Vô Lại Kim Tiên

Chương 165: Nhuyễn ngạnh kiêm thi



Bá Ninh đại giáo chủ ba hoa như thật, bộ dạng giống như đang diễn một vở kịch hay, Lâm Phong và truyền giáo sĩ thì cứ nhìn nhau mà trơ mắt cứng lưỡi, kẻ không biết xấu hổ họ đã từng nhìn qua không ít, nhưng giống như Bá Ninh đại giáo chủ bộ dạng vô sỉ thế này đúng là lần đầu nhìn thấy .

Giọng kể lể trong vở kịch đó đến mấy người Lâm Phong cũng bị lây nhiễm, cho rằng Quang minh thần đó đúng là một kẻ vô sỉ, chứ đừng nói đến đám bình dân bá tánh.

Những người dân thường dưới sự tuyên dương của giáo hội, chỉ biết tin tưởng Quang minh thần có thể ban phúc cho bọn họ, giờ phút này Bá Ninh một trong không nhiều hồng y đại giáo chủ lại tự mình đứng lên vạch trần bộ mặt giả dối của Quang minh thần, lập tức tác động mạnh tới những người chỉ vì sự áp bức của giáo hội mà không thể không tín ngưỡng Quang minh thần, kỳ thực những người dân thường với tín ngưỡng rất không kiên định chắc chắn từ đây sẽ không còn tin Quang minh thần nữa .

Nhất thời tiếng nghị luận ào lên , dân thường thì quẳng đi những nông cụ trong tay, ồn ào ghé đầu ghé tai vào nhau bàn tán. Bá Ninh đại giáo chủ được đà lại tiếp tục mắng Quang minh thần không bằng chó lợn, cũng không biết là ai bắt đầu đầu tiên, những người dân thường lập tức ồ lên một tiếng mà tản ra .

Đến tín đồ của thần cũng nói ông ta là một kẻ không biết xấu hổ, những lão bách tính bình dân tự mình không có nổi ba tấc đất này liệu còn cần phải vì ông ta mà liều mạng nữa không?

Dân thường cũng là người, là nhân loại có trí tuệ cao cấp, không phải óc lợn, cái bọn họ quan tâm là mình làm sao để sinh tồn được, chỉ bởi vì tin tưởng Quang minh thần có thể ban phước cho bản thân cho nên bọn họ mới có dũng khí mà cầm cuốc lao lên đường, bây giờ đến tín đồ của thần cũng không tin thần nữa rồi, bọn họ những bình dân sinh sống dưới tầng thấp nhất của xã hội bây giờ thà tin vào thần của quả trứng chim còn hơn .

Không bao lâu sau, những dân thường tụ tập ở phía sau đã lập tức chạy hết sạch .

Lâm Phong thúc ngựa lên, cố nhẫn nhịn không để mình kích động thái quá, cười lên ba tiếng thật lớn rồi hướng về Bá Ninh đại giáo chủ đang khom ngươi cúi đầu mà gật đầu liên tiếp nói:" Không sai , ta xác thực không nhìn nhầm, xem ra ngươi vẫn còn chút năng lực. Sau này sự tình ở phương diện này giao cho ngươi phụ trách, phàm là trong lãnh địa của ta, đều không cho phép những tên cẩu đồ của giáo hội tồn tại, hiểu chưa ?"

Bá Ninh đại giáo chủ giống như đang nhìn một ngọn đèn trong đêm đen, chỉ cần có thể leo đến trước mặt tên đại lục đệ nhất cường giả này thì còn sợ gì mấy tên chỉ là chó canh cửa, cũng mạnh hơn so với làm chó săn cho giáo hội nhiều, tối thiểu cũng không cần mỗi ngày đều phải đề phòng, không cần cả ngày đều lo lắng cái tiểu mệnh của mình bị Mông Ni Tạp đại thần mang đi .

Còn về mấy điểu nhân trên trời, từ sau khi trong bảy thiên sứ có sáu người chết một người bị bắt, nếu chúng còn tin Quang minh thần có thể bảo hộ mấy tên nô bộc như chúng thì nên tìm mảnh đất nào đó mà đập đầu vào chết quách đi cho rồi, tín ngưỡng cái rắm chó gì chứ, bây giờ chỉ cần không phải là một tên ngốc, đều có thể nhìn ra hình thế của đại lục bây giờ, so với tiểu mệnh của chính mình, Quang minh thần chỉ là cái rắm.

