Vợ Mình Mình Nuôi

Chương 89



"Tụi mình đâu quen biết người ta."

Chỉ vỏn vẹn mấy chữ đã làm Lục Lê tắt lửa.

Hắn yên lặng dụi đầu vào lòng bàn tay Khương Nghi một cái, sau đó đột nhiên bật cười rồi thấp giọng nói: "Đúng vậy. Không quen."

Hắn lặp lại: "Tụi mình không quen nó."

Khương Nghi vỗ đầu hắn, yên tâm gật đầu rồi đứng dậy muốn rút khăn giấy lau miệng, ai ngờ vừa đứng dậy thì lập tức lảo đảo, chân bủn rủn suýt khuỵu xuống ghế.

Lục Lê lập tức đỡ eo cậu, Khương Nghi vịn vai hắn, run rẩy muốn xem chân mình.

Khương Nghi lắp bắp: "Arno."

Lục Lê vô thức khẩn trương lên, ôm eo cậu hỏi: "Sao thế?"

Khương Nghi thì thào: "Chắc không phải cậu làm gãy chân tớ rồi chứ?"

Đêm qua Lục Lê quá điên, điên đến mức Khương Nghi cảm thấy mình giống hệt búp bê bị quăng lên quật xuống, tuy không đau nhưng chỉ nhìn thôi cũng đủ làm người ta choáng váng.

Lục Lê lập tức xoa chân cậu.

Mặc dù đêm qua không dùng lực nhưng tay hắn mạnh, lại trong trạng thái hưng phấn cực độ, chỉ hận không thể nhai nát xương cốt người trước mặt rồi nuốt vào bụng.

Sức khỏe Khương Nghi vẫn không tốt lắm.

Từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ nỡ mạnh bạo với Khương Nghi như vậy.

Khương Nghi hất tay Lục Lê rồi sợ hãi sờ soạng, cảm thấy hai chân chỉ có triệu chứng như nhũn ra chứ chưa đến nỗi gãy lìa.

Lục Lê ngồi xổm cạnh ghế, hắn ngẩng đầu thấp giọng dụ dỗ: "Bé ngoan. Cậu phải bôi thuốc thôi. Bôi cả trong lẫn ngoài luôn."

Khương Nghi nhét nửa cái trứng vào miệng hắn, mang tai đỏ bừng một mảng, cậu nghiêm mặt nói: "Tớ khỏe rồi. Khỏi cần bôi thuốc."

Lục Lê nuốt xuống trứng gà, ngồi xổm trên sàn nghĩ ngợi rồi lùi lại mấy bước, hắn đi tới trước salon, nghiêm túc nói với Khương Nghi trước bàn ăn: "Vậy cậu thử đi cho tớ xem nào."

Khương Nghi: "......"

Lục Lê và cậu nhìn nhau mấy giây, sau đó sợ cậu đi tới thật, nghĩ thế nào lại dời gót bước lên điểm cao nhất của ghế salon.

Hắn tập leo núi bao năm, giờ phút này lại dùng tư thế cẩn thận nhất, ước gì trên trần nhà mọc ra mấy tảng đá để mình leo lên.

Lục Lê yên tâm giẫm lên ghế salon rồi bảo Khương Nghi: "Cậu đi tới cho tớ xem đi. Đi tới rồi leo lên đây được thì khỏi bôi thuốc."

Khương Nghi: "......"

Mấy phút sau, Lục Lê yên tâm lại, hắn nhanh nhẹn bế cậu lên, vừa đá văng cửa phòng ngủ vừa nói: "Đi không được thì phải về phòng bôi thuốc thôi."

Khương Nghi nổi quạu đạp hắn một cái, níu tóc hắn nói: "Tớ khỏe rồi. Không muốn bôi phía trong đâu."

Lục Lê bị cậu níu tóc vàng, vừa bế cậu vừa nói: "Ừ ừ ừ, bé ngoan khỏe rồi, ai bôi thuốc cho bé ngoan thì đứa đó là đồ rùa thúi."

Hắn đặt Khương Nghi lên giường, sau đó ra phòng khách lấy thuốc mới mua, lúc đẩy cửa phòng ngủ còn nói: "Tớ là đồ rùa thúi."

Khương Nghi: "......"

Lục Lê ngồi ở đầu giường, vừa cúi đầu mở thuốc vừa nói: "Sưng lên rồi kìa. Không bôi sao được."

Khương Nghi giật lấy thuốc: "Tớ tự bôi."

