Vô Củ

Chương 292: Vua cũng thua thằng liều



Chỉ là khúc nhạc dạo ngắn, bởi vì Ngô Củ không muốn lộ diện, Tề Hầu cũng không nhắc lại, mà là đổi chủ đề. Hắn giới thiệu phòng ăn món nào ăn ngon, cái nào tạm được, cái nào không muốn thử nghiệm.

Tất cả mọi người ăn tối, Tề Hầu ăn liên tục. Đến giờ đóng cửa, hắn vẫn không ngừng ăn, nhân viên phục vụ cũng không dám lại nói phải đóng cửa.

Ngô Củ nhìn đồng hồ, thời gian đã không còn sớm, hơn mười một giờ rưỡi sắp mười hai giờ rồi. Mà ngoại trừ Ngô Củ, những người khác ngày mai phải quay hình, vẫn là bề bộn nhiều việc.

Vì vậy mọi người chuẩn bị đi lên lầu ngủ, phục vụ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đưa bọn họ ra ngoài, sau đó kết thúc công việc.

Mọi người đi thang máy lên lầu. Đạo diễn sắp xếp cho bọn họ mấy gian phòng cùng một tầng. Tề Hầu vẫn mở phát sóng trực tiếp. Ngô Củ núp ở trong góc thang máy không dám ra. Tề Hầu còn cùng những người hâm mộ tán gẫu.

Bốn người ra khỏi thang máy, đèn trong hành lang không biết sao lại không sáng tỏ, có chút tối tăm. Vừa vặn Tề Hầu còn phát sóng trực tiếp, dùng điện thoại di động rọi sáng cho mọi người đi về phía trước.

Bọn họ đi ngang qua cửa lối cầu thang bộ, bên trong tựa hồ có người nói chuyện.

Một giọng nữ rất hung hăng nói:

"Thật đáng ghét, chương trình huấn luyện cái gì, sao nhất định bắt tôi tham gia chương trình thực tế này. Tại sao không quay quảng cáo, như vậy là muốn mệt chết tôi sao?"

Giọng nữ này rất quen tai. Ngô Củ cũng cảm thấy quen tai. Bởi vì không phải ai khác, chính là Khương Văn Hinh. Ngô Củ chưa từng nghe giọng Khương Văn Hinh, thế nhưng đã nghe qua giọng Văn Khương, bởi vậy cảm thấy rất quen tai.

Một người khác hẳn là trợ lý, an ủi nói:

"Văn tỷ, tổng cộng chỉ ba ngày thôi. Khương tiên sinh nói chương trình này lăn xê rất tốt. Tiếng tăm của chị nhất định có thể tăng gấp đôi. Văn tỷ không phải là muốn nổi danh tiếng nhanh. Chị xinh đẹp như vậy, chỉ còn thiếu chút kỳ ngộ."

Mọi người không muốn nghe lén, liền chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước, kết quả vào lúc này, Khương Văn Hinh lại nói:

"Đạo diễn còn muốn tôi thân thiết cùng Tử Văn, nói Tử Văn gần đây khá nổi tiếng, như vậy có thể kéo tôi lên. Không khôi hài sao! Tử Văn là ai, nhìn hắn xem. Nghe nói trước đây hắn là ăn mày rách nát, cậu nói có phải ác với tôi hay không. Sinh ra không dung mạo còn quê mùa, muốn tôi thân cận hắn, thật là ghê tởm. Cậu nói hắn trên người có bệnh gì hay không? Tôi sẽ không bị truyền nhiễm chứ?"

Khương Văn Hinh không biết có người đi qua, còn cùng trợ lý nói chuyện lớn tiếng. Tử Văn vừa nghe, ngây ngẩn cả người. Hắn xuất thân xác thực không tốt, trước đây nhặt rác kiếm tiền, rất nhiều người đều ghét bỏ hắn bẩn, nói hắn có bệnh, đuổi hắn đi xa một chút.

Kỳ thực Tử Văn nghe được không cảm thấy kinh ngạc, bởi vậy cũng không có biểu tình gì, chỉ là sửng sốt một chút, lập tức liền tỉnh táo lại. Không bình tĩnh là Bạch Lương.

Đừng thấy Bạch Lương lúc thường cười híp mắt, lúc này ánh mắt đột nhiên tối xuống, toàn thân lộ ra khí tức đáng sợ.

"Rầm!!"

Hắn trực tiếp đá cửa cầu thang bộ.

"A a a a! "

Khương Văn Hinh cùng trợ lý đều không nghĩ tới nửa đêm đột nhiên có người đạp cửa tiến vào, doạ bọn họ hét ầm lên, còn tưởng rằng ma quái.

Bạch Lương động tác đặc biệt mạnh. Chấn động mạnh làm đèn sáng lên, bốn phía một chút trở nên sáng ngời.

Khương Văn Hinh đầu tiên nhìn thấy chính là Bạch Lương, thứ hai chính là Tử Văn bị mình chửi rủa.

Khương Văn Hinh sợ hãi, thế nhưng nghĩ mình có tiền, nhà mình có thế lực, vì vậy mạnh miệng.

Bạch Lương lạnh lùng nhìn hai người họ, nói:

"Khương tiểu thư, sau lưng mắng người chính là tác phong của cô hả?"