Chỉ cần có thể sống, cho dù có phải đem chặt Quang minh thần ra mà bán theo cân, bọn họ cũng tuyệt đối không có chút do dự nào.

Bá Ninh đại giáo chủ hai mắt phát quang nói:" Lịnh chủ đại nhân yên tâm, tiểu nhân sẽ đem cái thiên uy của ngài mà truyền bá đến khắp các ngóc ngách trên đại lục này, làm những tên cẩu đồ của giáo hội bị tất cả mọi người thóa mạ chửi rủa."

Lâm Phong lại phải cố nhịn một lần nữa, nhịn cho toàn thân khỏi nổi da gà, nhịn cho khỏi kích động thái quá mà phỉ nhổ vào cái tên béo ú trước mắt này, khoa khoa tay nói:" Phàm là nơi Hoa Hạ quân đoàn đến, ta đều không muốn lại phải nhìn thấy chuyện có những tên dân thường ngu dại quấy rối quân ta xuất hiện, ta không muốn lãng phí lương thực nuôi một con chó vô dụng. Đi xuống đi !"

Bá Ninh đại giáo chủ mồ hôi lạnh toát ra trên trán, vội vàng đáp ứng một tiếng rồi khom lưng uốn gối mà lùi xuống.

Lâm Nhị thúc ngựa lao lên phía trước, hỏi nhỏ :" Công tử, tên gia hỏa này lúc ở đế đô không ít lần làm hại con gái nhà lành, tại sao còn muốn lưu hắn lại ?"

Lâm Phong mắt liếc hắn nói :" Tiểu nhân cũng có chỗ hữu dụng của tiểu nhân, nếu để ngươi đi xử lý những người dân thường vô tội bị giáo hội ép buộc, ngươi có thể làm như thế nào ?"

Lâm Nhị lập tức sững sờ, nghiến răng một trận rồi mới nói :" Trước tiên thuộc hạ sẽ khuyến cáo họ một lần, nếu khuyến cáo không được, thuộc hạ sẽ giết sạch toàn bộ."

Lân Phong nói:" Đây chính là chỗ không giống nhau giữa người với người, đạo có trước sau, có một vài chuyện không phải chỉ dùng quyền đầu là đủ giải quyết đâu, giống như loại chuyện hôm nay, xử lý vấn đề của chúng ta chính là tên Bá Ninh đại giáo chủ với sở trường ti bỉ tiểu nhân đó. Lẽ nào ngươi có thể đem tất cả hàng triệu tín đồ của giáo hội giết sạch hay sao?"

Lâm Nhị cười hắc hắc nói :" Công tử cao minh, cái món hàng Bá Ninh đại giáo chủ thật thích hợp với loại công việc này."

"Sau này phàm là việc gì cũng cần động não một chút, đừng để ta lại phải mắng ngươi là ngu ngốc một lần nữa", Lâm Phong trừng mắt liếc nhìn hắn rồi kẹp vào bụng ngựa, trở về phủ .

Ba ngày sau, đã an định bá tanh xong, đám dân thường trong Bố La Đinh cổ bảo cũng đã quen với quỹ đạo của một cuộc sống mới. Sau khi quét sạch những phần tử không yên phận và thế lực tàn dư của Tây phương tứ lĩnh, Lâm Phong lưu lại Lâm Đại cùng hai vạn bộ binh và năm vạn kỵ binh trấn giữ, bản thân mang theo đại quân bản bộ khởi trình đi về phía Tùng Á thành để hội hợp với Ba Phỉ Đặc và La An Đạt trước .

Bố La Đinh cổ bảo cách Tùng Á thành thủ phủ của tỉnh Khắc Đặc Lý Áo Hành chỉ có mấy trăm dặn đường đất, ở giữa có hai tòa thành nhỏ, sớm đã bị Thiểm tộc thiết kỵ của Ba Phỉ Đặc và La An Đạt công hạ, trước lúc xuất binh, Lâm Phong đã giảng giải rõ quân pháp, trên đường đi lại đem La An Đạt khai đao mượn cớ hắn mạo phạm mình mà răn đe tướng sĩ, làm quân uy phấn chấn, do đó Thiểm tộc từ binh đến tướng đều an phận, không có làm ra chuyện gì quá đáng .

