Vợ Nhỏ! Em Đừng Hòng Chạy

Chương 61: Hủy đính hôn



Giờ đi đến cục cảnh sát là bởi vì cô Thư Nhiễm hay Trâm Anh nhỉ ?

Bảo Quốc nghĩ thầm , nhanh chóng lấy chìa khóa xe rồi lái xe đi . Sau khi lên xe , anh ta lén lút tăng nhanh tốc độ , thậm chí anh ta còn vượt đèn đỏ hai lần .

Mà chuyện này Chí Thần cũng không để tâm lắm nên không ngăn cản . Bảo Quốc càng dám khẳng định , chuyện mà anh ta vừa làm là đúng ý của anh .

Có thể nhìn ra được Chí Thần rất để tâm đến chuyện của Thư Nhiễm , nếu không đã không âm thầm cho phép anh ta hành động như vậy .

Ở trong Cục cảnh sát , sau khi Diệu Ngọc lấy xong khẩu cung liền bước đến sảnh , khi bước vào bà ta nhìn thấy Thư Nhiễm đang ngồi ở trong góc , ngay lúc đó Diệu Ngọc liền cảm thấy bực bội trong lòng , hét lớn một tiếng :

“ Tần Thư Nhiễm ! ”

Thư Nhiễm nâng mí mắt , ánh mắt bình tĩnh , tự nhiên nhìn Diệu Ngọc nói :

“ Bà không cần phải gọi lớn tiếng như vậy , tôi có thể nghe thấy. ”

Lã Diệu Ngọc nghiến răng nghiến lợi , ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô :

“ Tôi hỏi cô , là cô báo cảnh sát , nói là tôi sai người muốn bắt cóc cô sao ? ”

“ Rất dễ nhận ra mà , không phải sao ? ”

Thư Nhiễm nở nụ cười , ánh mắt cô nhìn Diệu Ngọc giống như là đang nhìn một kẻ ngốc vậy . Diệu Ngọc tức đến phát điên , hai mắt long sòng sọc nói :

“ Cô nghĩ rằng khẩu cung của cô sẽ khiến tôi nhận tội sao ? Tôi nói cho cô biết , cô đừng có nằm mơ giữa ban ngày ! Còn ba người kia , tôi vốn không hề quen biết . ”

“ Có quen biết hay không , không phải do bà nói là được , phải điều tra rõ ràng thì mới có thể khẳng định được . ”

Thư Nhiễm đứng lên , ghét bỏ lùi từng bước một , nước miếng của bà ta sắp bắn cả vào mặt cô . Lã Diệu Ngọc thấy dáng vẻ tránh né của cô càng khiến bà ta khích động , trên khuôn mặt xinh đẹp mà bà ta luôn bảo dưỡng kỹ càng không giấu được mà lộ ra vẻ mặt hung dữ :

“ Dù có điều tra một vạn lần thì kết quả cũng thế thôi , tôi không làm thì chính là không làm ! ”

Vậy rốt cuộc là ai đã hãm hại cô ?

" Vậy bà giải thích thế nào về đoạn tin nhắn mà bà gửi cho tôi ? ”

Thư Nhiễm thờ ơ nhìn về phía Diệu Ngọc một cái , giọng nói vô cùng thản nhiên .

Tuy là trên miệng thì nói thế nhưng thật ra trong lòng cô đã có vài phần tin tưởng vào lời nói của Diệu Ngọc . Sự việc lần này có thể thật sự là Diệu Ngọc bị người khác hãm hại . Ném đá giấu tay , phía sau có thể còn có người khác !

Nhưng , cho dù là như vậy , cô cũng không định nói ra , để khiến cho Diệu Ngọc đứng ngồi không yên . Diệu Ngọc nhìn thấy đoạn tin nhắn trong điện thoại của Thư Nhiễm , lúc này được cô nhắc đến , trên mặt bà ta biến đổi rất cổ quái , rất nhanh bà ta đã quay về vẻ mặt hung dữ kia .

“ Tôi làm sao mà biết được , ba ngày trước điện thoại của tôi đã mất rồi ”

“ Vậy sao ? Vậy thì trùng hợp thật đó . ”

Thư Nhiễm cười lạnh . Diệu Ngọc trừng mắt nhìn cô :

“ Cô cảm thấy tôi đang nói dối sao ? ”

“ Chẳng lẽ không đúng sao ? ”

Thư Nhiễm đứng khoanh tay , mặt không cảm xúc nói :

“ Cho dù là điện thoại của bà mất bị người khác nhặt được , tôi không tin rằng người đó lại trùng hợp cũng có thù oán với tôi . ”

“ Cô tin hay không thì tùy , vẫn câu nói đó , điện thoại của tôi bị mất rồi , tôi không làm chuyện này!"