Khương Văn Hinh một chút liền nổi giận, nói:

"Tôi thì làm sao? Tôi làm sao!? Tôi mắng người thì sao? Tôi mắng đó? Tôi nói sự thực! Anh cũng chửi bậy! Hắn là ăn mày rách nát đúng hay không? Chính là có bệnh, bẩn như vậy, đạo diễn cũng không biết nghĩ như thế nào!"

Tử Văn vừa nghe lời này, sắc mặt nhất thời liền thay đổi. Ngô Củ vội vã ôm Tử Văn. Bạch Lương tựa hồ muốn phát hỏa. Đôi mắt màu xanh lam sáng dị thường. Khương Văn Hinh kêu to nói:

"Thế nào? Còn muốn đánh người! Đánh người rồi!! Đánh người rồi!!"

Tề Hầu giơ điện thoại di động lên, điện thoại di động còn mở phát sóng trực tiếp.

"Khương tiểu thư mắng người, tất cả mọi người nhìn đây."

Khương Văn Hinh lúc này mới chú ý tới Tề Hầu cầm điện thoại di động. HunhHn786 Điện thoại di động hướng thẳng mặt của cô ta. Mới vừa rồi lúc nói chuyện, giọng Khương Văn Hinh đặc biệt lớn, bởi vậy người xem phát sóng trực tiếp nghe được rõ ràng. Mọi người nghe cô ta mắng Tử Văn, đều rất nóng giận.

Người qua đường Giáp:

"Cô ta là ai vậy? Sao chửi bậy? Đứa nhỏ ba tuổi cũng biết chửi bậy là say, cô hiện tại như thế không phải quá tệ!"

Người qua đường Ất:

"Chính là Khương Văn Hinh đó, không phải nói biểu cảm nhất quán, không có tố chất sao?"

Người qua đường Bính:

"Tự cho là cao nhân nhất đẳng, kỳ thực không tố chất chính là cô ta!"

Người qua đường Đinh:

"Ái chà chà, Thượng Đế ơi. Mắng người thì sao? Ngài nên mạnh mẽ quất cho cô ta mấy cái, quất vào miệng, cho chừa tật xấu!"

Người qua đường Mậu:

"Muốn dựa vào Tử Văn để nâng cô ta lên, cô ta còn mắng người, cũng thật là không chịu nổi, chương trình này là cái gì vậy?"

Người qua đường Kỷ:

"Lầu trên không biết a. Để phổ cập kiến thức một chút nha. Chương trình này chính là Khương gia đầu tư, bởi vậy Khương Văn Hinh không có sợ ai, có thể tùy tiện mắng người, thực sự là buồn nôn muốn chết!"

Người qua đường Canh:

"Xem loại này chương trình này cả đời đen, ai đang xem thì dừng đi!"

Người qua đường Tân:

"Quả thực chính là lường gạt khán giả! May là ngày hôm nay nghe thấy được, bằng không Khương Văn Hinh vừa mắng người vừa đạp người được nổi tiếng. Ngẫm lại liền cảm thấy buồn nôn, bản thân mình vô tri còn cống hiến tỉ lệ người xem ti vi. Tôi sẽ không tha thứ được cho chính mình!"

Khương Văn Hinh trợn tròn mắt. Cô ta đã sớm biết Lữ Bạch thích phát sóng trực tiếp, hơn nữa số lượng người hâm mộ không ít. Tuy rằng không nhìn thấy, thế nhưng cô ta biết là đang mắng mình.

Khương Văn Hinh lập tức hét lên một tiếng, nói:

"Nhìn cái gì chứ! Đem điện thoại di động của hắn đập nát cho tôi! Nhanh đi! Hắn quay hình tôi kìa!!"

Trợ lý vừa nghe, nhanh chóng xông tới cướp điện thoại di động của Tề Hầu. Khuôn mặt xấu xí của Khương Văn Hinh rời khỏi màn hình một chút. Trợ lý nhào lên dùng sức cướp. Tề Hầu cao lớn, đưa tay lên vậy thì càng cao, trợ lý với không tới. Khương Văn Hinh đi giày cao gót cũng với không tới.

Tề Hầu lại hướng điện thoại di động về hướng Khương Hinh, nói:

"Không phải muốn nổi tiếng sao, hiện tại liền nổi tiếng."

Khương Văn Hinh kêu to:

"Mày!! Mày biết tao là ai không!? Tao có thể khiến mày bị vùi dập! Đời này hết trồi lên nổi! Cho rằng phát sóng trực tiếp là ghê gớm lắm sao, ngày mai tao cũng cho người xóa sạch! Mày còn dám quay hình tao! Tao đánh chết mày!"

Trợ lý luôn luôn vây quanh, mà không giành được điện thoại di động của Tề Hầu. Khương Văn Hinh càng mắng thì người vào xem càng nhiều. Ngoài người hâm mộ còn có rất nhiều kênh chuyển tiếp, tất cả đều là paparazi cùng phóng viên. Đừng nghĩ đã đêm khuya, mọi người cũng bò lên săn tin tức. Diễn đàn trên Weibo nhộn nhịp.

Khương Văn Hinh kỹ năng diễn xuất không hề tốt đẹp gì, bất quá bởi vì Khương gia có tiền, cho nên mỗi lần có bài báo nào chê đều sẽ áp chế hết. Tin tức về Khương Văn Hinh chỉ nói sắc đẹp như tranh, tài giỏi vân vân... căn bản không một câu xấu. Chỉ cần nói không tốt, tất cả đều bị xóa sạch, dùng ngụm nước phun chết người.

