Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 447



Cô đã sớm cùng Thẩm Lệ nói muốn ở Kim Hải gặp mặt rồi, đi cũng đi cả rồi, đương nhiên vẫn là muốn gặp mặt.

Cửa Kim Hải.

Nguyễn Tri Hạ còn chưa xuống xe, đã nhìn thấy xe của Thẩm Lệ rồi.

Cô cầm điện thoại ra gọi cho Thẩm Lệ: “Xuống xe đi vào đi, tớ nhìn thấy cậu rồi.”

Một lúc sau, Thẩm Lệ liền mở cửa xe đi xuống, đeo kính râm và khẩu trang, một dáng vẻ trang bị kín đáo.

Nguyễn Tri Hạ theo sát phía sau Tư Mộ Hàn vào Kim Hải.

Thẩm Lệ vừa vào Kim Hải, liền đem khẩu trang và kính râm bỏ xuống, lúc quay đầu nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, đáy mắt sáng lên, liền chạy đến hướng cô.

“Tri Hạ, cậu…” Lời vừa nói được một nửa, cô mới chú ý đến Tư Mộ Hàn ở phía sau Nguyễn Tri Hạ.

Cô ngưng lời nói lại, phẫn nộ gọi một tiếng: “Ông chủ lớn.”

“Ừ.” Tư Mộ Hàn đáp một tiếng lạnh nhạt, nét mặt không có gì thay đổi rõ rệt.

Anh quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Hai người đến phòng bao trước đi.”

Cũng không đợi Nguyễn Tri Hạ trả lời, anh liền quay người tiếp tục rời đi.

Anh vừa đi, Thẩm Lệ liền thở phào nhẹ nhõm, hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Chuyện gì vậy? Trước đây không phải ông chủ lớn không bắt cậu mang thai sao? Sao bây giờ cậu mang thai rồi, anh ta hình như không vui?”

“Không biết, một người đàn ông tâm tư còn khóa đoán hơn cả phụ nữ.” Nguyễn Tri Hạ vuốt tay: “Tớ nào đâu biết anh ấy đang nghĩ gì.”

Thẩm Lệ nghe vậy sửng sốt, cô quay đầu quan sát thật kỹ vẻ mặt của Nguyễn Tri Hạ, thấy dáng vẻ cô không có vấn đề, hỏi dò: “Cậu với ông chủ lớn luôn không hòa hợp sao?”

Nguyễn Tri Hạ hỏi lại cô: “Chúng tớ có vấn đề gì sao?”

Giữa cô và Tư Mộ Hàn thật là có vấn đề, vốn dĩ chỉ là có liên quan đến Trần Tuấn Tú, đó cũng không phải là vấn đề lớn khó giải quyết, bây giờ hình như càng phức tạp rồi.

Thẩm Lệ lắc đầu nói: “Nói không được, cảm giác hai người đều kỳ lạ.”

Nguyễn Tri Hạ mím môi, mắt rủ xuống che giấu vẻ ưu tư ở đáy mắt.

Sau khi Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ tách ra, liền tiếp tục đi tới hướng phòng anh ở Kim Hải.

Cửa phòng có vệ sĩ canh giữ, là Thời Dũng đến.

Vệ sĩ nhìn thấy Tư Mộ Hàn, liền khom người kêu lên cung kính: “Cậu chủ.”

Vệ sĩ đứng trước cửa thay anh mở cửa.

Tư Mộ Hàn nhấc chân đi vào.

Thời Dũng nhìn thấy Tư Mộ Hàn vào, liền gật đầu cung kính.

“Người đâu?” Tư Mộ Hàn nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy người khác.

Thời Dũng hướng về bức tường hai bước, dưới đáy bàn kéo ra một người phụ nữ vứt xuống trước mặt Tư Mộ Hàn.

Trước đó anh ra lệnh, để bọn họ đưa người gây tai nạn đi giải quyết riêng, đợi anh quay lại xử lý.

Chiếc xe đó không đụng trúng Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn, cuối cùng còn nguy hiểm đụng vào hàng rào bãi đỗ xe, đầu xe bị đụng biến dạng rồi, người trên xe đương nhiên bị thương không rõ.

Người phụ nữ đầy mặt là máu, trên tóc cũng dính không ít máu, lúc này đã cứng lại khô khốc trên tóc, đầu tóc dính chung một chỗ, một cái một cái như là dây thừng.

Dù vậy, Tư Mộ Hàn vẫn liếc một cái người phụ nữ trước mắt.

Tư Mộ Hàn tiến tới một bước, ánh mắt độc ác rơi vào trên người phụ nữ, giọng nói u ám đến mức giống như là từ trong đia ngục Diêm vương nhảy ra: “Hạ Hương Thảo, lâu ngày không gặp.”

Hạ Hương Thảo run cầm cập, một câu cũng không nói hoàn chỉnh: “Xin…xin…xin lỗi, tôi….anh….Hạ…”