Diệu Ngọc đột nhiên kích động hét lớn lên . Thư Nhiễm bịt chặt hai tai , lạnh giọng nói :

“ Chuyện này có phải là do bà làm hay không thì tôi cũng không bỏ qua cho bà , đoạn tin trong này được gửi từ số của bà , bà không thoát khỏi việc bị truy cứu trách nhiệm trước pháp luật đâu . Nói thật lòng , tôi chỉ ước rằng bà phải ngồi trong lao tù thì mới vừa lòng ”

“ Cô ! ”

Lã Diệu Ngọc tức giận , bà nâng tay định tát vào mặt cô .

Cô mím môi , đứng im không trốn chạy , không tránh né , ngây ra giống như một kẻ ngốc vậy .Chỉ Thư Nhiễm biết , cái tát này của Diệu Ngọc cô sẽ không để nó rơi xuống mặt mình .

Cô đã không còn là cô gái khi ấy , không còn là một Thư Nhiễm hèn nhát không dám phản kháng khi bị người khác bắt nạt nữa . Cô đã mất đi tất cả , đến người em trai duy nhất cũng đã bỏ cô mà đi , ngoại trừ Tập đoàn Tần Thị cô đã chẳng còn lại gì cả .

Nếu còn không phản kháng , cô sẽ mất đi cả Tập đoàn Tần Thị , nếu đã như vậy thì cô cần gì phải sợ nữa .

Ngay lúc Thư Nhiễm đã chuẩn bị xong , một bàn tay thon dài đột nhiên vươn tới nắm chặt lấy bàn tay đang đưa lên của Diệu Ngọc . Thư Nhiễm choáng váng , nghe thấy tiếng kêu thống khổ của Diệu Ngọc , cô mới hoàn hồn lại , nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện , cô mở lớn miệng :

“ Chí Thần ? ”

“ Cô bị ngốc sao ? Bị người ta đánh mà không biết đường trốn ?”

Chí Thần nhìn cô một cái sắc lẹm , sắc mặt muốn lạnh lẽo bao nhiêu liền có bấy nhiêu lạnh lẽo , đôi mắt toát ra vẻ giận giữ vô cùng .

Một Diệu Ngọc mà cũng không biết phải phản kích , nếu cộng thêm cả Trâm Anh , anh chỉ sợ cô bị người ta nuốt đến xương cốt cũng chẳng còn ! Thư Nhiễm cúi đầu , nhỏ tiếng nói :

“ Không phải là tôi không biết tránh . ”

Cô chỉ nghĩ muốn trong lúc Diệu Ngọc giáng cái tát xuống thì cô sẽ nắm chặt lấy tay Diệu Ngọc , hất tay bà ta ra . Còn chưa kịp làm như vậy thì anh đã đến rồi . Anh còn nói cô ngốc nữa . Cô đâu có ngốc đâu . Càng nghĩ , cô càng cảm thấy ủy khuất trong lòng , Thư Nhiễm chu miệng không vui .

Chí Thần nhìn cô , nhướn mày , anh tức giận rồi . Cô còn ủy khuất sao ?

Cô giống như kẻ ngốc vậy , bị người khác đánh mà cũng không biết tránh đi , đã thế còn làm ra vẻ ủy khuất nữa . Hất tay Diệu Ngọc ra , Chí Thần nhìn về phía cô với ánh mắt giận dữ :

“ Hiện tại cô là người phụ nữ của tôi , bà ta không có tư cách động tay động chân với cô . ”

“ Tôi vẫn là mẹ vợ tương lại của cậu đó . ”

Diệu Ngọc bị chọc tức đến chóng mặt , cổ tay của Diệu Ngọc bị Chí Thần hất ra rất đau , không thèm nghĩ ngợi mà nói . Bị cáo buộc phải vào cục cảnh sát đã khiến bà ta không vui .

Hiện tại Chí Thần đã không giúp bà ta thì tôi , lại còn tố cáo bà ta với cảnh sát , thật đúng là đáng ghét !

