Vô Diệm Vương Phi

Chương 46: Tự mình đa tình



Mâu quang trầm xuống, Đoan Tuấn Mạc Nhiên nheo lại đôi mắtkhông vui. Rung động qua rồi, hắn cực kì nổi giận. Quần áo lộ liễu, động tácliêu người, ánh mắt kiều mỵ, tất cả đều làm cho gương mặt tuấn tú của hắn lạnhnhư băng, sớm quên hẳn mình bây giờ đang giả trang Nam Cung Ngọc. Hắn nhìn lướtqua đám người, bắt gặp ánh mắt si mê của Lãnh Tuyệt Tâm, Đoan Tuấn Mạc Nhiên gắtgao nắm chặt hai tay lại.

“Xoay tròn, từ từ nhắm đôi mắt lại, nhìn không thấy ánh mắtđắm say của chàng, đêm hạ tuyết trắng, ta vẫn không ngừng nghỉ, tuổi tác dần mơhồ, ai nhìn thấu nỗi niềm mình ta gửi trong điệu vũ!”

Hai cánh tay giao nhau phía trước, tóc huyền phất phới baytrong không trung, mị nhãn như tơ, môi anh đào khẽ mở, phát ra thanh âm êm dịuthánh thót như tiếng chuông ngọc ngân vang, nhẹ nhàng yểu điệu như gió mùa hạlùa qua động Kim Mã. Âm điệu xa xăm, gợi mở nỗi lưu luyến triền miên, cất lên nỗilo lắng ái tình trong nhân gian. Khúc ca chấm dứthồi lâu, dư âm dường như vẫncòn vấn vương quanh quẩn.

Lăng Tây Nhi tràn đầy vui vẻ, mâu quang yên lặng nhìn chằmchằm Đoan Tuấn Mạc Nhiên, gương mặt tuyệt lệ không giấu nổi vẻ đắc ý. Nàng tintưởng, khúc ca này hoàn toàn có thể thay đổi quan điểm của hắn. Nàng muốn chứngminh, Lăng Tây Nhi tuyệt đối không phải là một nha hoàn vô dụng, ha ha, nàng muốnxoay người ca xướng, nàng muốn… Lăng Tây Nhi ngốc nghếch đứng trên võ đài đắc ýđược 3 giây, đến giây thứ 4, nàng đột nhiên bị một người gắt gao ôm chặt tronglòng, trên người phủ thêm một kiện áo choàng tím, đồng thời nghe thấy một âmthanh lạnh lẽo lên bên tai: “Chết tiệt, ngươi nhất định phải mặc ít trang phụcnhư vậy sao?”

Ngô? Nàng hoảng sợ mở rộng cái miệng nhỏ nhăn, mắt đảoquanh, chống lại gương mặt lạnh như băng. Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nhìn chằmchằm Lăng Tây Nhi, chỉ đơn giản hừ lạnh một tiếng, mâu quang khó nén nổi tức giận.Ngay sau đó, thân thể Lăng Tây Nhi bay lên, trong tiếng kháng nghị bất mãn củamọi người, phi xuống vũ đài. Đoan Tuấn Mạc Nhiên liếc nhìn Lãnh Tuyệt Tâm, khẽcắn môi, trực tiếp đi ra cửa.

“Tiếp tục đi, múa tiếp đi!” Điệu múa hoạt sắc sinh hương vừarồi làm tất cả mọi người hô lớn. Từng bước chân uyển chuyển của Lăng Tây Nhi,cùng với trang phục rung động lòng người trong nháy mắt làm hết thảy nam nhânnơi này cuồng dại, bọn họ cố gắng ngăn cản Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng tay cònchưa chạm vào người hắn đã bị đánh té lăn ra đất.

“Oa, người nơi này thật nhiệt tình nha!” Lăng Tây Nhi nhưchú mèo con trong lòng Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ló ra đầu nhỏ nhìn đám người quákhích. Nhưng khuôn mặt mày nàng chỉ vừa rạng rỡ một chút, lập tức cảm nhận đượcmột luồng chưởng phong mạnh mẽ. Nàng hoảng sợ nhanh chóng rụt đầu lại, không kịpnhìn rõ gương mặt âm u tức giận của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã bị hắn vung tay dùngáo choàng quấn chặt.

