Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy

Chương 727: Người đàn ông đáng sợ



Editor: demcodon

Sắc mặt Bùi Phương trắng bệch, trong lòng không khỏi hoảng hốt, chân giống như bị một tảng đá lớn trói chặt không thể tiến lên. Nhưng lúc này, sự nghi ngờ dày đặc lại làm cho bà không thể không nhấc chân lên và đi về phía cổng khu nhà ở.

Chồng của bà quả thực có rất nhiều điểm đáng ngờ. Ông chưa bao giờ nhắc đến cuộc sống ở thôn Thiên Trì, chứ đừng nhắc đến bạn bè ở đó. Thỉnh thoảng trong lúc ngủ mơ ông sẽ mơ hồ điều gì đó, chẳng hạn như cái tên, nhưng bà không thể nghe rõ. Ngày hôm sau, khi bà hỏi lại thì vẻ mặt của ông sẽ hơi mất tự nhiên nói rằng có thể trong lúc ông ngủ mơ đã dặn dò đồng nghiệp làm việc...

Bà cũng chỉ cho rằng chồng chịu nhiều áp lực nên mới tin tưởng. Nhưng nghĩ kỹ lại, ánh mắt chồng nhìn mình có vẻ quá đỗi dịu dàng, nhưng vẫn làm cho bà không cảm giác được một chút chân thành. Thậm chí mới hai ngày trước, chồng đã chuyển 2000 đồng ra ngoài mà không có một lời giải thích.

Bùi Phương suy nghĩ hồi lâu, vừa nhìn thấy hai người ở cổng khu nhà ở lại ma xui quỷ khiến mà mời người vào nhà.

“Hai cháu là ai? Năm nay bao nhiêu tuổi, ba mẹ tên gì?” Bùi Phương nắm chặt tay hỏi.

Sở Đại Bàn nhìn trong nhà không khỏi ghen tỵ. Từ Phú Niên khi còn trẻ đều giống ba mẹ bọn họ, không ngờ người này còn nổi hơn cả người chết. Người này lắc mình biến thân lại biến thành con trai của Đại tá, thật là may mắn!

“Năm nay chúng tôi 20 tuổi, là chị em sinh đôi. Tôi tên là Đại Bàn, chị ấy tên là Nha Nha. Ba tôi tên là Từ Phú Niên, mẹ tên là Sở Tú Hòa. Đúng rồi, tôi có chú hai tên là Từ Phong Niên, chú ba tên là Từ Thụy Niên, còn có cô út và bà nội. Bọn họ đột ngột rời khỏi thôn cách đây khoảng 20 năm, bỏ mẹ tôi lại và chạy đi!” Sở Đại Bàn nói.

Bùi Phương choáng váng: “Hai cháu nói mình là con trai và con gái của Từ Phú Niên, có bằng chứng không?”

“Còn cần bằng chứng gì? Nếu bà không tin có thể tự mình đến thôn hỏi một chút sẽ biết. Hồi đó ba tôi đã bỏ ra 500 đồng để hỏi cưới mẹ tôi, mẹ tôi là hoa khôi nổi tiếng trong thôn. Nhưng không hiểu sao hai người họ rõ ràng đã chuẩn bị kết hôn, hơn nữa mẹ tôi đã mang thai. Nhưng ba tôi lại rời thôn không có tin tức...” Sở Đại Bàn lại nói.

Tim của Bùi Phương gần như ngừng đập. Sở Tú Hòa, Sở Tú Hòa... cái tên này thật sự rất quen thuộc...

Bà nhớ rõ cái tên này đã từng xuất hiện trong nhật ký của chồng, nhưng nó đã bị gạch bỏ. Hơn nữa chồng bà thỉnh thoảng nằm mơ cũng đã nói ra cái tên này?

“Mẹ... mẹ của hai cháu đâu?” Bùi Phương không biết phải làm gì nữa.

“Mẹ của chúng tôi đã chết.” Nha Nha mở miệng nói: “Thôn chúng tôi rất nghiêm khắc. Sau khi ba tôi bỏ đi, lúc mẹ tôi mang thai đã bị mọi người phát hiện, cả thôn mắng chửi. Tất cả mọi người coi thường bà, gia đình bà cũng mất hết mặt mũi. Cuối cùng bà bị ông ngoại và ba ông cậu của chúng tôi đuổi ra khỏi nhà.”

“Bà là phụ nữ, sau khi rời khỏi nhà chỉ có thể sống tạm trong từ đường cũ nát. Sau đó không được ăn uống đầy đủ, cơ thể trở nên rất suy yếu. Lúc sinh ra chúng tôi không có ai chăm sóc và thăm hỏi, cuối cùng đã chết.” Sở Đại Bàn nói tiếp.

Những điều này đều do Sở Từ kêu bọn họ nói ra. Tất nhiên, đó cũng là sự thật mà tất cả mọi người ở thôn Thiên Trì đều biết được.

Tim Bùi Phương co rút lại: “Đã chết?”

Một người phụ nữ, bị chồng mình... hại chết?

Lập tức, Bùi Phương chỉ cảm thấy ớn lạnh khắp người.

Từ nhỏ bà đã được dạy dỗ không phải như thế, ba mẹ bà đều là thành phần trí thức cao. Mấy chục năm nay bọn họ đều dạy bà phải làm điều tốt với mọi người. Bà là con người, cũng có thể nhỏ nhen và ghen tỵ. Nhưng bà sống hơn 40 năm, trước nay chưa từng làm hại một người nào!

Bà không dám tưởng tượng, nếu những gì hai người này nói đều là sự thật, vậy chồng của bà sẽ là một người đàn ông đáng sợ như thế nào!