Mẹ vợ ? Chí Thần nhếch môi , lạnh lùng nói :

“ Rất nhanh thôi sẽ không phải nữa . Người là mẹ vợ chân chính của anh , sớm đã không còn nữa rồi . "

Nghe xong câu này của anh , Thư Nhiễm bỗng ngẩn người , sau đó kinh ngạc một phen , quay đầu nhìn về phía Chí Thần .

Anh muốn giải trừ hôn ước với Trâm Anh sao ? Đúng vậy , Tô Hồng Yên đã trở lại , thì không cần thiết phải duy trì hôn ước này nữa rồi , nếu còn tiếp tục kéo dài nữa , Tô Hồng Yên sẽ không vui mất .

Nghĩ đến đây , bàn tay đang nắm chặt mép áo của Thư Nhiễm buông lỏng , cô tận lực đè nén vị chua xót đang tràn đầy ở trong tim . Dù anh đính hôn với ai thì người đó cũng sẽ chẳng phải là cô .

Theo lời anh nói , cô chỉ là người thế thân cho bạn gái trước của anh , chỉ là người tình của anh thôi .

Diệu Ngọc cũng kinh ngạc , trừng to đôi mắt nhìn về phía Chí Thần , trong lòng cảm thấy rất hoang mang , kinh ngạc nói :

“ Hà Chí Thần , cậu có ý gì đây ? Cậu muốn giải trừ hôn ước với Trâm Anh sao ? "

Như thế sao được , tuyệt đối không thể như thế được !

Chí Thần lạnh mặt , vốn chẳng thèm để ý tới lời của bà ta , dắt tay Thư Nhiễm rồi kéo cô đi ra ngoài .

Hôm nay Thư Nhiễm đeo một đôi giày cao góc , bị anh kéo đi một cách đột ngột , cô đi không được vững lắm , có chút lảo đảo phải chạy theo hai bước mới có thể theo kịp bước chân anh .

Lã Diệu Ngọc muốn hỏi cho rõ ràng nên nhấc chân lên đuổi theo , khi bà ta đuổi đến cửa thì bị bảo vệ ngăn cản lại .

“ Thưa bà , hiện tại bà vẫn đang là đối tượng bị tình nghi nên tạm thời bà không thể rời khỏi nơi đây ”

“ Anh cút ra cho tôi ! ”

Diệu Ngọc không nghĩ nhiều liền muốn đẩy anh ta ra . Bà ta nhất định phải dẹp bỏ ngay ý niệm muốn giải trừ hôn ước cùng Trâm Anh của Chí Thần .

Người cảnh sát nam không dám động chân động động tay với Diệu Ngọc , chỉ biết giương mắt nhìn bà ta đẩy tay mình ra , anh ta vội vàng gọi một người tới , khống chế bà ta lại . Chốc lát , Diệu Ngọc chỉ biết mở mắt trừng trừng nhìn bóng hình rời đi của Thư Nhiễm và Chí Thần .

Hai người vừa rời đi không bao lâu thì Trâm Anh bước tới . Trên đường bị kẹt xe khiến cô ta vô cùng bực bội . Kết quả là vừa bước vào Cục cảng sát thì Thư Nhiễm sớm đã rời đi rồi , cô ta nghe nói , là do Chí Thần dẫn đi .

Anh lo cô ta sẽ làm hại Thư Nhiễm sao ?

Trâm Anh mím chặt môi , ánh mắt chua xót rưng rưng nước mắt , sự ghen tuông dần dần gặm nhấm cô như một con rắn độc .

“ Chí Thần , không phải anh nói phải người đến đón tôi sao ?, sao anh lại đích thân đến cục cảnh sát vậy ? ”

Thư Nhiễm nhìn người đàn ông đang chuyên chủ lái xe , ngập ngừng vài lần , rốt cuộc cô cũng nhịn không được hỏi anh . Lại nói , cô ngay cả người tài xe mà anh phải đến còn không nhìn thấy ở đâu .

“ Tôi đến Cục cảnh sát có việc. ”

Chí Thần xoay vô lăng bằng một tay , nhẹ giọng đáp .

Thư Nhiễm cảm thấy có chỗ nào đó không đúng , cô đâu có thấy anh ấy bàn việc gì đâu nhỉ ? Anh vừa đến liền kéo cô đi , giống như là anh cố ý đến đón cô vậy . Chẳng lẽ là như vậy thật sao ?