Lục Lê giơ tay lên cao không cho cậu lấy thuốc, cúi đầu hôn cậu một cái: "Không được."

Hắn tắt đèn đi.

Màn cửa cũng kéo kín mít.

Dưới hông Khương Nghi lót một cái gối, dưới đầu cũng lót một cái, sau khi Lục Lê đi rửa tay thì cậu vùi mặt vào gối, dù Lục Lê có gọi thế nào cũng không chịu ngẩng đầu lên.

Thuốc mỡ lạnh buốt bôi rất dễ chịu.

Đúng là sưng lên rồi.

Mới đầu thuốc mỡ còn không nhét vào được.

Toàn thân Khương Nghi căng cứng, động cũng không dám động.

Cả phòng ngủ vang lên tiếng nước lép nhép.

Khương Nghi cắn gối, thỉnh thoảng thở hắt ra một hơi.

Chẳng bao lâu sau, thuốc trên đùi cũng bôi xong, Lục Lê đắp chăn cho cậu rồi khàn giọng nói mình vào phòng vệ sinh một lát.

Khương Nghi vùi đầu vào gối đầu phát ra tiếng ậm ừ.

Khoảng nửa tiếng sau, khi Khương Nghi sắp ngủ thiếp đi thì Lục Lê mới quay lại.

Lúc này đã gần mười một giờ.

Người nằm trên giường nhận ra người bên cạnh đã trở lại thì gối đầu lên Lục Lê, sau đó mới nhắm mắt ngủ say sưa.

Dường như cả đêm qua mất ngủ nên giờ ngủ rất say, hơi thở cũng rất nhẹ.

Lục Lê chậm rãi vỗ nhẹ lên lưng cậu như hồi bé, từ từ ru cậu ngủ.

Khương Nghi ngủ một giấc đến chiều.

Sau khi tỉnh dậy, cậu đã lấy lại chút sức lực, mang dép dụi mắt đi ra phòng ngủ định tìm Lục Lê, nhưng đi chưa được mấy bước đã nghe điện thoại mình reo lên.

Cậu nhận điện thoại, phát hiện là cha Khương gọi.

Khương Nghi lập tức ngồi thẳng lưng, ngoan ngoãn hỏi cha Khương tìm mình có chuyện gì.

Cha Khương cười ha ha: "Không có gì, chỉ là hôm nay ba định đi tặng quà cho chú Lục của con. Muốn hỏi bé ngoan tối nay có về ăn cơm không ấy mà."

Khương Nghi gật đầu như gà con mổ thóc: "Dạ về chứ ba, tối nay con sẽ về ạ."

Cha Khương hào sảng nói: "Không sao, ba cũng từng trải qua thời tuổi trẻ nên biết các con đi chơi không thích bị hối thúc đâu. Ở ngoài để ý an toàn là được rồi, ba cũng đâu phải ông già cổ hủ. À phải, con đang ở với Arno à?"

Khương Nghi ngẩng đầu nhìn Lục Lê, không hiểu sao hơi chột dạ, thành thật nói: "Dạ."

Cha Khương: "Thế thì ba yên tâm rồi. Con và Arno cứ chơi thỏa thích đi, mai về cũng được."

Có Arno bên cạnh, chắc chắn Khương Nghi sẽ không xảy ra chuyện gì.

Mấy phút sau, cha Khương cúp điện thoại rồi vui vẻ nhìn quà tặng trên bàn.

Bé ngoan lên đại học chắc sẽ làm phiền cậu chủ nhà họ Lục không ít.

Nào là xe đưa đón nào là xách hành lý.

Dù cả hai là bạn vô cùng thân thiết nhưng cha Khương vẫn muốn bày tỏ thành ý như người ta.

Cha Khương hớn hở xách quà tặng đắt tiền năm nay cố ý mua đi đến nhà họ Lục.

Bên kia, Lục Lê thấy Khương Nghi cúp điện thoại thì hỏi: "Chú Khương gọi à?"

Khương Nghi gật đầu, Lục Lê cài kín nút áo sơ mi trắng cho cậu, Khương Nghi lại nói: "Mai tụi mình về đi."

Cậu gượng gạo nói: "Nếu không ba lại tưởng tớ đánh nhau cho xem."

Lúc đi còn khập khiễng nữa.

Lục Lê ôm cậu, nghe Khương Nghi nghiêng đầu nhỏ giọng lắp bắp: "Lần sau cậu......"

"Bớt làm mấy lần đi......"

