Vợ Mang Thai: Chồng Lo Lắng Muốn Có Đứa Thứ Hai

Chương 93: Là người đàn ông của mẹ tôi (2)



Đi theo Hoàng Phủ Quyết vào khách phòng, Will nhẹ nhàng phất tay, ý bảo mọi người ở lại ngoài cửa, anh ta liền bưng một ly nước tới, nhẹ nhàng mở miệng, "Ngài trước uống chút nước, tôi đi giúp ngài chuẩn bị bữa tối, ngài muốn ăn cái gì?"

Một đường từ Paris vội vã trở về, từ sân bay đến thẳng tiểu khu Cam Viện sinh sống, lại quay trở lại trở lại khách sạn.. Mười mấy giờ, Hoàng Phủ Quyết vẫn luôn không ngủ, Will đương nhiên cũng lo cho thân thể của anh.

Hoàng Phủ Quyết để ngoài tai, chăm chú nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ mà trầm tư.

Will nghĩ nghĩ, rốt cục vẫn là cố lấy dũng khí mở miệng.

"Tiên sinh, kỳ thật có một chuyện, tôi vẫn chưa kịp nói cho ngài. Tóc Tiểu Đường là cậu ấy tự động cho tôi"

Trên khuôn mặt người đàn ông, đôi mắt màu lam như một thanh kiếm.
"Có ý tứ gì?"

Will nuốt nước miếng một cái, đem sự việc buổi tối ngày hôm đó giải thích đơn giản lại cho anh.

"Đứa nhỏ kia nhìn ra mánh khóe của tôi, muốn tôi đem chân tướng nói cho cậu ấy, nếu không cậu ấy sẽ đem mọi chuyện nói cho tiểu thư Cam.. tôi.. tôi không có cách nào, đành phải nói cho cậu ấy chân tướng."

Hoàng Phủ quyết nhíu mày, "Cậu ấy biết tôi là ai?"

Will nhẹ nhàng gật đầu.

"Kia.." Hoàng Phủ Quyết thở sâu, "Cậu ấy có phản ứng gì?"

"Cậu ấy.." will do dự.

"Nói, một chữ cũng không được thay đổi"

"Vâng" Will mặt cúi thấp, "cậu ấy nói," cái tên hỗn đãn kia, ông ta không xứng làm ba tôi "

Anh ta nghiêm mặt, đợi trận cuồng phong từ Hoàng Phủ Quyết.

Hồi lâu, lại chỉ nghe một tiếng thở dài của người đàn ông đang cúi đầu.

" Kỳ thật, ngài.. Ngài cũng có nỗi khổ, cậu ấy còn nhỏ nên không hiểu chuyện. "
" Không "Hoàng Phủ Quyết xoay người, ánh mắt dừng ở ngoài cửa sổ," Nó nói không hề sai, tôi không xứng đáng là một người cha "

* * *

* * *

Bên ngoài quán vịt nướng

Đưa tay ra dùng khăn giấy giúp đứa nhỏ lau nước sốt trên khóe môi, Cam Viện mỉm cười thu ngón tay lại, đẩy đĩa thịt vịt về phía cậu.

" Chậm một chút, coi chừng nghẹn "

Sau một chặng đường dài, mặc dù đứa nhỏ nằm ở máy bay thượng hạng, nhưng vẫn không có nghỉ ngơi tốt, thẳng đến bây giờ mới có thể ăn được bữa cơm ngon, cô là mẹ đương nhiên cảm thấy đau lòng.

Cô dùng một chiếc bát nhỏ đựng nửa bát tiết canh vịt, cô cẩn thận thổi nguội rồi đưa vào tay cậu.

Đứa nhỏ cầm bát canh lên, uống cách một cách tao nhã, ngước mắt lên nhìn thấy ánh mắt của Cam Viện, cậu buông bát.

" Mẹ, người như thế nào không ăn "
" Mẹ không quá đói "Cam Viện cười với cậu, cầm đôi đũa gắp một miếng rau dưa đưa đến miệng" Tiều Đường, mấy ngày nay chúng ta không trở về nhà trọ nhé? "

" Được "

" Nhà trẻ bên kia, tạm thời cũng không đi "

" Được "

" Đồng hồ đeo tay mẹ đã tắt giúp con, không được mẹ cho phép không cần mở "

" Được "

Bất kể cô nói cái gì, đứa nhỏ cũng ngoan ngoãn nói đươc, không nghi ngờ cũng không phản đối, ngay cả một câu vì cái gì cũng không có nói.

Bên kia bàn, Cam Viện cau mày.

Nguyên bản cô còn ở tỏng lòng tính toàn hồi lâu, nếu cậu hỏi đến vì cái gì, cô trả lời như thế nào.

Nhưng đứa nhỏ trước mặt, từ lúc lên máy bay đến giờ, thế nhưng cũng không hỏi qua một câu nghi ngờ nào, quả thật quá mức khác thường.

" Tiểu Đường, con.. con không thấy mẹ rất kỳ quái sao? "

Đứa nhỏ ngẩng mặt lên khỏi bát canh, đôi mắt đen láy lộ vẻ cơ trí hơn xa tuổi của mình.

" Dù sao mẹ cũng không tính toán nói cho con biết, con hỏi cũng như không"

Cam Viện trong lòng tê rần, đứa nhỏ này thật sự rất hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức làm cho người ta đau lòng.

Đưa tay ra chạm vào khuôn mặt nhỏ bé của cậu, cô nói xin lỗi.