“Ngô ngô…” Tay chân nàng đông cứng bất mãn kháng nghị, ĐoanTuấn Mạc Nhiên hừ lạnh một tiếng: “Không được cử động, dám ngọ nguậy ta đemngươi chém thành hai nửa!” Những lời này hiệu nghiệm hơn bất cứ lời nói nào,thân thể Lăng Tây Nhi lập tức đông cứng, giữ một tư thế quái dị giữa khôngtrung, giống như bị điểm huyệt, cả khuôn mặt cũng vùi trong lớp quần áo, để mặccho Đoan Tuấn Mặc Nhiên ôm về khách điếm.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên hung hăng ném nàng lên giường, Lăng TâyNhi chật vật lăn lộn vài vòng, đến khi thân thể ổn định, trước ngực lộ ra một mảnglớn da thịt trắng nõn đập vào đôi mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên. Hắn hừ lạnh mộttiếng, thân thể cao ngất tiến về phía trước, dùng ưu thế tuyệt đối đè Lăng TâyNhi dưới thân. Hắn khiến nàng khẽ run rẩy trên tấm đệm, đôi môi dày áp vàokhuôn mặt duyên dáng của nàng.Ánh mắt hắn tối lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhích lạigần, hô hấp nóng cháy phả vào mặt nàng, mâu quang âm lãnh.

“Ngươi ngươi ngươi ngươi…”

Đôi gò bồng đảo khẽ run rẩy qua lớp vải mỏng gắt gao áp chặtvào khuôn ngực rộng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, Lăng Tây Nhi tràn đầy hoảng hốt, mộtcảm giác tê dại khó hiểu chạy dọc sống lưng làm nàng không biết nên làm thếnào.

“Ta rất tức giận!” Ánh mắt vốn lạnh như băng của Đoan Tuấn MạcNhiên càng trở nên lạnh hơn nữa.

“Ta ta ta ta…”

“Ngươi biết mình đã làm cái gì không?”

“…”

“Không sai, là ta cho ngươi đi, nhưng ta có bảo ngươi mặcthành dạng này sao?” Hắn lạnh lùng giật nhẹ cái yếm của Lăng Tây Nhi. Trời ạ,Lăng Tây Nhi vội vàng kéo lại y phục, bộ đồ này nàng mất bao công sức mới làmđược, nhỡ bị hắn xé hỏng….

“Ngươi cũng biết rất mất mặt sao?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên đùngđùng nổi giận, mâu quang long lên sòng sọc.

Hắn dọa người nha? Nàng không hề cảm thấy gì cả, bộ đồ này rấtbình thường mà, chẳng lẽ hắn muốn nàng chùm kín từ đầu đến chân không chút khehở như phụ nữ Arab sao? Nàng ném cho hắn cái nhìn không kiên nhẫn đầy khinh thường,tỏ vẻ bất mãn.

“Lăng tây nhi!” Lửa giận ngập tràn, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đangnghiến răng nghiến lợi không nhịn được nữa phải rống lên.

Được rồi, nàng đầu hàng, nhưng còn lâu trái tim nàng mới khuấtphục! Lăng tây nhi nhăn nhăn cái mũi.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng trừng mắt nhìn Lăng Tây Nhi,mâu quang bỗng nhiên trở nên âm ngoan. Hắn đang suy nghĩ, xem mình thật sự cómuốn đem nữ nhân này đánh gãy chân hay không, làm vậy không phải nàng sẽ khôngvô duyên vô cớ gây chuyện nữa hay sao? Khó khăn lắm mới có thể gặp mặt Lãnh TuyệtTâm một lần, phút chốc lại vì nàng mà hóa thành bọt nước.

Thân thể Lăng Tây Nhi run run, muốn liều mạng trốn về phíasau, bất đắc dĩ nhận ra thân thể mình đang nằm dưới thân tên ác ma Đoan Tuấn MạcNhiên, không thể động đây.

Ánh trăng làm càn tại nhuộm màu đích bên cửa sổ, đảo mắt mahuyễn sở hữu thị giác, nữa lại một chén nọ từ xưa thần bí sông Hằng nước, tatương tại cái trán đích mắt mèo vạch trần rồi lễ mừng…”

“Cốc cốc!” Đúng lúc đó tiếng đập cửa vang lên, giống như ngườimáy, mâu quang âm ngoan lạnh như băng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên biến mất trongnháy mắt, gương mặt lạnh lùng tới cực điểm trở nên tươi cười, nhưng ngữ khí vẫnâm ngoan như cũ: “Không được nhúc nhích!”