Lần này hay rồi, Khương Văn Hinh bị vạch trần trên sóng phát trực tiếp. Thể hiện không có tố chất, há mồm ngậm miệng chê người khác bẩn.

Khương Văn Hinh không giành được điện thoại di động của Tề Hầu, liền lớn tiếng chửi rủa. Ngoại trừ chửi rủa Tử Văn, còn chửi rủa Tề Hầu, cuối cùng biến thành chửi rủa người hâm mộ, mắng trời mắng đất.

Bạch Lương thấy cô ta còn chửi rủa, lập tức muốn qua đi đánh người. Tử Văn nhanh chóng xông tới ôm lấy Bạch Lương, nói:

"Đừng đánh, đừng để ý tới là được rồi. Đi thôi, đừng đánh người."

Bạch Lương tức giận vẻ mặt âm trầm, dáng dấp kia cũng bị phát sóng trực tiếp. Thế nhưng Bạch Lương cũng không thèm để ý. Những người hâm mộ trước đây nhìn thấy Bạch Lương luôn vui vẻ dễ gần, lúc này nổi giận vẻ mặt rất hung dữ. Thay đổi rất lớn, như hoàn toàn trái ngược. Bạch Lương vẻ mặt dữ dằn như con dã thú muốn ăn thịt người. Người hâm mộ lại thấy hắn rất gợi cảm, có luồng điện mạnh chạy xuyên qua cơ thể, thiếu chút chết.

Tử Văn vẫn luôn ngăn Bạch Lương, không cho Bạch Lương đánh người. Dù sao có rất nhiều người đang xem. Nếu như Bạch Lương đánh người, bất kể là ai có lỗi, Bạch Lương đều sẽ đuối lý. Tử Văn không muốn Bạch Lương bị phá huỷ danh tiếng. Dùng sức lôi Bạch Lương, bởi vì chiều cao chênh lệch, Tử Văn liền ôm eo hắn.

Bạch Lương phát hiện mình có phúc lợi không tệ, có chút vui mừng.

Khương Văn Hinh không ngừng mắng người. Trợ lý nhìn tình thế không đúng, nhanh chóng ngăn Khương Văn Hinh.

"Văn tỷ! Văn tỷ! Chúng ta đi nhanh đi, trở về tìm người trừng trị bọn họ! Văn tỷ, đi thôi!"

Khương Văn Hinh hùng hùng hổ hổ, cuối cùng quay đầu đi, vừa đi vừa quay đầu lại chỉ vào Tử Văn mắng.

"Tao mắng mày đó? Tao mắng thì sao?! Tao mắng mày thì làm sao? Mày chính thứ bẩn thỉu! Trên người đều là bệnh độc! Ai chạm vào là xui xẻo! Buồn nôn bẩn thỉu!"

Tề Hầu híp mắt, cho tay vào túi lấy ra một cái kẹo que, ngón tay hơi động.

"Vèo!"

"A!!!"

Khương Văn Hinh vừa đi vừa quay đầu lại mắng, nào có biết chân mất thăng bằng một cái.

"Bịch!!"

Cô ta ngã sấp xuống. Không chỉ như vậy, gót giày cao bị đứt mất một đoạn, giày bị đá ra bay thật xa, váy tốc lên lộ hết bên trong. Khương Văn Hinh sững sờ. Cô ta không có mặc quần bảo hộ, quần lót chữ T lộ ra rồi, phải nói là bất nhã. Những người đang xem bị đau mắt.

Khương Văn Hinh tức giận rời đi, Tử Văn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ Bạch Lương thật xông lên đánh người. Tề Hầu đóng phát sóng trực tiếp, nói:

"Bây giờ không còn sớm, đi ngủ thôi. Sáng mai, chúng ta liền rời khỏi đây, chương trình này không cần tham gia ghi hình."

Tử Văn muốn kiếm tiền, lại gặp chuyện như vậy. Chương trình này là người nhà Khương Văn Hinh đầu tư, bây giờ bọn họ khiến Khương Văn Hinh xấu mặt, khẳng định không thể quay nữa. So với bị đánh đuổi, không bằng tự mình sảng khoái rời đi.

Ngô Củ cười lạnh một tiếng, nói:

"Coi như không ghi hình, cũng phải đòi bọn họ lời giải thích!"

Ngô Củ để Tử Văn đi ngủ, chuẩn bị đi gặp người phụ trách đòi một lời giải thích. Tề Hầu không yên lòng Ngô Củ đi một mình, cũng đi theo.

Bạch Lương liền phụ trách đưa Tử Văn về ngủ. Bạch Lương tiến vào phòng Tử Văn liền không đi ra, nói:

"Không được, ngày hôm nay tôi ngủ ở nơi này."

Tử Văn nói:

"Tại sao? Anh không phải có phòng sao?"

Bạch Lương nói:

"Vì lo lắng cho mèo con của tôi."

Tử Văn nói:

"Tôi không cần lo lắng. Trước đây người khác đều nhìn tôi như vậy, tôi đã quen từ lâu."

Bạch Lương nghe hắn nói như vậy, càng đau lòng, liền vội vàng ôm lấy người. Tử Văn sợ hết hồn, bất quá giãy dụa không được, liền bị Bạch Lương ôm lấy. Bạch Lương đem Tử Văn đến ngồi trên giường. Hắn ngồi chồm hỗm dưới đất, bàn tay to bao lấy bàn tay Tử Văn, nói:

"Tử Văn, ngoan. Em là tốt nhất, nhớ kỹ lời tôi nói, em là tốt nhất, không cần quan tâm ánh mắt của người khác."