Lục Lê cúi đầu cọ mũi vào chóp mũi cậu rồi ngoan ngoãn gật đầu.

———

Tối hôm sau.

Nhà họ Khương, Khương Nghi ăn cơm tối xong, sợ cha Khương hiểu lầm mình đi đánh nhau thật nên vội nói: "Ba, con gọi điện cho bà nội nhé."

Mấy ngày trước về quê, bà cụ đã dặn cậu nhất định phải gọi cho mình.

Cha Khương cười to: "Đi đi, chắc bà muốn hỏi con rau củ hái mấy ngày trước có ngon không ấy mà."

Khương Nghi vẫy tay ra hiệu mình biết rồi.

Trước ban công nhỏ, bầu trời đêm điểm xuyết những vì sao lấm tấm, gió hè mát lạnh len lỏi qua khe màn hắt xuống những cái bóng lắc lư.

Khương Nghi gác tay lên lan can, vừa hóng gió đêm vừa nghe bà nội hỏi mình trong điện thoại.

"Bé ngoan, dưa chuột mấy ngày trước đem dưới quê lên ăn ngon không? Cha cháu nói cháu không thích ăn rau, rau ở thành phố phun thuốc nhiều quá, chẳng tươi gì cả."

Nói xong bà cụ lại huyên thuyên: "Trong vườn còn có cà chua chưa chín nên không đưa bé ngoan đem về, lần sau phải bảo cha cháu về lấy mới được."

Khương Nghi cười cong mắt, vừa gẩy hành lá trong chậu vừa chân thành nói: "Bà nội, nhiều lắm rồi ạ, tối nay ba làm salad dưa chuột ngon lắm. Cháu ăn hết sạch luôn, một miếng cũng không chừa lại."

Trong sân nhà ở quê, bà cụ phe phẩy quạt hương bồ cười vang, ngồi trên xích đu hỏi: "Nghe cha cháu nói hai hôm trước bé ngoan đi chơi cả ngày. Bé ngoan nhà mình yêu đương rồi đúng không?"

Khương Nghi gẩy gẩy hành lá trong chậu, cậu tì cằm lên cánh tay, vành tai ửng đỏ: "Ba nói vậy sao ạ?"

Bà nội Khương Nghi cười: "Cha cháu ngờ nghệch thế kia thì làm sao biết mấy chuyện này được chứ?"

Bà phe phẩy quạt hương bồ cười ha ha: "Nó nói bé ngoan đi cả ngày chưa về nên bà đoán bé ngoan nhà mình lên đại học biết yêu rồi. Bé ngoan có yêu ai không đó?"

Nghe bà nội hỏi, Khương Nghi sờ vành tai ửng đỏ rồi nói: "Có ạ."

Bà cụ cười híp mắt, không quạt nữa mà nói: "Chà, bé ngoan nhà mình lớn rồi nhỉ. Vậy bé ngoan kể bà nghe về người cháu thích được không?"

Khương Nghi vùi hàm dưới vào cánh tay, như trẻ con không nhịn được bật mí: "Bà nội, cậu ấy tốt lắm ạ......"

Trong gió đêm hơi lạnh, tóc đen của Khương Nghi bay phất phơ nhìn rất mềm, che khuất đôi mắt và rơi trên sống mũi cao thẳng, cậu nghiêng đầu nhìn nhà họ Lục trong ánh đèn xa xa.

"Tóc, ừm...... màu vàng nhưng nhìn đẹp lắm, tuy mới cắt hơi ngắn nhưng vẫn đáng yêu cực."

"Mắt cũng đẹp nữa, ừm, nhưng cậu ấy không thích cháu sờ mắt lắm. Vì cậu ấy nghĩ cháu thích mắt cậu ấy hơn thích cậu ấy nhiều."

"Tính tình ấy ạ? Tính tình tốt lắm, với thầy cô hay bạn học đều rất thân thiện, nhưng lâu lâu tức lên sẽ hơi dữ, từ nhỏ đã hay giận rồi."

"Nấu ăn rất ngon, món gì cũng biết làm, giỏi ơi là giỏi."

Bà cụ trong sân phe phẩy quạt hương bồ nhìn lên bầu trời đầy sao rồi dịu dàng nói: "Chà, xem ra bé ngoan nhà mình thích người ta quá nhỉ. Bé ngoan lớn thật rồi."