Hắn quấn chặt Lăng Tây Nhi trong chiếc áo sam, đôi mắt âm lạnhgắt gao nhìn nàng 3 giây, mặc dù lần này hắn không trực tiếp mở lời uy hiếp,nhưng ánh mắt này so với mấy lời đó kinh khủng hơn nhiều.

Gương mặt Lăng Tây Nhi ửng đỏ, ánh nến chiếu lên quần áo hắtra màu sắc nhàn nhạt, nàng ngoan ngoãn nằm trên giường.

“Là ngươi?” Cửa phòng vừa mở ra, thanh âm vốn lãnh đạm củaĐoan Tuấn Mạc Nhiên toát lên ngữ khí đầy kinh ngạc.

“Ai vậy?” Lăng Tây Nhi di chuyển ánh mắt, khẽ động cái cổ cứngngắc, hai tai vểnh lên nghe ngóng tình hình.

“Đúng! Là ta!” Một nam nhân cười cười đi vào phòng, thanh âmmềm mại đáng yêu tới cực điểm nghe quen quen.

“Chúng ta không phải hẹn sẽ gặp mặt sao? Vì sao người lạiquay về?” Thanh âm của nam nhân kia càng ngày càng gần , chắc hắn đang đang ngồitrên ghế cách giường không xa.

“Nảy sinh một ít phiền toái!” Ngữ khí của Đoan Tuấn MạcNhiên từ từ trở nên hòa hoãn, không còn vẻ lãnh băng vừa rồi. Hắn nhẹ nhàngđóng cửa phòng lại.

“Là nàng sao?” Thanh âm mềm mại đáng yêu kia lại vang lên,đôi mắt của Lăng Tây Nhi khẽ động, hình như đề tài câu chuyện có nhắc tới nàng.

“Đúng!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên gật đầu thừa nhận, chậm rãi đi tớitrước mặt Lăng Tây Nhi, sau đó ngồi ở trên giường.

“Đúng là phiền toái thật!” Đối phương khẽ than.

Phiền toái? Uy uy uy, ít nhất cũng phải nói là mỹ nữ chứ!Lăng Tây Nhi dùng lực chui ra khỏi quần áo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, quơ quơmóng vuốt nhỏ kháng nghị. Lời còn chưa kịp nói ra, thân thể nàng cứng đờ, lầnnày nàng thật sự bị hắn điểm huyệt nói rồi. Sau đó, Đoan Tuấn Mạc Nhiên khôngvui trừng mắt nhìn nàng một cái, đem y phục trên người nàng quấn chặt, bao kínkhông kẽ hở từ đầu đến chân.

“Lãnh công tử, hôm nay thật sự ngại quá, nô tỳ không hiểuquy củ làm ngươi chê cười. Ngày mai ta mở tiệc ở Túy Tiên Lâu, chẳng biết Lãnhcông tử…” Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười khẽ.

“Hảo! Ngày mai gặp!” Lãnh Tuyệt Tâm nhận ra ý đuổi khách từnụ cười khách khí của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hứng thú liếc nhìn Lăng Tây Nhi, khônghề di chuyển/

“Ngươi còn có chuyện gì sao?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên nháy nháymắt tỏ vẻ không ngại học hỏi.

“Ta muốn nha hoàn của ngươi!” Oa! Rất thẳng thắn nha! LăngTây Nhi khẽ chuyển ánh mắt, mâu quang đắc ý dào dạt. Ha ha, cuối cùng cũng cóngười nhận ra giá trị của nàng!

“Thì sao?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên khẽ mở miệng.

“Nếu ngươi không ngại, ta có thể trả số tiền lớn để muanàng!” Lãnh Tuyệt Tâm cười tà mị, mâu quang si mê nhìn tư thế quái dị như bạchtuộc nằm ngửa trên giường của Lăng Tây Nhi.

Mua ta? Con bà nó, hắn coi ta là hàng hóa sao? Lăng Tây Nhinhăn nhăn cái mũi, dù bất đắc dĩ cũng không muốn nghe nữa, chỉ có thể dùng sứctrừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng kháng nghị.

“Không bán!” Từ đôi môi tuyệt đẹp của Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhẹthốt ra hai chữ, hắn cười lãnh đạm, dùng con ngươi đen láy nhìn thẳng Lãnh TuyệtTâm, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia ẩn nhẫn.

