đấu huy chương bạch kim liên tiếp”.

“Thiên phú của ngươi, thực lực của ngươi đủ để cả Thái Huyền Giới chấn động, ta tin tất cả mọi người ở đây đều đồng ý với điều này”.

Nghe hắn ta nói vậy, không ít người gật đầu tán đồng, trên đời này người xuất chúng nhiều vô số kể, thiên tài kiểu gì cũng có, nhưng chưa từng nghe nói qua có người có thể giết Động Hư Cảnh chỉ trong một chiêu chỉ với tu vi Siêu Phàm Cảnh.

Có lẽ năm người xếp vị trí đầu trên Nhân Bảng cũng chưa chắc đã làm được.

Hở? Nhân Bảng?

Đột nhiên, mọi người phát hiện ra một vấn đề, cái tên Trân Trường An hình như chưa từng xuất hiện trên Nhân Bảng, hoặc là nói thứ tự của Siêu Phàm Cảnh xếp quá thấp, cho nên không ai quan tâm.

“Các ngươi có nhớ được trên bảng xếp hạng Nhân Bảng có tên Trần Trường An không?”

“Không nhớ, Siêu Phàm Cảnh, thứ tự quá thấp, ai mà nhớ được rõ ràng”.

“Cũng phải, tuy thứ tự không cao nhưng thực lực của Trần Trường An nhất định có thể xếp thứ nhất”.

“Hầy, nếu tu vi của Trần Trường An đột phá liên tục trong vòng ba năm thì hạng nhất Nhân Bảng không ai khác ngoài hắn”.

Tướng mạo và tu vi của Trần Trường An làm cho tất cả mọi người đều quên mất tuổi thật của hắn, rốt cuộc có tu giả Siêu Phàm Cảnh nào có thể sống một vạn năm đâu? Điều này nằm ngoài nhận thức của bọn họ.

Hơn nữa thể chất của Trần Trường An quá đặc biệt, không một ai có thể đoán được tuổi thật của hắn.

“Ta có thể tiếp tục hoàn thành việc thăng cấp không?”

“Chẳng phải chỉ cần khiêu chiến mười người và giành chiến thắng, cầm cự được một canh giờ là được à?”, Trần Trường An hỏi.

“Đúng vậy, đó là điều kiện để thăng cấp”.

“Chỉ có điều chuyện này thì ta còn phải báo cáo với thành chủ”.

“Về phần khi nào sắp xếp cho ngươi khiêu chiến thăng cấp cuối cùng, bọn ta sẽ báo cho ngươi biết sau”.

Ngụy Phong Đường nói làm Trần Trường An nhíu mày, không tiến hành cùng một ngày à?

“Ngươi không cần lo nghĩ nhiều, chẳng qua là vì lần đầu tiên xảy ra tình huống này, bọn ta chưa chuẩn bị”, Ngụy Phong Đường nở nụ cười, giải thích.

“Trời ạ, ta không nhìn lầm chứ, Ngụy đại nhân Ngụy Phong Đường đang mỉm cười giải thích với Trần Trường An?”

“Nói thừa lời, một thiên tài yêu nhiệt như Trần Trường An, thành tựu của hắn trong tương lai là không thể nào đoán trước được, chưa biết chừng sau này sẽ trở thành cường giả sánh vai với thành chủ, có ai lại không khách sáo với hắn?”

“Cũng phải, nhưng mà xem ra hôm nay chúng ta không được tận mắt chứng kiến Trần Trường An thăng cấp lên huy chương tử kim rồi nhỉ?”

“Được nhìn thấy hắn thắng trăm trận liên tục đã thỏa mãn lắm rồi, hơn nữa với thực lực của Trần Trường An, thăng cấp huy chương tử kim có gì khó à? Không hề”.

“Ngươi nói cũng đúng”.

Tuy khiến người ta tiếc nuối, nhưng cuộc chiến hôm nay đã đủ xuất sắc, vả lại dù bọn họ bất mãn cũng chẳng được tích sự gì, người có quyền quyết định trong thành Bất Quy là thành chủ Tu La.

“Được rồi, ta chờ tin của các ngươi”. “À phải rồi, trước khi tham gia thi đấu ta đã đặt cược ở bàn cá cược của các ngươi, ta muốn hỏi là khi nào có thể thanh toán cho ta?”

Câu hỏi của Trần Trường An làm Ngụy Phong Đường ngớ ra, đặt cược?

“Việc này đơn giản thôi, có thể trả ngay, ngươi cược mình thắng một trăm trận à?”, Ngụy Phong Đường cười hỏi.

“Đương nhiên rồi, chẳng lẽ ta lại cược mình thua?”

“Ta dùng hết vốn liếng đấy, một vạn linh thạch cực phẩm, các ngươi không được quyt nợ”.

“Hahaha, yên tâm, thành Bất Quy bọn ta tuyệt đối không...

“Khoan đã, ngươi nói cái gì?”

“Ngươi cược một vạn linh thạch cực phẩm?”