Bởi vì Bạch Lương ngồi chồm hỗm dưới đất, bởi vậy Tử Văn phải cúi đầu nhìn hắn. Ánh mắt có chút dao động, nhỏ giọng hỏi:

"Thật sao?"

Bạch Lương lập tức ôm lấy Tử Văn, đem người ôm vào trong ngực. Tuy rằng Tử Văn nói chính mình đã quen, thế nhưng ai có thể quen người khác chửi mình, hơn nữa còn là công kích trước mặt bao nhiêu người. Tử Văn kỳ thực trong lòng cũng khát vọng được quan tâm, có được ấm áp, dù sao hắn không có tuổi ấu thơ.

Bạch Lương vai rất rộng, ôm Tử Văn, nói:

"Thật, đương nhiên là thật. Tôi thích em, làm sao có khả năng nói dối em?"

Tử Văn nằm nhoài trên vai Bạch Lương, khó giải thích được có cảm thấy an tâm. Hắn cọ cọ gò má của chính mình, như con mèo nhỏ làm nũng, lẩm bẩm nói:

"Anh thật là kỳ quái."

Bạch Lương thấy Tử Văn thả lỏng phòng bị, vội vã thừa dịp cháy nhà hôi của nói:

"Tử Văn, em xem tôi đối với em tốt như vậy, em có phải là nên... báo đáp một chút?"

Tử Văn có chút ngượng ngùng nói:

"Tôi không có tiền, cũng không có kẹo."

"Phụt!"

Bạch Lương thật không phải cố ý cười, thế nhưng hắn bật cười. Tử Văn thật là quá đáng yêu. Bạch Lương cười híp mắt nói:

"Tôi không cần tiền, cũng không cần kẹo. Tôi muốn em hôn tôi một cái."

Tử Văn sững sờ, có chút ngượng ngùng, nhìn chằm chằm Bạch Lương thật lâu. Bạch Lương nói:

"Hôn trán, coi như hôn chúc ngủ ngon, được chứ?"

Tử Văn lúc này mới có chút buông lỏng, tới gần một chút. Hai tay nâng đầu Bạch Lương, Tử Văn hôn trán Bạch Lương một cái. Bạch Lương mừng rỡ như điên, cười nói:

"Tốt, Tử Văn nhanh đi ngủ thôi."

Ngô Củ cùng Tề Hầu đi tìm người phụ trách chương trình.

Người phụ trách vốn đi uống rượu, dù sao cuộc sống về đêm mới vừa bắt đầu. Kết quả hắn thấy phát sóng trực tiếp, bị doạ sợ muốn chết, sắc mặt trắng bệch. Trợ lý chạy vào, đem điện thoại di động đưa cho hắn, thấp giọng nói:

"Là... Ngô tổng công ty giải trí Thiệu thị gọi tới. Ngô tổng nói hôm nay tới tham quan, buổi tối đúng dịp thấy Khương Văn Hinh trên sóng phát trực tiếp, bây giờ muốn muốn tổ tiết mục cho một câu trả lời hợp lý."

Người phụ trách bị doạ muốn chết, vội vã chạy về khách sạn. Hắn đã uống rượu thế nhưng không dám trễ nải. Ngô Củ cùng Tề Hầu ngồi chờ người phụ trách giải thích.

Người phụ trách đầy mùi rượu xông vào, liền vội vàng nói:

"Xin lỗi xin lỗi, Ngô tiên sinh, đây là một hiểu lầm, chuyện này..."

Ngô Củ cười lạnh, nói:

"Phát sóng trực tiếp còn là hiểu lầm. Muốn Tử Văn hỗ trợ Khương Văn Hinh, kết quả hiện tại Khương Văn Hinh công khai mắng người. Anh là cảm thấy người công ty Thiệu gia chúng tôi dễ ức hiếp sao?"

Ngô Củ vừa mở miệng, liền đem vấn đề tới phương diện công ty. Tuy rằng công ty giải trí Khương gia rất lớn, thế nhưng Thiệu gia kinh doanh nhiều lĩnh vực, công ty giả trí Thiệu thị là nhân tài mới xuất hiện. Những năm gần đây công ty giả trí Thiệu thị nâng đỡ không ít nghệ sĩ nổi bậc, bởi vậy áp lực cạnh tranh càng lúc càng lớn. Hai công ty là đối thủ, lần này có thể mời Lữ Bạch cùng Tử Văn là chuyện khó khăn, không ngờ tới xuất hiện sự cố như vậy.

Người phụ trách liền vội vàng nói:

"Không đúng không đúng, tuyệt đối không phải đâu. Chuyện này... Chúng tôi không có ý tứ này. Ngô tổng ngài hiểu lầm. Tôi nói xin lỗi ngài, thực sự là xin lỗi."

Tề Hầu ở bên cạnh nói:

"Cũng không phải anh mắng người, anh áy náy có ích lợi gì?"

Người phụ trách càng đổ mồ hôi lạnh. Hắn cũng không biết Ngô tổng thời điểm nào đến đây, không nghĩ tới việc này lại bị Ngô tổng nhìn thấy, sự tình xem như là quá lớn.

Ngô Củ nói:

"Lữ Bạch nói rất đúng. Khương Văn Hinh trong vòng ba ngày phải đứng ra xin lỗi, không thì đừng trách chúng tôi phải mời luật sư."