Trước đây Thiểm tộc kị binh đã từng cướp bóc các thôn trấn ở Văn Lai, những chỗ đi qua đều là gà chó không tha, nếu bây giờ lại làm ra loại chuyện như vậy, có thể đoán được không bao lâu sau, Lâm Phong xú danh sẽ truyền ra khắp thiên hạ, lúc đó đừng nói tất cả người Văn Lai nhìn hắn thế nào, cho đến chính hắn, chỉ sợ cũng phải tự tìm lấy một miếng đậu phụ rồi đập đầu vào đó mà chết quách đi .

Trên đường đi tịnh không có trở ngại gì, bọn họ khinh trang gọn nhẹ đi nhanh, không đến mười ngày đã đến đượcTùng Á thành, nếu không phải có ba vạn bộ binh làm chậm hành trình, năm vạn kị binh sợ đã đến từ mấy ngày trước rồi.

Khắc Khố Sâm Đạt không có quân đội hậu cần, do đó tốc độ hành quân cực nhanh, chuyện cung ứng lương thảo vật tư đều là do Băng tuyết cự hạc dùng Tinh thần giới chỉ mang theo số lượng lương thực ba trăm tấn trở lên đưa đến, từ Khắc Khố Sâm Đạt cả đi cả về thời gian không đến một ngày .

Bên ngoài Tùng Á thành thủ phủ của tỉnh Khắc Đặc Lý Áo Hành, mười hai vạn thiết kỵ Thiểm tộc xây doanh dựng trại, Bạch long binh đoàn và Hỏa phượng binh đoàn phân biệt ở tại hai bên đông tây, tạo thành góc cạnh, liên miên mấy chục dặm, chiến kỳ nhất long nhất phượng hai mặt theo gió mà bay lên, mang đến một chấn hãi lực cực đại với thủ quân trong thành. Cái loại cảm giác đến từ trên nhất long nhất phượng đó tạo ra thực chẳng khác một lực chấn nhiếp vô cùng cường đại đến tâm khảm.

Tùng Á thành thành môn đã được làm mới, trên thành lâu đang cắm một ngọn đại kỳ đong đưa vô lực trong gió, vô số cái đầu từ trong thành thò ra nhìn, khẩn trương mà sợ hãi trừng mắt nhìn Thiểm tộc đạI quân đang đóng dầy kín ngoài thành, nhãn thần không che đậy nổi vẻ tuyệt vọng .

Chưa ăn qua thịt lợn thì chưa biết thịt lợn có mùi vị gì, chưa cùng với Thiểm tộc đánh nhau qua thì chưa biết chiến lực của Thiểm tộc thiết kị cường hãn thế nào, bọn họ trước đây còn rất kiêu ngạo cho rằng mình tuyệt đối có đủ thực lực cùng với Lâm gia thiết huyết quân đoàn so sánh một cách ngang bằng, cho đến khi gặp phải Thiểm tộc thiết kị, bọn họ mới biết mình vô tri ngu xuẩn đến thế nào.

Điều kiện của Lạc Nhật đế quốc vốn không chỉ là cực kém, mà còn bốn mặt thụ địch, trong khi đó Thiết Huyết quân đoàn nhiều năm liền nam chinh bắc thảo, các tướng sĩ đều sống bên bờ vực của tử vong, dùng máu của bọn họ mà viết lên những chiến tích bất bại, cũng chỉ có mười hai vạn lang kị binh của Thần Vũ đế quốc mới có tư cách cùng phân cao thấp, mấy kẻ ở đây đều là những suy binh chưa từng trải qua chiến sự làm sao có đủ sức đối kháng.

Thiểm tộc thiết kị chiến lực cường hãn, không hề ở dưới Thiết Huyết quân đoàn, bây giờ lại mặc lên người những bộ giáp hoàn mỹ của Khắc Khố Sâm Đạt, bọn chúng mấy tên bại binh vô tri cũng chỉ có sau khi nhìn thấy qua sự hung hãn của Thiểm tộc mới có thể đủ hiểu biết để nhận ra rằng bản thân còn chưa đủ sức.