“Ta chưa hề nói giá, Nam Cung công tử đã nói không bán? Nàngrất giống muội muội của ta, Nam Cung công tử yên tâm, ta sẽ đối xử tốt vớinàng!” Lãnh Tuyệt Tâm tỏ vẻ lơ đễnh, không đem lời cự tuyệt của Đoan Tuấn MạcNhiên để ở trong lòng, trên gương mặt hắn nhẹ nhàng nở nụ cười tà mỹ.

“Bao nhiêu cũng không bán, Tây Nhi là nha hoàn mẫu thân tathích nhất, tuyệt đối không bán!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười nhẹ, mâu quang bấtchợt trở nên sắc bén, nhất thời sóng ngầm mãnh liệt tỏa ra từ hai nam nhân xungđột lẫn nhau.

“Uy uy uy, có thể nghe giá trước được không?” Lăng Tây Nhichớp chớp mắt, mâu quang khó nén nổi đắc ý. Nếu giá cao phù hợp ý nàng, khí tiếtnàng có thể hoàn toàn không cần. Nhưng nếu phải dời đi Đoan Tuấn Mạc Nhiên…

Nàng chuyển dời ánh mắt, nhìn sang khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắncủa hắn, trong lòng chợt sinh ra rung động không ngừng, cảm giác thật kỳ quái.Tên ác ma giết người đó đáng giá để nàng lưu luyến sao? Không, một điểm cũngkhông, thà bắt nàng đi làm thiếp còn hơn. Không thể nói nàng không có lập trườngđược, cẩm y ngọc thực so với không biết lúc nào sẽ bị chém thành hai nửa, bất cứai cũng sẽ chọn phương án thứ nhất nha.

“Có lẽ chúng ta có thể thương lượng thêm, trừ tiền mua, tacó thể cho ngươi những lễ vật khác!” Lãnh Tuyệt Tâm cười nhạn nhạt, chậm rãi mởmiệng. Hắn đang dụ dỗ Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hơn nữa còn là kiểu dụ dỗ trắng trợn.

“Lễ vật khác? Vật gì?” Mâu quang của Đoan Tuấn Mạc Nhiên chợtlóe lên, mỉm cười quyến rũ tà nghễ với Lãnh Tuyệt Tâm.

“Thiên Địa Thịnh, ta có thể cho ngươi làm Phó Đường chủ! Đốivới người mới vào Hội mà nói, đây là ân huệ chưa từng có, không phải ngươi vẫnmong được gia nhập sao?” Lãnh Tuyệt Tâm khẽ cười, hơi cúi đầu, mang theo mộttia mị hoặc hấp dẫn, khiến Đoan Tuấn Mạc Nhiên hơi nhíu mày.

Uy uy uy, gia nhập xã hội đen có cái gì tốt, loại điều kiệnnày cho ta ta cũng không thèm. Sao không thực tế một chút, ví dụ như phòng ốc,đúng, không biết thị trường bất động sản ở cổ đại thế nào, tóm lại, chỉ cầnkhông phải cổ phiếu hay đô la là được. Vàng bạc đều ok mà!

Lăng Tây Nhi gấp gáp nháy nháy mắt, bất đắc dĩ nhìn hai ngườihọ mặt đối mặt, mũi đối mũi, mắt không hề chớp, đối với nàng cảnh tượng này giốnghệt chuyện ma trong WC.

“Ta vẫn luôn ngưỡng mộ các bậc anh hùng của Thiên Địa Thịnh,gia nhập tổ chức luôn là tâm nguyện của ta, nhưng ta sẽ không đem Tây Nhi làm vậttrao đổi!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên trầm ngâm 2 giây, sau đó chậm rãi mở miệng.

Đúng! Lăng Tây Nhi gật gật đầu, dù gì điều kiện phải hấp dẫnmột chút mới có chuyện để nói. Cái điều kiện vừa nãy, nếu là nàng nàng cũng sẽkhông đáp ứng, nhưng Đoan Tuấn Mạc Nhiên…. Mục đích của hắn không phải là tràtrộn vào Thiên Địa Thịnh hay sao? Bây giờ chẳng những có cơ hội mà còn là PhóĐường chủ, nhân vật cấp cao đó, tại sao hắn không đáp ứng? Hắn hẳn là không thiếutiền rồi. Lăng Tây Nhi khẽ động con ngươi, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằmĐoan Tuấn Mạc Nhiên.

Lãnh tuyệt tâm trầm mặc, trong đôi mắt kiều mị hoa đào toátlên vẻ nghi hoặc: “Ngươi không muốn?” Hắn hỏi lại lần nữa.

