Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt Của Âu Thiếu

Chương 202



Đàm Tiểu Ân mới vừa đắp xong chăn cho Âu Minh Triết, tay còn chưa kịp rút ra, liền bị Âu Minh Triết nắm lấy.

Đàm Tiểu Ân nhìn Âu Minh Triết, “chú tỉnh rồi à?”

“Trở về rồi?” đôi con người đen láy của Âu Minh Triết nhìn cô, ánh mắt rất ôn nhu.

Nhìn thấy cô trở lại, anh, rất vui.

Đàm Tiểu Ân nói: “vâng, cơm nước xong trở về. Chú tại sao không lên trên giường? Ngủ ở chỗ này bị bệnh làm sao bây giờ?”

Âu Minh Triết nhìn cô, thản nhiên mà đáp: “Chờ em.”

Mặc dù chỉ có hai chữ, lại làm cho trong lòng Đàm Tiểu Ân ấm áp.

mình mỗi lần ra ngoài, lại có người ở nhà bên trong chờ đợi, đây là chuyện hạnh phúc dường nào?

Đàm Tiểu Ân nói: “chú nghiêm túc một chút, đừng nói đùa. Em nói với chú nghiêm túc đấy.”

Kết Hôn Nhanh Chóng

Âu Minh Triết hai tay chống ghế sa lon, liền muốn ngồi dậy, Đàm Tiểu Ân nói: “chú cứ nằm một lúc đi, em đi tắm cái đã.”

Cô đã cầm chăn tới, anh có thể ngủ tiếp một chút

Âu Minh Triết nghe xong lời cô nói, lại lần nữa nằm trở về.

Đàm Tiểu Ân từ trong túi xách lấy ra điện thoại di động, sạc điện, mới vừa đi ra ngoài, điện thoại đã hết pin, tự động tắt máy rồi.

Sau đó cầm lấy quần áo tiến vào phòng tắm.

Đàm Tiểu Ân tắm xong, đổi quần áo ngủ, cầm điện thoại di động lên, lại phát hiện làm sao cũng không mở được máy.

“Chú ơi…” Âu Minh Triết nghe được giọng có có chứa vài phần giọng lo âu.

“Làm sao?”

“Điện thoại của em hình như hỏng rồi. Không mở được máy.”

“Đem ra đây anh xem một chút.” Âu Minh Triết nói.

Đàm Tiểu Ân rút sạc điện thoại ra, đem điện thoại di động lấy tới, đàn ông đối với những thứ này đều hiểu khá rõ, không giống phụ nữ… Đối với mấy cái sản phẩm điện tử, phần lớn một chữ cũng không biết.

Âu Minh Triết nhận lấy,cái điện thoại này của Đàm Tiểu Ân đã dùng hai năm rồi, là cô đi làm thêm để mua, một mực không đổi.

Âu Minh Triết ngón tay thon dài tháo điện thoại ra kiểm tra một chút, cũng không mở được máy.

“Có thể là pin bị hỏng rồi.” Âu Minh Triết nói.

“Vậy làm sao bây giờ? Có thể sửa được không?” Phải biết cô căn bản không thể rời được điện thoại.

“Sửa thì có thể sửa, nhưng mà cần chút thời giờ.” Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân, “em dùng tạm điện thoại của anh, khi nào sửa xong anh đưa lại cho em.”

Anh đem điện thoại của mình cho Đàm Tiểu Ân.

Đàm Tiểu Ân nói: “Em dùng của chú, thế chú dùng bằng cái gì?”

“Anh rất ít khi dùng điện thoại.” Âu Minh Triết không thích nghịch điện thoại, luôn cảm thấy không tốt cho mắt.

Hơn nữa, anh quả thực không cảm thấy điện thoại có gì vui.