Khương Nghi cũng ngẩng đầu nhìn trời đêm đầy sao, cậu tì cằm im lặng một hồi, sau đó giống như trẻ con chia sẻ xong bí mật lại dặn dò: "Bà nội, đừng nói cho ba cháu biết nhé."

Bà cụ cười nói: "Ừ ừ ừ, bà không nói với ba đâu."

Khương Nghi cũng cười, cậu nói khẽ: "Bà nội...... Cháu sợ ba không thích cậu ấy."

Giọng cậu rất nhẹ, tựa như thì thầm theo bản năng, muốn theo gió tan biến giữa trời đêm.

Nhưng bà cụ ở xa ngàn dặm lại nghe được.

Rõ ràng bình thường nghe điện thoại đều phải dí sát nhưng giờ phút này tiếng thì thầm kia như chui vào tai.

Bà cụ cười vang: "Bé ngoan thích ai thì cha cháu cũng sẽ thích mà."

Bà phe phẩy quạt hương bồ, nhướng mày nói: "Không thích thì bảo nó tự đi mà tìm."

Khương Nghi nở nụ cười, lộ ra vẻ nhẹ nhõm.

Cùng lúc đó.

Nhà họ Lục.

Trên ghế salon dưới ánh đèn pha lê lung linh, mẹ Lục nghiêng người dựa vào ghế salon, mái tóc vàng óng được quấn lên bằng một cây trâm, đang ưu nhã nhét từng điếu thuốc lá vào hộp trà.

Lục Lê lười biếng cầm chìa khóa xe, một tay đút túi, vẻ mặt hết sức thoả mãn, lúc lên lầu còn nói một câu cảm ơn bằng tiếng Anh với người mẹ thân yêu của mình.

Hết sức nho nhã lễ độ.

Cảm ơn mẹ đã tin tưởng kích cỡ của hắn.

Mẹ Lục ưu nhã nhét hộp trà xuống gầm bàn, sau đó lau tay rồi ôn hòa gọi: "Arno."

Lục Lê uể oải quay đầu: "Dạ?"

Mẹ Lục mỉm cười, dịu dàng nói: "Cút xuống đây xem quà ông thông gia tặng con này."

Lục Lê: "?"

Mẹ Lục dịu dàng nói tiếp: "Trước đây anh Khương chưa bao giờ tặng quà đắt vậy cả. Mẹ lên mạng tra rồi, con có biết thứ này ở Trung Quốc có ý nghĩa gì không?"

Lục Lê nao nao, ngập ngừng hỏi: "Nghĩa gì ạ?"

Mẹ Lục xoa cằm: "Hình như là ông thông gia chướng mắt con nên tặng quà để từ chối khéo, để con sớm cuốn xéo thì phải?"

Lục Lê: "???"

Hắn nghiêm mặt điềm tĩnh nói: "Mẹ. Đừng đùa kiểu này chứ."

Mẹ Lục nhún vai, dựa vào ghế salon chống đầu nói: "Tin hay không thì tùy. Tự xuống xem đi."

Lục Lê xuống lầu đi quanh đống quà trên bàn nhìn một vòng, phát hiện đúng là khác hẳn quà tặng bao năm qua của chú Khương.

Để cảm tạ ông chủ nâng đỡ, cứ đến dịp lễ tết chú Khương lại xách mấy thứ đến tặng Lục gia.

Cũng chẳng có gì đắt tiền mà chỉ là mấy món đặc sản ở quê để bày tỏ tấm lòng.

Nhưng Quốc khánh năm nay, quà cha Khương tặng rõ ràng đắt hơn trước kia rất nhiều, toàn là thuốc bổ đắt đỏ.

Cứ như muốn dùng quà tặng đắt tiền để khéo léo tỏ ý gì đó vậy.

Mười phút sau.

Lục Đình đã làm xong việc trong thư phòng, khi bưng ly nước xuống lầu thì thấy vợ và con trai đang nhìn chằm chằm đống quà tặng.

Lục Đình đẩy kính, nhíu mày hỏi: "Sao thế?"

Vợ ông lắc đầu nói: "Con anh đấy. Vô dụng quá nên hình như bị trả về nơi sản xuất rồi."

Lục Đình: "?"

Ông im lặng mấy giây rồi quay đầu nhìn Lục Lê, hỏi hắn xảy ra chuyện gì.

Lục Lê cũng im lặng, sau đó nói: "Chú Khương tặng nhiều thuốc bổ đắt lắm ạ."