“Đúng, ta không muốn!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên gật đầu, tiếnlên, nhẹ nhàng cầm đôi tay nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi, mâu quang thâm tình nhìnnàng, khẽ nói: “Bởi vì nàng là người ta thích, cho nên, ta không muốn!”

Không khí trở nên trầm mặc, tuyệt đối trầm mặc, 100% trầm mặc.Hồi lâu, Lăng Tây Nhi chậm rãi chuyển động đôi mắt, biểu thị nàng còn sống.Lãnh Tuyệt Tâm mi mắt run rẩy, con ngươi mở to, lạnh lùng nhìn chằm chằm ĐoanTuấn Mạc Nhiên.

“Ngươi nói ngươi thích nàng?”

“Đúng, ta thích nàng, nên ta sẽ không đem nàng ra trao đổi!”Đoam Tuấn Mạc Nhiên nhẹ giọng nỉ non, thanh âm dễ nghe làm Lăng Tây Nhi mê muội,nếu không phải nàng bị điểm huyệt, giờ phút này chắc chắn sẽ nhảy dựng lên.

“Gặp sau!” Lãnh Tuyệt Tâm trầm mặc hồi lâu, chậm rãi ngước mắt,nhàn nhạt nói ra hai tiếng, thân thể đi tới trước cửa.

“Ngươi thật sự hy vọng gia nhập Thiên Địa Thịnh sao? Điều kiệncủa ngươi không thích hợp!”

“Tại sao?” Phản ứng của Lãnh Tuyệt Tâm y như dự đoán, ĐoanTuấn Mạc Nhiên cười khẽ.

“Ngươi là con cái nhà giàu, căn bản không biết đến khó khắn,không biết dùng người, muốn gia nhập Thiên Địa Thịnh chỉ vì lòng hiếu kỳ nhấtthời. Nhưng, Thiên Địa Thịnh không phải nơi thỏa mãn nỗi tò mò của ngươi, nó làtổ chức xây dựng từ xã hội bất công đầm đìa máu chảy, ngươi không thích hợp!”

Lãnh Tuyệt Tâm xoay mặt, nhanh chóng bước đi, thân ảnh phiêudật chợt lóe qua, trong đêm tối càng trở nên đầy quỷ dị. Từ cửa phòng gió nhẹnhàng thổi tới, ánh nến chập chờn, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lãnh mị nheo lại mi mắt.

Lăng Tây Nhi khẽ chớp mắt, sốt ruột nhìn Đoan Tuấn MạcNhiên, không biết đến khi nào hắn mới định giải huyệt đạo cho nàng.

Một khắc đồng hồ sau, Đoan Tuấn Mạc Nhiên thoát khỏi trầmtư, ngước mắt lên, đi tới trước đóng cửa lại, rửa mặt, sau đó cởi áo, chậm rãinằm bên cạnh Lăng Tây Nhi. Lúc sau, hắn đột nhiên nhớ ra, trên giường của hắncòn có nàng đang nằm, tư thế quái dị, trên người được tử sam bao bọc kín mít.

Hắn vươn ngón tay trắng nõn sạch sẽ điểm nhẹ một cái, trongnháy mắt Lăng Tây Nhi hiểu rõ cảm giác được thả lỏng, ngồi dậy, vươn người, gãigãi sống lưng, thuận tiện dùng mâu quang quái dị nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏnhắn đáng yêu của Đoan Tuấn Mạc Nhiên. Thân thể hắn cao lớn đem lại cho nàng cảmgiác uy hiếp, thầm so sánh, thân thể hắn so với nàng to lớn hơn nhiều.

“Ngươi nhìn cái gì?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên tà nghễ ngước nhìnkhuôn mặt xinh xắn của Lăng Tây Nhi, ngữ khí có chút không kiên nhẫn.

“Lời ngươi vừa nói có thật không?” Nàng chớp chớp mắt, cẩn cẩndực dực mở miệng.

“Câu nào?” Thanh âm vẫn lạnh như băng, bất quá, Lăng Tây Nhiđã quen rồi.

“Câu vừa rồi đó!” Lăng Tây Nhi dùng ngón tay chỉ chỉ đầu giường.

“Câu vừa rồi?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên hồ nghi nhìn đỉnh giường,rốt cuộc là câu nào?

“Chính là câu ngươi vừa mở miệng nói đó!” Lăng Tây Nhi nhănnhó mở miệng, trong lòng thậm chí còn trào dâng một cảm giác ngọt ngào.