Người phụ trách lau mồ hôi lạnh. Ngô Củ còn nói:

"Còn nữa, chương trình này tôi thấy không cần thiết quay. Sau này nghệ sĩ của công ty chúng tôi chắc chắn sẽ không tham gia chương trình này nữa. Tôi nói được là làm được, các người tự lo lấy đi."

Ngô Củ nói xong trực tiếp quay đi. Tề Hầu cũng đi theo, bỏ lại người phụ trách sợ đến chân mềm nhũn.

Ngày hôm sau, Ngô Củ Tề Hầu dẫn Tử Văn đi. Bạch Lương mặc dù là người công ty Khương gia cũng rời đi. Phút chốc tổ tiết mục cơ hồ hết cách rồi.

Bởi vì Khương Văn Hinh bị phát sóng trực tiếp ồn ào khá lớn, có một số nghệ sĩ công ty khác tham gia chương trình cũng nhanh chóng tỏ rõ thái độ ủng hộ Tử Văn. Khương Văn Hinh tính xấu còn không có chuyên nghiệp, mọi người cũng dồn dập rời đi. Chương trình vốn rất nóng, hiện tại là bốc lửa. Người người xôn xao, lập tức liền có người biết chuyện tung ra tin tức chương trình chỉ lăn xê nghệ sĩ của nhà đầu tư, tất cả đều là lường gạt khán giả.

Khương Văn Hinh từ chỗ người phụ trách nghe nói Ngô Củ muốn cô ta xin lỗi, giận không nhịn nổi, nói:

"Ngô Củ? Hắn tính là thứ gì! Tiến vào Thiệu gia chưa được một năm liền lớn lối như vậy? Hừ, tôi ngược lại muốn xem xem, mặt hắn lớn cỡ nào. Hắn nói nghệ sĩ Công ty Thiệu thị không thể tham gia chương trình của chúng ta thì không ai tham gia sao? Anh đi gửi mấy cái thư mời đến Thiệu gia, nói người khác của Công ty bọn họ tới tham gia cùng chúng ta. Tôi chính là muốn vả mặt của hắn!"

Ngày hôm sau, Thiệu Hốt cũng nghe nói, dù sao chuyện này ồn ào rất lớn. Hắn cười lạnh một tiếng, nói:

"Tốt, Ngô Củ làm tốt lắm. Người của Khương gia không nể nan người công ty chúng ta. Chỉ chút tiền đó còn chưa lọt mắt tôi đâu. Người bình thường ai có tiền sẽ theo người đó, kêu tham gia chương trình liền tham gia. Dám chọc giận tôi, ông đây có tiền, còn cần tiền của cô ta sao."

Hắn nói, liền nói với Đông Quách Nha nói:

"Anh đi thông báo cho nghệ sĩ của công ty chúng ta. Còn nữa, gửi thông báo nói Khương Văn Hinh trong vòng ba ngày không xin lỗi, cứ dựa theo lời Ngô Củ làm, dùng pháp luật giải quyết. Tôi không sợ trò quỷ đâu!"

Đông Quách Nha lập tức nói:

"Vâng, thiếu gia, tôi lập tức đi ngay."

Khương Văn Hinh không phản hồi, ngày thứ ba quả nhiên liền thấy công ty Thiệu thị phát ra thông báo sẽ nhờ pháp luật truy cứu trách nhiệm Khương Văn Hinh, luật sư đã chuẩn bị đơn tố cáo.

Lữ Bạch cùng Tử Văn đều là người của Ngô Củ, Khương Văn Hinh trong thời gian ngắn không có cách nào làm gì họ. Thế nhưng Bạch Lương là nghệ sĩ của công ty Khương gia, bởi vì đắc tội Khương Văn Hinh, Bạch Lương bị vùi dập. Hết thảy hoạt động đều bị đình chỉ, những phần quay trước đó cũng không thể đưa lên hình.

Bạch Lương là khách mời vào vai Sở Vương trong phim Tề Hoàn Công, bởi vậy đoàn phim liền nhận được thông báo. Ý của Khương Văn Hinh là không cho bọn họ thoải mái, nhất định muốn đoàn phim cắt đi phần quay của Bạch Lương.

Đoàn phim trong lúc nhất thời có chút sốt ruột. Bất quá kỳ thực công ty Khương gia sốt ruột hơn. Khương gia cùng Thiệu gia đều hoạt động trong lĩnh vực giải trí, ngày thường mặc dù đối đầu, thế nhưng nước giếng không phạm nước sông, hiện tại không còn nể mặt mũi. Thiệu Hốt chính là vua cũng thua thằng liều. Các người muốn đình chỉ, chúng tôi cũng đình chỉ, tất cả đều đình chỉ, lập tức kêu tất cả dừng lại. Đoàn phim cũng dừng quay, nhất định phải làm tới cùng. Lần này xem như là muốn lật tung lên trời.

Không chỉ như vậy, Thiệu Hốt còn trắng trợn cướp người. Chỉ cần là nghệ sĩ của công ty Khương gia có chút danh tiếng đều bị Thiệu Hốt chiêu mộ, Bạch Lương cũng bị chiêu mộ.

Triệu Hốt ném cành ô liu cho Bạch Lương. Đừng thấy Bạch Lương giá trị bản thân rất cao, thế nhưng hắn và công ty Khương gia có hợp đồng dài hạn. Nếu như vi phạm hợp đồng cần phải bồi thường rất nhiều tiền. Phí bồi thường này kỳ thực Bạch Lương ứng phó nổi, nhưng Thiệu Hốt chủ động giúp Bạch Lương trả phí bồi thường vi phạm hợp đồng, đồng thời mời hắn ký kết hợp đồng với công ty Thiệu thị, Bạch Lương tất nhiên đồng ý.

