Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1980



Tốt cũng được, xấu cũng được, trong lòng cô cũng không phải là không biết.

“Em cũng biết là Tư Mộ Hàn đang lợi dụng anh?” Tạ Ngọc Nam đưa tay vò tóc của mình một chút, cả người trông rất bực bội.

Nguyễn Tri Hạ vẫn mỉm cười: “Tạ Ngọc Nam, em vẫn luôn cảm thấy anh là người thông minh.”

Tạ Ngọc Nam cười hời hợt: “Em đang chê cười ta sao?”

“Không, em chưa từng muốn chê cười anh, việc mà cả em còn đoán được, anh sao lại không đoán được chứ? Anh biết tất cả mọi chuyện, nhưng vì đạt tới mục đích của mình, anh chỉ đang ngầm cho phép Tư Mộ Hàn lợi dụng mình mà thôi.”

Tạ Ngọc Nam không chỉ là một con dế bình thường.

Anh có bản lĩnh thật sự, cũng đầy đủ thông minh.

Nguyễn Tri Hạ có thể đoán được là Tư Mộ Hàn cho Tạ Ngọc Nam tung ra tin tức, đưa cho anh chứng cứ, Tạ Ngọc Nam sao có thể để mình không biết chuyện gì?

Sự thực là, Tạ Ngọc Nam biết tất cả mọi chuyện, nhưng anh vì đạt tới mục đích của mình, làm bộ không biết.

Mà hiện tại chuyện đã qua đi, anh ra bắt đầu nổi giận vì chuyện Tư Mộ Hàn lợi dụng mình lúc đó.

“Em có thể hiểu được tâm trạng của anh.” Nguyễn Tri Hạ nhìn Tạ Ngọc Nam, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh.

Cô thật sự có thể hiểu được tâm trạng của Tạ Ngọc Nam.

“Nguyễn Tri Hạ, em…” Trên mặt Tạ Ngọc Nam lộ ra chút xấu hổ vì bị vạch trần.

Anh ta tìm Nguyễn Tri Hạ có mục đích, vốn nghĩ sẽ vạch trần bộ mặt dối trá của Tư Mộ Hàn.

Thế nhưng Nguyễn Tri Hạ lại biết tất cả mọi chuyện, đã thế lại nghĩ rất thoáng.

“Em và Tư Mộ Hàn bên nhau nhiều năm như vậy, em biết thời gian của anh mặc dù cũng còn không nhiều, nhưng em hiểu rõ hai người nhiều hơn các anh nghĩ đấy.

Trên gương mặt Tạ Ngọc Nam thoáng vẻ sửng sốt, rồi lập tức anh lại cười rộ lên.

Anh nói: “Tôi thích nhất là sự thông minh của em.”

“Vậy thì thật lấy làm tiếc, tôi không thích anh.” Nét mặt Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng, không có lấy một tia do dự mà nói.

“Không cần vội vàng gấp gáp từ chối tôi thế.” Tạ Ngọc Nam ngồi xuống trước mặt cô: “Em chắc chắn muốn sống cùng với loại người như Tư Mộ Hàn mãi sao? Chắc em không biết tôi cũng từng học qua tâm lý học, tình trạng tâm lý của Tư Mộ Hàn rất không ổn.”

“Anh đi đi.” Tình trạng của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ hiểu rõ hơn bất cứ ai, cô không cần Tạ Ngọc Nam đến nói cho cô biết điều này.

Tạ Ngọc Nam điều chỉnh lại vẻ mặt: “Nguyễn Tri Hạ, tôi nói nghiêm túc đấy, cứ cho là em không nghĩ cho bản thân mình, cũng phải suy nghĩ cho Hạ Hạ chứ.”

Phản ứng của Nguyễn Tri Hạ chính là chỉnh lại xe lăn, xoay người đi thẳng về phía biệt thự.

“Nguyễn Tri Hạ!” Tạ Ngọc Nam chưa từ bỏ ý định, lại bám theo sát gót, định bụng tiếp tục nói chuyện với Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ chả buồn nghe, cướp lời trước mặt anh ta: “Tôi biết anh muốn nói gì, anh cũng biết câu trả lời của tôi là gì, thế nên cũng đừng làm lãng phí thời gian đôi bên nữa, anh đi đi.”

“Nhưng tôi vẫn phải nói, Nguyễn Tri Hạ em thực sự không định cân nhắc lại sao? Tôi nhận thấy em vẫn nên suy xét về tôi, tuy rằng Tư Mộ Hàn thông minh hơn tôi một chút, nhưng mà tôi cũng không hề kém cạnh.”

Tạ Ngọc Nam thật lòng thích Nguyễn Tri Hạ.

Từ nhỏ cuộc sống của Nguyễn Tri Hạ đã không êm ả, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, lại vẫn chân thật y như thuở ban đầu.

Đây là chuyện mà rất nhiều người chẳng thể làm được.