Hắn lạnh mặt nói: "Mẹ bảo đây là tập tục của Trung Quốc, chú Khương không vừa ý con nên muốn nói khéo để con tránh xa Khương Nghi một chút."

Lục Đình trầm ngâm mấy phút rồi nói: "Ờ ha, đúng là Trung Quốc có tập tục này thật."

Lục Lê: "......"

Năm phút sau.

Trong phòng khách Lục gia, một nhà ba người tổ chức họp gia đình khẩn cấp vì đống thuốc bổ đắt tiền trên bàn.

Nội dung họp là Arno có cơ may nào được thông gia tương lai chấp nhận hay không, sau đó tiến hành thảo luận và bỏ phiếu.

Tổng cộng ba phiếu.

Hai phiếu chống, một phiếu thuận.

Gọn gàng dứt khoát.

Thể hiện sự vô vọng một cách hoàn mỹ.

Lục Lê: "......"

Hắn dựa vào ghế salon, lạnh mặt nhìn hai vợ chồng đút nhau ăn trái cây trên ghế salon.

Mẹ Lục vô tội chớp mắt: "Arno, nhà mình vẫn luôn dân chủ mà. Con đâu muốn thấy ba mẹ làm chuyện trái lương tâm đúng không?"

Lục Lê thốt ra mấy chữ qua kẽ răng: "Nếu con nói muốn thì sao?"

Mẹ Lục lập tức đổi thái độ, vừa ưu nhã vừa thương hại nói: "Thằng nhóc thúi, ba mẹ chỉ nói sự thật thôi."

Lục Lê quay đầu nhìn cha mình, muốn nghe ý kiến đúng đắn của người cha nhìn có vẻ lý trí tỉnh táo kia.

Lục Đình trầm ngâm một lát rồi gật gù: "Mẹ con nói đúng lắm."

Ông phân tích rõ ràng: "Con còn nhớ ấn tượng đầu tiên mình để lại cho cha vợ tương lai là gì không?"

Lục Lê bỗng có dự cảm xấu, hắn chậm rãi hỏi: "Gì ạ?"

Lục Đình ưu nhã nói: "Là năm bảy tuổi con đeo ba lô bỏ nhà đi và được Tiểu Khương nhặt về. Ấn tượng đầu tiên con để lại cho cha vợ tương lai là nói câu chúc mừng phát tài làm Tiểu Khương khóc."

Mẹ Lục ngồi trong lòng ông xã cười ngả nghiêng.

Lục Đình ưu nhã nói tiếp: "Lúc đó ba và anh Khương lên phòng ngủ của con thì thấy con véo má Tiểu Khương, gấp đến độ vừa xoay quanh vừa kêu cục cưng chúc mừng phát tài."

Lục Lê: "......"

"Tiếng Trung cũng không biết nói, chỉ biết ra sức nhét bình sữa vào miệng Tiểu Khương, người ta đã bảy tuổi rồi mà con chỉ biết cho người ta bú sữa thôi."

"Arno, nhỏ thế nào lớn thế nấy, giờ con bảo chú Khương làm sao yên tâm giao Tiểu Khương cho con đây?"

Lục Lê: "......"

Mẹ Lục cười không thở nổi, vỗ má ông xã cười nói: "Sao lúc đó anh không quay video hả?"

Lục Đình tiếc nuối nói: "Có kịp đâu."

Chủ yếu là không biết thằng con cục súc của mình lại có ngày ôm bình sữa luống cuống nhét vào miệng một đứa bé khác.

Còn hốt hoảng nói một tràng dài "Cục cưng cục cưng chúc mừng phát tài".

Mẹ Lục cười đủ rồi mới ngồi dậy, nhìn thấy Lục Lê lạnh mặt vớ lấy chìa khóa xe trên bàn rồi đứng dậy đi nhanh ra ngoài.

Bà dựa vào ngực ông xã hỏi: "Arno chúc mừng phát tài muốn đi đâu thế?"

Lục Lê quay đầu cười lạnh: "Đi làm."

Tăng ca.

Tăng ca cho đến chết.

Sớm muộn gì hắn cũng phải đạp cha mình xuống ghế.

Mẹ Lục ưu nhã vẫy tay, gửi một nụ hôn gió cho cậu con trai yêu dấu của mình rồi nói: "Cố lên nha cục cưng Arno."

Lục Lê đi thẳng không thèm quay đầu lại.

Đương nhiên hắn sẽ cố rồi.

Phải tranh thủ sang năm đạp cha mình xuống cho cha vợ thấy chứ.