Giới giải trí quả thực rối loạn trời đất xoay vần, trời long đất lở. Tuy rằng công ty Khương gia tài chính mạnh, hơn nữa đặc biệt lâu năm, thế nhưng cũng không chịu nổi loại động tác phá rối này. Vừa mắng Thiệu Hốt đê tiện vô liêm sỉ, vừa đau lòng tiền của mình. Đâu có ai "hỗn" như Thiệu Hốt.

Bạch Lương đã cùng Thiệu Hốt bàn xong xuôi, hôm nay tới chuẩn bị ký hợp đồng. Thiệu Hốt đương nhiên sẽ không tham dự, người phụ trách công ty giải trí chính là Ngô Củ.

Bạch Lương đến công ty, Ngô Củ đã chờ trong phòng họp. Bạch Lương vừa vào phòng họp liền thấy Tử Văn. Tử Văn đứng ở sau lưng Ngô Củ. Vì chuyện lúc trước, Tử Văn đối với Bạch Lương đã rất có thiện cảm, vẫy vẫy tay, xem như là chào hỏi.

Bạch Lương được Tử Văn vẫy tay chào vui muốn chết rồi. Ngô Củ cười nói:

"Bạch tiên sinh, mời ngồi, xem qua hợp đồng một chút."

Bạch Lương ngồi xuống, cười híp mắt nói:

"Hợp đồng không cần xem, chúng ta đều là người quen thuộc. Còn nữa, Tử Văn ở đây, coi như bán tôi, tôi cũng ký."

Tử Văn nói:

"Ngô đại ca là người tốt, sẽ không bán người."

Bạch Lương suýt nữa bật cười, nói:

"Vậy sao, vậy thì quá tốt rồi. Sau này mỗi ngày tôi đều có thể nhìn thấy Tử Văn. Tử Văn mỗi ngày có thể nhìn thấy tôi, vui không?"

Tử Văn suy nghĩ một chút, vô cùng thành thật gật gật đầu.

Ngô Củ cảm giác mình trong nháy mắt biến thành bóng đèn cực lớn. Nhìn Bạch Lương giở thủ đoạn tán tỉnh, Ngô Củ xem thường lườm một cái. Bạch Lương cười tủm tỉm kí hợp đồng, khóe miệng Ngô Củ cong lên càng lớn hơn, nói:

"Bạch tiên sinh khả năng chưa biết, bắt đầu từ ngày mai, Tử Văn đi học rồi, không thể mỗi ngày ở công ty."

"Đi học!?"

Bạch Lương còn chưa biết đâu.

Đi học là chuyện Ngô Củ đã bàn bạc cùng Tử Văn xong rồi. Chỉ là bởi vì Tử Văn muốn tham gia chương trình kiếm tiền, bởi vậy mới trễ nãi một chút. Không nghĩ tới chương trình không thành, chuyện đi học cũng không thể trễ nải.

Ngô Củ đã liên lạc trường học. Tử Văn không có cơ sở, bởi vậy không thể đi học trường phổ thông, mà tìm nơi bổ sung kiến thức còn thiếu. Trước tiên Tử Văn phải học bổ túc từ thấp lên cao, chờ có cơ sở lại đi đến trường để Tử Văn cảm thụ không khí trường học.

Bạch Lương trợn tròn mắt. Hắn còn tưởng rằng ký xong hợp đồng, có thể mỗi ngày nhìn thấy Tử Văn, kết quả Tử Văn ngày mai sẽ không ở công ty.

Tử Văn gật gật đầu, nói:

"Đúng vậy."

Bạch Lương xoa xoa thái dương, cảm giác mình có chút thiệt thòi. Đáng ra hắn cần phải ngắm nghía cẩn thận hợp đồng mới đúng.

Mọi người đang nói chuyện, vào lúc này Tử Thanh gõ cửa đi vào, nói:

"Ngô tổng, dưới lầu có người của công ty Khương gia, nói là trợ lý của Khương tiên sinh muốn gặp Ngô tổng."

Ngô Củ nhíu mày nói:

"Trợ lý Khương tiên sinh? Tới làm cái gì, xin lỗi sao?"

Tử Thanh nói:

"Hình như là Khương tiên sinh muốn mời Ngô tổng đi ăn một bữa cơm."

Ngô Củ cười híp mắt, tâm tình rất tốt, nói:

"Cơ hội ba ngày xin lỗi đã qua, công ty thông qua pháp luật giải quyết vấn đề Khương Văn Hinh. Cậu chuyển lời cho trợ lý Khương tiên sinh, dưới tình huống này, chúng ta không cần thiết ăn cơm."

Ngô Củ không chút khách khí cự tuyệt. Tử Thanh không có nhiều lời, lập tức nói:

"Dạ, tôi liền đi chuyển lời."

Hắn nói, rất nhanh liền rời đi.

Ngô Củ tâm lý rất rõ ràng, Khương tiên sinh muốn mời ăn cơm, kỳ thực mục đích không phải xin lỗi, không chừng chỉ là vì muốn dụ dỗ. Gần đây Thiệu gia cùng Khương gia đối nghịch thật gay gắt, Khương gia mặc dù lớn, thế nhưng cũng có chút chịu không nổi. Bởi vậy mới muốn thay đổi sách lược dụ dỗ, không cứng đối cứng.