Nhưng hiện tại thì đã muộn rồi, vẻn vẹn mười vạn đại quân của Khải Đức Lạp Tư gia tộc chỉ một trận mà bị diệt, ba vạn kỵ binh thì bị mười hai vạn Thiểm tộc thiết kị đuổi theo đánh cho tan tác, bây giờ chỉ có hơn một nghìn người trốn về Tùng Á thành, cùng với năm vạn tàn binh lão nhược đã điều động từ trước trốn trong thành mà sống tạm qua ngày.

Thiểm tộc thiết kị thuật kị xạ ( cưỡi ngựa bắn cung )thiên hạ vô song, hãn huyết mã cũng chỉ có thiết huyết mã do Lâm gia đào tạo mới có thể sao sánh, Tây phương tứ lĩnh tập hợp tất cả lại mới có thể tạo thành ba vạn kị binh nhị lưu đó, làm sao có thể đủ may mắn mà thắng cơ chứ .

Thiểm tộc thiết kị không tấn công thành. Ba Phỉ Đặc và La An Đạt tuy không có tướng lệnh mà đã tự tiện đem binh truy kích, nhưng cũng không ngốc nghếch mà đem kỵ binh công thành, chỉ mang đại quân lập trại, yên lặng chờ Lâm Phong đến .

Phía xa một phiến bụi cát nổi lên, hàng vạn vó ngựa tung bay làm cả đại địa đều phải chấn kinh run rẩy, những thủ thành binh sĩ trốn trên thành lâu đều kinh hồn táng đởm mà suy nghĩ ước lượng cái dòng nước lũ kim sắc từ phía xa đổ đến, trái tim bọn chúng đều đang run rẩy, cái đùi nhỏ của bọn chúng đã mềm ra, bọn chúng thực tại không có chút tin tưởng nào rằng mình có thể ngăn cản cánh quân như thế này.

Một tiếng long ngâm chấn nhiếp cửu thiên làm những binh sĩ trốn trên thành lâu sợ hãi đến chút nữa thì đái ra quần, Lâm Phong mang theo cận về quân phi thẳng đến đại doanh, Tạp Lý Tây đang kéo căng cái bộ mắt đặc biệt gai mắt của Hoàng Để Soái tộc, vội vàng đi theo sau lưng Lâm Phong .

Ba Phỉ Đặc và La An Đạt nghênh đón mấy kị sĩ đang giục ngựa đi tới trước mặt, từ xa đã xuống ngựa đứng chào.

Lâm Phong thục ngựa đến gần rồi mới phi thân nhảy xuống khỏi Bạch long, mục quang lạnh lùng quét qua Ba Phỉ Đặc và La An Đạt, quở mắng:" Trên chiến trường việc đầu tiên của lĩnh binh đại tướng là nắm chắc được chiến cơ, nhưng không tuân tướng lệnh mà tự tiện xuất kích lại không tuân theo hành quân chi đạo, lần này tạm thời niệm tình các ngươi đã lập đại công mà không truy cứu, lần sau tuyệt không khoan dung."

Hai người đều là những hán tử thức thời, thản nhiên tiếp thụ quở trách .

Tiến vào trung quân đại trướng, Lâm Phong ngồi yên trên soái vị , đợi mọi người chia chỗ mà ngồi xuống xong mới nhìn ra chúng tướng nói :" Tùng Á thành đã ở trước mắt chúng ta, chỉ cần nắm được Tùng Á thành, lân này chúng ta xuất binh bình phản có thể coi là đã thành công một nửa, Khải Đức Lạp Tư gia tộc hiện nay khốn thủ cô thành, ngày mai có thể phái một người đi khuyên hàng, nếu không hàng sẽ mang hết đại quân công thành."

Ba Phỉ Đặc nói :"Lịnh chủ đại nhân thực tại quá đề cao mấy tên tàn binh bại tướng gan nhỏ sợ chết kia rồi, dũng sĩ Thiểm tộc chúng tôi tuy không giỏi công thành, nhưng hạ mã bộ chiến cũng có thể một người đánh bại mười người của bọn chúng, còn đi nói những lời thừa với bọn chúng làm gì, nếu chúng biết điều thì để Thiểm tộc dũng sĩ bọn tôi đi mở toang đại môn của Tùng Á thành này, nghênh tiếp Lịnh chủ đại nhân nhập thành!"

