Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 476



Chương 476



Mà Chử Chấn Phong chỉ nhìn chăm chằm vào kim lấy máu được cắm trên cánh tay, hơi cụp mí mắt, sắc mặt tối sầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.



Túi đựng máu xẹp lép dần tràn đây màu đỏ thẫm của máu.



Một túi máu đầy vừa đủ bốn trăm cc.



Trương Nhược Phi lấy túi máu này ra rồi đổi một túi mới.



Vệ Nam thay đổi nét mặt: “Còn lấy nữa?”



Trương Nhược Phi ngấng đầu liếc mắt nhìn cậu ta, gật đầu: “Ừm, bốn trăm cc chưa đủ, phải lấy một nghìn cc mới được”



Một nghìn cc?!



Vệ Nam ngạc nhiên mở to mắt, cảm thấy không thể tin được.



Cơ thể một con người có bao nhiêu máu? Lại còn muốn lấy một nghìn cc, thế chẳng phải là mất máu quá nhiều à?



Chuyện liên quan đến sự khỏe mạnh của cậu chủ nhà mình, Vệ Nam lập tức nghiêm mặt chất vấn: “Cậu Trương, một nghìn cc cũng quá nhiều rồi. Một người bình thường cũng không hiến được nhiều máu như: thế, cậu chủ Chử vừa mới chữa trị xong, lấy nhiều máu như thế sợ là sẽ có hại với thân thể anh ấy..”



“Sẽ có chút ảnh hưởng, nhưng thân thể cậu chủ Chử khỏe mạnh, sau khi về cẩn thận nghỉ dưỡng sau một thời gian là có thể hồi phục lại”



Thực ra người bình thường rút hết một nghìn cc máu khá nguy hiểm, nhưng Trương Nhược Phi nghĩ đến chỗ máu này là để cứu con nuôi thì cũng bằng lòng mặt dày một chút.



Cũng may mà lúc trước anh ta đã chuẩn bị từ lâu, viết rõ điều này trên thỏa thuận.



Dù anh ta bận nhưng vẫn ung dung nói với Chử Chấn Phong: “Trên thỏa thuận của tôi và cậu chủ Chử đã viết rất rõ, tôi chữa trị cho cậu chủ Chử, cậu chủ Chử sẽ hiến một nghìn cc, bây giờ tôi đã thực hiện hứa hẹn, chắc hẳn cậu chủ Chử sẽ không nuốt lời chứ?”



Vệ Nam trợn tròn mắt.



Trên thỏa thuận có điều này thật sao? Đáng chết, hình như cậu ta không chú ý đến.



Lúc cậu chủ Chử ký tên chỉ nói là phải hiến máu chứ không nói là hiến nhiều như thết Vệ Nam vì mình xử lý công việc không thuận lợi mà ảo não, lo lắng nhìn về phía cậu chủ nhà mình, không nhịn được thấp giọng nói: “Cậu chủ Chử..”



Chử Chấn Phong chỉ hơi nhíu mày lại rồi nhanh chóng giấn ra, dáng vẻ hờ hững không lay chuyển, nói một câu ngắn gọn: “Anh chỉ lo việc lấy máu là được.”



“Cảm ơn anh Chử”



Sắc mặt Chử Chấn Phong lúc này trắng bệch, lặng ngắt, im lặng quan sát hành động của Trương Nhược Phi, bỗng nhiên trầm giọng nói: “Người bệnh nhân mà cần máu của tôi để cứu sống ấy, hôm khác có cơ hội tôi sẽ tự mình đến thăm”



Trương Nhược Phi dừng lại, quay người nhìn anh, cố nở một nụ cười.



“Mong anh Chử vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe lại trước đã. Nếu như bệnh nhân của tôi chữa khỏi thành công, tôi sẽ nói tên vui này cho anh Chử mà”