“Tại sao?” Hắn nhàn nhạt mở miệng. Câu trước chính là câunày!

“Câu trước nữa!”

“Gặp lại?” Hắn cười lạnh một tiếng, cố gắng nhớ lại.

“Trước đó nữa!” Lăng Tây Nhi thương cảm hề hề mở miệng.

“Ta thích ngươi?” Hắn cười đầy trào phúng, trực tiếp dùngánh mắt thâm thúy u ám nhìn nàng.

“Đúng!” Tây nhi liều mạng đích gật đầu. Điều đó có thậtkhông? Nàng lo lắng liệu mình có phải hay không đã thích hắn một chút. Lăng TâyNhi nhẹ nhàng nhíu mày, mặc dù dáng vẻ hắn đáng yêu, tính tình cổ quái, kinh khủngnhất là hắn thích giết người. Đôi mày đang nhăn chặt của nàng giãn ra, thay thếlà vẻ mặt tươi cười thanh thoát, có đôi khi, ánh mắt hắn rạng rỡ như mặt trời,làm nàng trong phút chốc quên hắn vốn là một ác ma, còn nữa, nụ cười của hắn mêhoặc lòng người, chỉ cần vô tình nhìn thấy, lòng nàng phảng phất trở nên mềmnhũn.

“Người không cho rằng ta thật sự thích ngươi chứ?” Đoan TuấnMạc Nhiên hứng thú nhìn vẻ mặt biến hóa của Lăng Tây Nhi, lười biếng mở miệng,thuận tiện tựa người vào đầu giường, chậm rãi nói.

“Sao?” Lăng Tây Nhi sửng sốt, tạm dừng suy nghĩ, trừng mắtnhìn hắn.

“”Ta chỉ trả lời lấy lệ, nếu ta đáp ứng, hắn sẽ càng hoàinghi ta”. Môi hắn cười khẽ, mâu quang tà nghễ nhìn Lăng Tây Nhi, ánh mắt ánhlên sự trào phúng Lăng Tây Nhi tự mình đa tình.

“Cái gì cơ? Shit!” Lăng Tây Nhi không chịu chửi bậy. Cha mẹơi! Có lệ? Cái gì gọi là cho có lệ? Có thể đem trái tim mẫn cảm của nàng ra đùagiỡn sao? Nàng hung hăng thấp giọng lên tiếng, hai tay hai chân bò xuống giường.

“Ngươi đi đâu?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh hỏi, mâu quangtà mị.

“Ai cần ngươi lo! Con bà nó!” Đương nhiên câu cuối cực kì nhỏtiếng, gương mặt Lăng Tây Nhi đen sì, giống hệt mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết.Từ giờ khắc này, nàng quyết định, Đoan Tuấn Mạc Nhiên là cái đinh trong mắt,cái gai trong thịt!

“Ta chỉ đặt một phòng thôi!” Hắn giang rộng hai tay nằm xuống.

“Cái gì?” Nàng muốn nổi giận, thật sự muốn nổi giận, tên namnhân này làm cái quái gì vậy? Một? Chủ tâm khiến cho mối quan hệ giữa hai ngườitrở nên mập mờ sao? Nàng không có hứng thú làm chuyện mờ ám với một ác ma!

“Một phòng là đủ, hai phòng làm gì, thân là nha hoàn ngươiđương nhiên phải hầu hạ ta!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên không cho là đúng, vươn haitay, chỉ chỉ cái ghế lạnh như băng.

“Ý của ngươi là muốn đêm nay ta ngủ trên cái ghế này?” LăngTây Nhi nghiến răng nghiến lợi, cái tên nam nhân đáng ghét này chán ghét nàngnhư vậy, tại sao không thuận tay đem nàng bán đi, ít nhất thoạt nhìn Lãnh TuyệtTâm cũng không phải là người tầm thường!

“Không sai! Buổi tối ta sẽ khát nước, hơn nữa, có thể cần đinhà xí!” Hắn cười khẽ một tiếng, lật người, thuận tiện đem chăn bông ném chonàng:

Hắn cười khẽ, lật người, thuận tiện ném một cái chăn trêngiường cho nàng: “Y phục của ngươi rất dễ bị cảm, trước phẳng sau bằng, vừakhông có gì đáng coi phía trước, vừa lộ liễu quá mức phía sau, tự nhìn lại dángngười mình trước xem có hợp không đi!”