Mấy người Lâm Trùng có liên quan đến tướng lĩnh của Khố Khắc Sâm Đạt lập tức sắc mặt lộ vẻ lúng túng, Ba Phỉ Đặc tuy là mắng binh tướng của Tây phương tứ lĩnh, nhưng Tây phương tứ lĩnh cũng là người Văn Lai, tuy rằng người mắng vô ý nhưng bọn họ nghe cũng khó tránh khỏi chuyện có chút không thể lọt tai.

Lâm Phong tròng lòng hiểu rõ mấy hán tử Thiểm tộc này đều thẳng như ruột ngựa, nói năng không biết mềm mỏng, lúc này không thể không phớt lờ đi, liếc mắt quét qua Ba Phỉ Đặc rồi hốt nhiên nói :" Ngươi hãy hồi đáp ta một vấn đề trước, dùng cung tiễn có thể nhẹ nhàng bắn chết một đầu ác lang, nếu dùng tay không như vậy cũng có thể, chỉ là cái giá phải trả sợ rằng sẽ lớn hơn một chút, nếu là ngươi, ngươi sẽ chọn phương pháp nào ?"

Ba Phỉ Đặc không hề nghĩ ngợi đáp :" Đương nhiên là dùng cung tiễn bắn chết ác lang!"

Lâm Phong điểm đầu nói :" Ngươi đã biết tị hung xu cát (tránh hung hiểm mà hướng đến thuận lợi ), vậy tại sao còn muốn để Thiểm tộc dũng sĩ phải xả trường thủ đoản ( bỏ sở trường dùng sở đoản ) mà đi liều mạng, nếu có thể không cần động binh đao mà lấy được Tùng Á thành, tại sao còn muốn phải để vô số nam nhi Thiểm tộc dùng sinh mệnh của mình để đổi lấy thắng lợi đây ?"

Ba Phỉ Đặc bứt dứt một hồi, rất nhanh sau đã nói:" Thiểm tộc dũng sĩ chúng tôi trước nay chưa từng sợ chết !"

Lâm Phong nói :" Không sợ chết là một chuyện, chết một cách không đáng lại là một chuyện khác, ngươi phải biết để chúng ta có thể hình thành được hai mươi vạn thiết kị này phải li tán biết bao nhiêu gia đình, lại có bao nhiêu thê tử phụ mẫu phải dùng nước mắt rửa mặt, ở nhà mà chờ mong trượng phu nhi tử trở về, không sợ chết cố nhiên có thể xưng là anh hùng, nhưng trên đại thảo nguyên lại có thêm bao nhiêu cô nhi quả phụ mất đi chỗ dựa nam nhân xuất hiện, trên đại thảo nguyên lại có thêm bao nhiêu người ngã xuống trước tự nhiên, ngươi có biết không ?"

Ba Phỉ Đặc hổ mục trợn trừng, không biết nên nói sao cho phải, một lúc sau mới cảm thấy xấu hổ đầy mặt mà cúi đầu xuống, kỳ dư tướng lĩnh Thiểm tộc cũng là vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, quả thật, bọn họ chỉ bon họ chỉ nghĩ đến bản thân có thể kiến công lập nghiệp, nhưng lại xem nhẹ một vấn đề còn nghiêm trọng hơn .

Lâm Phong xua tay nói:" Được rồi, các ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi, đợi ngày mai rồi lại thương nghị tiếp!"

A Lỗ Thai vội vàng đứng dậy, hướng về Lâm Phong vái một cái rồi lùi ra ngoài trướng, những tướng lĩnh còn lại cũng theo sau đó mà lùi ra ngoài .

Lâm Phong giờ mới nhìn về hướng Khải Luân vừa rồi nhất ngôn bất phát(chẳng nói câu nào) ngồi bên cạnh hắn hỏi ý kiến:"Ngươi cho rằng phái ai đi khuyên hàng là thích hợp nhất ?"