Ngô Củ căn bản không cho bọn họ cơ hội này, thái độ cũng rất ngang ngạnh.

Trợ lý của Khương tiên ở sảnh đợi rất lâu. Tử Thanh đem lời truyền đạt, trợ lý vô cùng tức giận, nói:

"Các người không biết tốt xấu, Thiệu gia có thể so cùng Khương gia sao? Bất quá là người mới vào ngành, liền chẳng biết xấu hổ! Các người chờ đi, Khương tiên sinh nhất định cho các người thấy lợi hại!"

Trợ lý hoàn toàn không nghĩ tới Ngô Củ không nể mặt. Bọn họ là cho bậc thang để Ngô Củ đi xuống, nào có biết lột xuống là da mặt của chính mình. Bộ mặt tối tăm, hắn vừa mắng vừa chuẩn bị rời đi.

Kết quả trợ lý còn chưa có ra cửa đã nhận "quà lớn" Ngô Củ đưa cho hắn.

Trợ lý vừa mắng vừa đi liền nghe thấy âm thanh.

"Lách tách...."

Một đám đông nhanh chóng vây lại, đèn chớp nháy, dĩ nhiên là paparazi cùng phóng viên!

Những người kia nhìn thấy trợ lý Khương tiên liền vây đuổi chặn đường, một đám người lập tức đặt câu hỏi.

"Chào ngài, ngài là đại diện Khương Văn Hinh đến xin lỗi Tử Văn sao?"

"Chào ngài, tôi nghe nói Bạch Lương đã rời khỏi công ty Khương gia, ký hợp đồng cùng công ty Thiệu gia, chuyện này có phải là thật hay không?"

"Ngài có thể tiết lộ một chút về chuyện Khương Văn Hinh mắng người, đối với chuyện này công ty Khương gia có thái độ gì?"

Trợ lý phút chốc choáng váng, đèn chớp làm đôi mắt đau, da mặt càng đau. Hắn nhanh chóng chen qua đám người, giày cũng bị rơi mất rồi, lúc lên xe, lập tức hô to:

"Lái xe! Lái xe!"

Tử Văn bắt đầu đi học, học cả ngày, buổi trưa cũng sẽ ở trường ăn cơm. Mỗi ngày buổi trưa, Ngô Củ sẽ tiếp hai cú điện thoại, một là Tề Hầu từ đoàn phim, một là Tử Văn từ trường học, sau đó đồng thời nấu cháo điện thoại.

Chiều thứ sáu Tề Hầu trở về, trước tiên đến công ty đón Ngô Củ, sau đó cùng đi trường học đón Tử Văn. Ba người có thể tiện đường ghé ăn tối ở trên đường.

Ngô Củ cùng Tề Hầu đến trường học còn quá sớm, Tử Văn chưa có tan học. Hai người liền tìm tiệm cà phê ngồi nghỉ ngơi chờ Tử Văn tan học.

Ngô Củ gửi tin nhắn cho Tử Văn, nói tan học gọi điện thoại cho bọn họ. HunhHn786

Tử Văn sáu giờ rưỡi mới tan học, từ phòng học đi ra liền gọi điện cho Ngô Củ. Thời gian này chính là giờ tan tầm, bởi vậy đặc biệt đông đúc. Ở cửa trường học có nhiều người đón học sinh, Tử Văn liền nói:

"Ngô đại ca, đừng lái xe tới cổng, tôi đi tiệm cà phê tìm các người, bên này kẹt xe."

Ngô Củ cũng cảm thấy bên ngoài quá đông đúc, một hồi còn phải quay đầu lại, thực đang lãng phí thời gian. Tiệm cà phê này Tử Văn cũng biết, không xa trường, không cần cúp điện thoại, ngay lập tức đi tới tiệm cà phê.

Tử Văn ra khỏi trường. Tiệm cà phê ở phía sau trường học, Tử Văn liền đi vòng ra phía sau. Bên này tương đối vắng vẻ, là cái ngõ hẻm nhỏ. Bởi vì xe không lái vào được, không có người đi lối này đón học sinh.

Trong hẻm nhỏ có mèo hoang chó hoang, Tử Văn mấy ngày qua lên lớp cũng chào hỏi mèo hoang chó hoang, mọi người đều quen thuộc.

Tử Văn đi vào trong hẻm nhỏ, mèo hoang chó hoang liền gọi hắn. Ngày thường bọn chúng rất dịu ngoan, ngày hôm nay lại làm cho Tử Văn sợ hết hồn.

Có tiếng bước chân đến nhanh chóng.

Ngô Củ căn bản không biết chuyện gì xảy ra. Mới vừa rồi còn có thể nghe tiếng Tử Văn vừa đi vừa nói chuyện với mèo hoang chó hoang, đột nhiên liền nghe Tử Văn thét kinh hãi, sau đó là tiếng "lạch cạch".

Lập tức điện thoại di động không còn âm thanh. Ngô Củ sợ hết hồn, vội vã gọi:

"Tử Văn! Tử Văn!?"

Trong điện thoại di động không có tiếng gì. Ngô Củ nhìn màn hình, đã cúp, đột nhiên liền cắt đứt liên lạc, không có dấu hiệu báo trước nào. Ngô Củ nôn nóng không yên, điện lại nhưng đã bị tắt.

Tề Hầu nhíu mày nói:

"Làm sao vậy?"

