Vợ Chồng Hào Môn Thật Ngọt

Chương 29: Ốm



Giống như lần này.

Bị ngấm hơi thở lành lạnh của mùa xuân, Hứa Tịnh bị ốm rồi.

Hứa Tinh cau mày, vùi đầu vào gối, không muốn nhìn bát thuốc đen sì trên tay Giang Cảnh Di.

"Hu hu vì sao lại là thuốc đông y?", âm thanh rầu rĩ truyền ra từ trong chăn.

Giang gia là gia tộc truyền thống, mỗi lần khám bệnh đều kê đơn thuốc đông y.

Nhà họ Giang cũng rất coi trọng nghi thức. Hai người bọn cô chưa tổ chức hôn lễ nên nhiều người trong gia đình không coi cô như nữ chủ nhân của gia tộc.

Giang Cảnh Di một tay bê chén thuốc, một tay nhẹ nhàng vỗ cô, "Sợ đắng?"

Một lúc sau, Hứa Tinh vẫn không ngẩng đầu lên, Giang Cảnh Di thở dài, buông bát xuống, đứng dậy đi mở cửa sổ.

Gió nhẹ lùa vào phòng, mùi thuốc cũng tản bớt ra.

Giang Cảnh Di đi về mép giường, kéo chăn, nâng cả người Hứa Tinh dậy. Cô hơi oán giận, nói, "Hu hu em sợ đắng"

"Ừ", tay anh cầm lấy bát thuốc, múc một thìa, đưa đến bên môi, thổi nguội, sau đó hướng tới khóe miệng Hứa Tinh, hành động không cho phép từ chối.

Hứa Tinh chỉ đành ngoan ngoãn uống.

"Tinh Tinh ngoan", Giang Cảnh Di không tiếc lời khen ngợi.

Hứa Tinh 'hừ' một tiếng, không để ý đến anh, cầm bát thuốc, một hơi cạn sạch.

Giang Cảnh Di thấp giọng cười, "Anh còn đang định đút cho em từ từ uống, không ngờ Tinh Bảo Nhi giỏi vậy, một hơi đã uống hết rồi"

Cất bát thuốc ra xa, Giang Cảnh Di lột bỏ vỏ kẹo, ngậm trong miệng. Xoay cằm Hứa Tinh, nhẹ nhàng hôn lên.

Viên kẹo không biết tan trong miệng của ai, hơi thở ngọt ngào lan tỏa khắp phòng.

Hôm nay Giang Cảnh Di mặc chiếc áo sơ mi trắng, trên mũi gác chiếc kính gọng vàng, chính là dáng vẻ lần đầu tiên anh hẹn hò với cô.

Hứa Tinh cực thích bộ dạng này của anh.

Văn nhã bại hoại.

Đầu bị ép ngẩng lên, ngón tay đặt sau gáy khẽ vuốt ve, kích thích xúc cảm con người, đem cô trầm luân vào dục vọng của anh. Nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Giang Cảnh Di, Hứa Tinh thuận theo, vòng tay lên cổ anh, đáp trả.

Gần đây Giang Cảnh Di cực kỳ bận rộn. Hết bận chuyện công ty rồi lại bận chuyện trong gia tộc. Hứa Tinh nhắm mắt lại, thuận theo anh, dường như muốn trấn an, vỗ về.

Hứa Tinh hôn nhiều lần, cũng đã nắm rõ cách vừa thở vừa hôn. Vì vậy, lần này, hai người bọn họ hôn tới dời biển lấp trời, không biết đã qua bao lâu rồi.

Cả người Hứa Tinh mềm nhũn, nếu không phải Giang Cảnh Di ôm eo cô, cô đã ngã xuống giường từ lâu.

Hứa Tinh thở hổn hển, mang theo ý cười oán trách, "Anh không sợ lây bệnh hả?"

Ngón tay Giang Cảnh Di vuốt ve bờ môi sưng đỏ của cô, giọng khàn khàn, "Là bởi vì Tinh Tinh sợ đắng đó"

Hứa Tinh nghiêng đầu, vành tai phiếm hồng, rũ tóc xuống che đi. Xung quanh, hơi thở ái muội còn chưa tan hết. Suýt nữa thì lau súng cướp cò:)

Nhìn thời gian, Hứa Tinh nhắc nhở anh sắp muộn rồi. Giang Cảnh Di bất đắc dĩ, "Tinh Tinh thật là vô tình, vừa dùng xong đã đuổi người"

Hu hu rõ ràng là anh vô liêm sỉ trước QAQ

Hứa Tinh ngoan ngoãn nằm trở lại giường, quấn chặt chăn, "Anh A Cảnh đi nhé~"

"Em gái Tinh Tinh nghỉ ngơi thật tốt, anh A Cảnh sẽ nhanh chóng quay về"

Hứa Tinh gật đầu đáp ứng, hy vọng anh có thể đàm phán thắng lợi trở về.

- -----------------

Ánh trăng treo cao trên đỉnh đầu, nhu hòa chiếu xuống thành phố, hòa cùng ánh đèn nê ông rực rỡ.

Giang Cảnh Di ngồi trên xe, nhìn qua cửa sổ, có chút lạnh lùng. Bầu không khí trong xe càng phá lệ yên tĩnh hơn.

Đêm nay, Giang Cảnh Di muốn đàm phán một hạng mục hợp tác với công ty nước ngoài.

Thật ra, chuyện này không cần anh phải ra mặt. Hạng mục này được giao cho Giang Tĩnh Nghĩa, em trai của bố anh. Ông ta dựa vào thân phận mình là trưởng bối, muốn anh đi thay.

Tài xế trộm nhìn khuôn mặt Giang Cảnh Di, không ngờ lại bị bắt gặp.

Mắt đối mắt.

Nhìn thấy anh không tức giận, tài xế liền cười ha ha lấp liếm cho qua chuyện, tầm mắt lại tiếp tục tập trung vào dòng người trên đường.

*

Trên tầng cao ở một tòa nhà nào đó...

Giang Tĩnh Nghĩa đang cùng một người phụ nữ cười đùa. Tay dài ôm trọn thân hình cô ta, kéo vào trong ngực, rót rượu, uống.

Giai nhân trong ngực sảng khoái bồi ông ta uống, uống đến không biết trời đất là gì.

Ánh đèn sáng trắng, da thịt liền kề.

Rất nhanh, quần áo bị vứt bừa bãi trên mặt đất, tấm màn cũng buông rủ, che đi hiện trường xấu hổ bên trong.

Nếu Hứa Tinh ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra ngay, người phụ nữ kia là ai.