Khải Luân trong lòng đã rõ ràng, chủ động ôm quyền nói :" Các vị tướng quân đều là mãnh tướng nơi sa trường, tính tình có chút nóng nảy, đi khuyên hàng sợ có chút không ổn, hãy để thuộc hạ tên vô dụng này thay lĩnh chủ đại nhân mà đi lại một lần ."

Lâm Phong cười nói :" Như vậy là tốt nhất rồi. Ta tin với khẩu tài của ngươi nhất định có thể mã đáo thành công!"

Khải Luân vội vàng nói mấy câu khiêm tốn .

Hôm sau khi thăng trướng nghị sự, khi Lâm Phong trưng cầu ý kiến chúng tướng, Khải Luân chủ động đứng ra, tiếp lấy nhiệm vụ đi khuyên hàng.

Lâm Phong máy động ngón tay, lam quang vọt ra, suất điểu Cận Bố đang nhàn nhã trong Tinh thần giới chỉ ném ra ngoài, sắc mặt đầy vè lúng túng mà bò dậy nói:"Lĩnh chủ đại nhân bắt ta ra ngoài làm gì ? Không biết là có chuyện gì cấp thiết không?"

Tên suất điểu này tuy không gỡ nổi sĩ diện, nhưng trong bụng hắn sớm đã làm tay chân của Lâm Phong rồi, lần này xuất chinh, cũng bị Lâm Phong cho vào Tinh thần giới chỉ mang đi, làm mấy việc như truyền tin tức, do thám quân tình đối phương hay gì gì đó .

Lâm Phong điểm điểm đầu, chỉ về Khải Luân bên dưới nói:" Có chuyện muốn để ngươi đi làm, bây giờ ngươi đưa Khải Luân đến Tùng Á thành, đi đàm phán với Khải Đức Lạp Tư gia tộc !"

Cận Bố nói :" Không phải chứ , Tứ đại hoàng kim gia tộc chúng ta không thể trực tiếp gia nhập váo chiến tranh của Văn Lai nhân các ngươi được !"

Lâm Phong nói :" Cái này ta biết, ta chỉ là bảo ngươi đưa Khải Luân vào thành, tịnh không cần ngươi giúp hắn đánh nhau, ngươi chỉ cần mang Khải Luân vào thành để đàm phán với Khải Đức Lạp Tư gia tộc là được rồi, lưỡng quốc giao binh, không chém sứ giả, đây là thông lệ của đại lục, ta tin rằng Khải Đức Lạp Tư gia tộc sẽ không làm chuyện ngốc nghếch gì đâu !"

Cận Bố gật đầu nói:" Cái này không có vấn đề, chỉ cần không bắt ta giúp ngươi đánh nhau, đưa một người vào thành cũng không phải là chuyện khó !"

Tức thì Lâm Phong mangđại quân ra bày trận, làm ra vẻ như chuẩn bị tùy thời tùy lúc có thể công thành bất cứ lúc nào vậy. Cận Bố mang theo Khải Luân, lượn qua một vòng , rồi từ mặt nam tiến vào thành, trực tiếp đi đến đại công phủ của Khải Đức Lạp Tư gia tộc.

Đàm phán đang bí mật tiến hành, chỉ có tướng lĩnh cao cấp hai bên mới biết nội tình trong đó. Nhưng binh sĩ của Hoa Hạ quân đoàn người người đều chiến ý cao vời, giống như một bầy ác lang đang trừng mắt nhìn về những tàn binh lão nhược trên thành lâu, tùy thời mà chuẩn bị lao lên lấy đầu lâu của địch nhân để viết thêm một nét vào công tích mỏng manh của mình, đợi đến lúc trở về liền có thể thăng quan phát tài.

Tương phản, những thủ quân trong thành nhìn thấy quân địch bên ngoài thành thì hai đầu gối phát run, bị mấy chục vạn người dãn ra rồi ùn ùn kéo đến với sát khí lan tỏa làm đông cứng cả môi răng, đứng cũng không vững , chỉ chờ mong mặt trời ngày hôm nay mau mau xuống núi, qua được ngày nào hay ngày đấy, đợi đến ngày mai đến rồi sẽ tính tiếp .

