Vô Thượng Kiếm Đế - Trần Trường An

Chương 137:  Đã qua đời ư? 



“Sao trận lôi kiếp này lại hung tợn hơn thế?”

“Ta cảm giác như sức mạnh của đợt lôi kiếp này mạnh hơn ít nhất là mười lần”.

“Người đời nói rằng đột phá Bất Tử Cảnh gian nan khôn cùng, nay ta mới hiểu tại sao, sợ rằng thiên kiếp này đã khiến cho phần lớn người ôm hận mà chết rồi”.

“Đúng vậy, thật đáng sợ làm sao, ta nghĩ nếu đó là ta thì sẽ không có năng lực đối đầu với thiên kiếp ấy”.

“Các ngươi nói xem... liệu lão tổ có ngăn cản được nó không?”

“À thì...”

Mọi người lo lắng nhìn Lâm Tương Liễu trên trời cao, lòng thầm đổ mồ hôi hột thay nhân vật truyền kỳ này của Lâm gia.

Ngay khi tia lôi kiếp cuối cùng giáng xuống, những người có tâm lý yếu đã không nỡ lòng mở mắt ra chứng kiến rồi.

Rầm!

Một tiếng nổ vang lên, lôi kiếp hung tàn đánh thẳng lên người Lâm Tương Liễu.

Lúc này, cả cơ thể Lâm Tương Liễu chấn động, nặng nề rớt xuống từ trên bầu trời cao vời vợi.

“Lão tổ!”

Thấy cảnh đó, lòng tất cả người của Lâm gia hoảng sợ không thôi.

Lẽ nào lão tổ thất bại rồi ư?

“Không hổ danh là Thần Long Giáp, nó chặn gần như một nửa sức mạnh của trận lôi kiếp cuối cùng này rồi”.

“Nếu không nhờ Thần Long Giáp, dù Lâm Tương Liễu không chết thì cũng mất một lớp da”, Đại Hoàng cảm thán nói.

“Thần Long Giáp này đúng là hàng xịn, dù sao nó cũng được coi là một nửa đế binh rồi”, Trần Trường An gật đầu tán thành.

“Khụ khụ khụ!”

“Không ngờ lại như vậy, ai biết thiên kiếp lại đáng sợ như vậy chứ”.

Lúc này, Lâm Tương Liễu trông chật vật khôn cùng, Thần Long Giáp trên người cũng xuất hiện những vết hư hỏng nhưng nó không quá nghiêm trọng nên vẫn có thể tự động sửa chữa.

Lâm Tương Liễu hít một hơi thật sâu rồi nhanh chóng chính đốn trạng thái của mình.

Dù sao hắn ta mới đột phá tới Bất Tử Cảnh, năng lực khôi phục vô cùng mạnh.

Lâm Tương Liễu thoắt cái đã xuất hiện trước mặt người của Lâm gia.

Sau khi thấy Lâm Tương Liễu bình yên vô sự tái xuất, trên mặt người Lâm gia đều nở nụ cười hớn hở.

“Kính chào lão tổ”.

“Kính chào lão tổ”.

Bất Tử Cảnh, cuối cùng Lâm gia cũng có một vị Bất Tử Cảnh rồi, từ nay về sau, Lâm gia lại tiếp tục bước lên bậc thang cao hơn.

“Được rồi, chẳng qua chỉ đột phá thôi mà, các người đừng làm quá như thế”.

“Ta còn chút việc, các ngươi về trước đi”.

Hả?

Còn chút việc hả?

Thành viên Lâm gia khó hiểu, vừa mới đột phá thì sao lại có việc nữa chứ? Chuyện gì thế nhỉ?

Ngay sau đó, không đợi mọi người hỏi, bóng dáng Lâm Tương Liễu đã biến mất không thấy tăm hơi.

“Trần huynh, ngàn năm không gặp nay cuối cùng hai ta cũng đã tương ngộ”.

Khi đối đầu với thiên kiếp, Lâm Tương Liễu đã phát hiện ra Trần Trường An và Đại Hoàng, chẳng qua là tình hình lúc đó hơi căng thẳng khiến hắn ta không thể phân tâm.

“Nhiều năm vậy mà ngươi giờ mới đột phá Bất Tử Cảnh hả?”

“Tốc độ của ngươi hơi chậm đấy”, Trần Trường An cười nói.

“Trần huynh à, có điều ngươi không biết rằng quả thật có một khoảng thời gian ta bị chuyện trong gia tộc liên lụy một chút”.

“Nếu không thì ít nhất sẽ đột phá trước trăm năm rồi”, Lâm Tương Liễu bất đắc dĩ nói.

“Điểm này ngươi tệ hơn Ngô Danh Đao rồi, thằng nhóc kia chính là đồ bướng bỉnh, một lòng một dạ khao khát mạnh hơn, chẳng thèm để tâm tới sự đời”.

“Nhưng mà nói này, sao Thần Long Giáp của Ngô Danh Đao lại chạy lên người ngươi thế?”

“Có phải tên oắt kia đã đột phá Bất Tử Cảnh từ lâu nên cho ngươi mượn Thần Long Giáp dùng đỡ không thế?”, Đại Hoàng đứng bên cười hỏi.

Nhắc tới Ngô Danh Đao, vẻ mặt Lâm Tương Liễu hơi thay đổi.

“Trần huynh à, Danh Đao... qua đời rồi!”, Lâm Tương Liễu đầy đau thương nói.

Dứt lời, Trần Trường An và Đại Hoàng đều sửng sốt.

Đã qua đời ư?

Ngô Danh Đao đã chết rồi sao?

Trần Trường An quen biết Ngô Danh Đao không lâu nhưng tính tình tên nhóc này rất ngay thẳng, thành thật, chân thành, tình cảm giữa hai người họ coi như không tệ lắm.

Trần Trường An trăm triệu lần không ngờ rằng một thiên tài như Ngô Danh Đao lại qua đời.

“Hắn ta chết như thế nào?”

“Kẻ thù truyền kiếp trả thù à?”, Trần Trường An nghiêm túc hỏi.

“Trần huynh, nơi này không phải chốn thích hợp để hàn huyên, chúng ta đổi nơi khác rồi nói tiếp đi”.

“Được, dẫn đường!”