Ngô Củ nói:

"Không biết chuyện gì xảy ra, điện thoại di động của Tử Văn đột nhiên không có tiếng, cũng gọi lại không được. Tôi còn nghe được một tiếng hô của Tử Văn."

Tề Hầu nói:

"Đừng có gấp, chúng ta đi xem xem, nói không chừng chỉ là rớt bể."

Hắn nói, vội vàng đem tiền đặt lên bàn. Hai người liền ra khỏi tiệm cà phê, cũng không lái xe, nhanh chóng chạy đến trường học.

Tử Văn đang yên đang lành đi trên đường, đầu tiên là mèo hoang chó hoang kêu loạn, kết quả có người nhào tới từ sau lưng. Tử Văn ngã nhào xuống đất, điện thoại di động trong nháy mắt bị ném đi, tung thật xa, đập xuống đất vỡ nát, màn hình tối đen.

Tử Văn bị ngã nhào xuống đất đau đớn, cảm giác hai tay cùng cằm đều rách da. Có người ở phía sau lưng đánh hắn còn cười lạnh nói:

"Bắt được rồi! Nhanh! Mang đi!"

Tử Văn cảm giác hai tay của chính mình bị khóa ở phía sau, rất đau, ngay lập tức liền bị xách lên. Thì ra có hai tên to con, người đầy mồ hôi, tay chân rất bẩn, vừa nhìn liền biết không phải là người tốt lành gì, hung thần ác sát. Bọn họ dùng sức lôi Tử Văn, còn muốn dùng băng keo dán miệng hắn.

Một tên đưa tay qua, Tử Văn lập tức há mồm ra, cắn một cái tại trên mu bàn tay của hắn.

"A a a a a."

Tên du côn căn bản không phòng bị. Thấy Tử Văn vừa gầy vừa nhỏ, tương đối vô hại, hắn không cần đề phòng. Nhưng mà người thiếu niên đột nhiên há mồm cắn người, mu bàn tay tên du côn thiếu chút bị rớt một miếng thịt. Thấy máu, tên du côn đau buông lỏng tay.

Tử Văn cảm giác phía sau buông lỏng, lập tức nhào về phía trước, xoay người lại liền đem cặp sách đập mạnh.

"Bốp!!!"

Thấy Tử Văn muốn chạy tên du côn khác nhào tới liền bị cặp sách đập ngay chính giữa mặt.

Tử Văn nhân cơ hội chạy ra ngoài, thở gấp xông về phía trước đi, muốn trốn tránh khống chế của mấy người kia.

Mấy tên du côn vừa bị cắn vừa bị đập. Vốn tưởng rằng rất dễ dàng khống chế thiếu niên này, nào có biết xảy ra sự cố, thuyền lật trong cống ngầm. Lúc này tức giận phẫn nộ hô to:

"Mau đuổi theo! Đừng cho hắn chạy!"

Tử Văn quá nhỏ, mấy tên kia đều cao mét tám, vài bước liền đuổi theo kịp. Tử Văn bị túm lại, vào lúc này mèo hoang chó hoang đột nhiên kêu to, đều lao ra cào cắn.

Đám côn đồ sợ hết hồn, chưa từng thấy nhiều mèo hoang chó hoang đồng thời xuất động. Bọn họ không biết chung quanh đây nhiều mèo hoang chó hoang như vậy. Chỉ một chút từ trong ngõ hẻm xuất hiện bảy, tám con.

"A a!"

"Đám súc sinh này!"

"Mẹ nó, súc sinh này cào tao! Chảy máu rồi!"

Tên côn đồ lập tức móc ra dao, muốn đâm mèo hoang chó hoang. Tử Văn nghe âm thanh, sợ đến dừng lại bước chân, vội vã nói mèo chó ngừng cắn ngừng cào người:

"Mau chạy, cẩn thận!"

Mèo hoang chó hoang dĩ nhiên có thể nghe hiểu Tử Văn nói, phút chốc liền từ bỏ công kích, lập tức đuổi theo Tử Văn. Tư thế kia thậm chí có một loại cảm giác tiền hô hậu ủng.

Đám hung thần bị mèo hoang chó hoang ngăn cản lại, có chút chật vật. Mặt mày xám xịt, tức giận rống to, côn đồ quơ dao đuổi tới, tựa hồ đuổi cùng giết tận Tử Văn không buông.

"Mau đuổi theo! Đừng thả hắn!"

"Bắt lấy hắn!"

"Đừng để cho hắn ra khỏi ngõ hẻm!"

Tử Văn chạy rất mệt, cũng bị kinh sợ, chào hỏi mấy còn mèo hoang chó hoang liền lao ra ngoài. Khi hắn sắp đến đầu hẻm.

"Bịch!!!"

Một tên côn đồ đã nhào tới, xô ngã Tử Văn trên mặt đất.

Tử Văn lần thứ hai ngã xuống đất, rất đau đớn. Chó hoang bên cạnh lập tức cắn tên côn đồ, dùng sức tha túm. Tên côn đồ đau không chịu được, thế nhưng thấy phía trước chính là đường cái, bởi vậy không dám buông tay. Tên khác xông lại, liền dùng dao đâm con chó đó.

Vừa lúc đó, thình lình nghe một tiếng thắng xe.

"Két!"

Một chiếc xe thể thao màu trắng dừng ở lối vào hẻm nhỏ. Một người cao lớn từ trên xe lao xuống, hô to một tiếng:

"Tử Văn!"

Tử Văn bị nhấn xuống, ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Bạch Lương.