Càng có nhiều người âm thầm nổi lên ý nghĩ, ở lại tòa cô thành này tử thủ đợi chết làm sao bằng đi xuống đầu hàng, không chừng còn có thể sống, dù sao mình cũng chỉ là một tiểu binh, tội gì phải đi chết chung với Khải Đức Lạp Tư gia tộc."

Bây giờ giai cấp quý tộc đã triệt để sa đọa, không còn được lòng dân, Tây phương tứ lĩnh tuy thỉnh thoảng có chút tốt đẹp, nhưng thực ra đang rất gian manh, mà tốt cũng chẳng đi đến đâu, bình thời cũng không ít lần đi chèn ép dân thường, mấy tên tiểu binh tiểu tốt này đều là những người dân thường không có nổi ba tấc đất , bây giờ quân của Lâm Phong đã ở dưới thành, đương nhiên là phải tính toán cho mình trước rồi.

Kết quả đàm phán đã được đưa ra nhanh chóng.

Thiết Huyết quân đoàn đóng quân tại Thương Lãng cổ đạo, bất cứ lúc nào đều có tấn công Xích Lí Hoạt bảo, ba mươi vạn đại quân của tam lĩnh khác đã bị đánh cho không dám động đậy gì, Khải Đức Lạp Tư gia tộc tổng cộng có mười vạn đại quân ở Bố La Đinh cổ bảo vừa đánh đã bị diệt, Tùng Á thành chỉ vẻn vẹn có năm vạn lão nhược tàn binh, ngoại viện đã tuyệt, nếu còn không đầu hàng, đợi Lâm Phong huy binh công thành, lúc đó mệnh vận của bọn chúng sẽ là toàn tộc bị tru diệt. nguồn TruyenFull.vn

Trốn đi ư? Có thể trốn đi đến đâu đây?

Quý tộc không có chức quyền thì căn bản không bằng một người dân thường, cho dù có thể trốn đi, thiên hạ tuy lớn, chỉ sợ cũng chẳng có chỗ nào muốn để cho mấy tên quý tộc đã mất đi giá trị lợi dụng như bọn chúng dung thân.

Bố La Đinh cổ bảo chính là đại lục đệ tam hùng quan hiệu xưng địa thiên tiệm (cái rãnh của trời đất ) còn ngăn không nổi Hoa Hạ quân đoàn, gia chủ của Khải Đức Lạp Tư gia tộc bây giờ là Đức Lạc Cơ đại công đương nhiên không thể ngu xuẩn mà cho rằng chỉ với năm vạn tàn binh mà có thể đủ để thủ vững Tùng Á thành.

Điều kiện quy hàng cũng chẳng có gì hay ho cả, tên tiểu tử Khải Luân này có thể nói là vô cùng cơ cảnh, túm được sự thực Khải Đức Lạp Tư gia tộc đã là cá nằm trên thớt, căn bản không cho Đức Lạc Cơ đại công cơ hội đề xuất điều kiện nào, nếu ngoan ngoãn mở cổng thành đầu hàng đợi Lâm Phong vào thành rồi xử lý, như vậy còn có thể bảo toàn tiểu mệnh.

Nếu bản thân muốn mặc kệ mà bỏ đi, Hoa Hạ quân đoàn sẽ lập tức công thành, nhưng đợi sau khi công phá thành trì xong, chỉ sợ lúc đó Khải Đức Lạp Tư gia tộc còn muốn đầu hàng thì cũng đã muộn rồi.

Bên dưới đại bổng, không thể không cúi đầu .

Đức Lạc Cơ đại công chỉ đành khuất phục vô điều kiện, tự mình cùng với Khải Luân ra ngoài thành nghênh tiếp Lâm Phong nhập thành, hỏa phượng hoàng Cận Bố vừa rồi ở bên cạnh mắt thấy tên tiểu tử này lúc cùng với Đức Lạc Cơ đại công đàm phán bộ dạng vô cùng cuồng vọng hung hăng, không khỏi chửi thầm trong lòng:" Tên tiểu tử này thật không biết xấu hổ, khi theo Lâm Phong thì ngoan ngoãn như một con chó con, bây giờ lại hung hăng càn quấy như vậy, đến mình cũng chỉ hận không thể nướng hắn như nướng một cái vú lợn thôi !"