Vợ Chồng Cùng Quản Gia

Chương 11



Dù sao cũng là tớitrải nghiệm cuộc sống, thời gian Nhược Lâm ở chỗ này cũng không phải làquá dài, chỉ có một tuần lễ thì cô ấy sẽ phải rời khỏi rồi.

Cóthể bởi vì vừa bắt đầu thầy giáo giải thích chính là Nhược Lâm tới nơinày với cha mẹ cô ấy, cho nên hiện tại vẫn là lời giải thích này.

Đứng ở trên bục giảng, nhìn xung quanh chỗ mình cũng ở lại không bao lâunày, nhớ tới ngay từ đầu ghét bỏ chỗ này, Nhược Lâm đột nhiên lại có một loại cảm giác dường như đã mấy đời rồi.

”Tớ sắp rời đi, nóithật, trong khoảng thời gian này thật sự tớ cảm thấy rất vui vẻ, tớkhông biết nên nói cái gì, nhưng mà tớ nghĩ sau này chờ tớ có thời giannhất định tớ sẽ trở lại.” Cho dù chỉ là một tuần, tuy là tình cảm cũngsẽ không đặc biệt sâu sắc nhưng ở chung như vậy cũng đủ rồi.

Diệp Bội ngồi ở phía dưới nhìn bộ dạng Nhược Lâm, cô biết Nhược Lâm là tênthật, nhưng từ đầu đến đuôi cô ấy cũng chưa từng nói họ của mình, hơnnữa sau này khi Nhược Lâm khởi nghiệp thì cũng không phải là dùng tênnày, nói cách khác chỉ có tự cô ấy trở lại, bằng không thì gần như không thể tìm được cô ấy.

Một tuần lễ cũng không thể làm cho hìnhtượng Nhược Lâm để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng mọi người, chỉ làlúc này rất nhiều người hốc mắt đều đỏ, dù nói thế nào đây cũng là nhómbạn nhỏ cùng chơi trong một tuần lễ.

”Bội Bội, tớ phải đi, tớ sẽ quay trở về thăm cậu.” Nếu muốn nói quan hệ tốt thì có lẽ quan hệ của hai người là tốt nhất.

”Ừ, “ Gật đầu một cái, thật ra thì Diệp Bội không có quá nhiều cảm xúc, cóthể là bởi vì tiếp xúc nhiều người, ly biệt (xa cách) gì đó cũng khôngđáng ngạc nhiên, “Nếu có duyên thì chúng ta vẫn có thể gặp mặt, khôngphải hiện tại cũng có thể là mười năm sau, hai mươi năm sau.”

Nhược Lâm đẩy Diệp Bội một cái, miệng trề ra: “Bội Bội cậu có cần phải nóinhư vậy hay không, cậu nói như vậy thì tớ sẽ khóc, chỉ là cho dù tớ đithì tớ cũng sẽ viết thư cho cậu, tớ cho cậu biết nha, “ Nhược Lâm tiếntới bên tai Diệp Bội, nhỏ giọng nói, “Trên thực tếrất nhanh thì tớ phải đi quay phim rồi, chính là những thứ kia trên tivi, đến lúc đó cậu có thể thấy tớ ở trên TV rồi, nhưng chuyện này cậuđừng nói cho người khác biết, tớ không muốn để cho người khác biết.”

”Tớ biết rồi.” Lúc này mọi người luôn có một loại cảm giác gần như thànhkính đối với phim truyền hình, cũng sẽ cảm thấy nhân vật bên trong là có thật, mà trong lòng trẻ con tuy là đơn giản, nhưng nếu như biết rõ cómột nhân vật như vậy sống ở bên cạnh lâu như thế nhất định sẽ xúc độngquá mức.

”Tớ biết ngay nói cho cậu biết là đúng mà.” Nhược Lâmhíp mắt nở nụ cười, dáng mi mày cong cong có vẻ vô cùng đáng yêu, ở nông thôn một tuần lễNhược Lâm ít đi một chút cẩn thận lại nhiều hơn mộtchút hoạt bát, tuy cũng chưa có hoàn toàn dung nhập vào cuộc sống nhưvậy, nhưng lại có thể rõ ràng cảm thấy trên người cô ít đi cảm giác nịnh bợ.

Cha mẹ của Nhược Lâm rất nhanh đã tới, là lái xe hơi tới đây.

”Hẹn gặp lại.” Ngồi ở trên xe, Nhược Lâm vẫy tay với mọi người, cũng khônglâu lắm, xe đã biến mất không thấy ở trong mắt mọi người nữa.

Đợi đến khi người đã không thấy, cửa trường học vốn yên tĩnh đột nhiên lại xuất hiện tiếng khóc lớn.

”Hu.., Nhược Lâm đi rồi, Nhược Lâm đi thật rồi, Bội Bội, tớ thật không nỡ đểcậu ấy đi.” Diệp Tuyệt nhào tới trên người của Diệp Bội khóc lớn.

Tuy là trong lòng đang cảm khái tuyến nước mắt của trẻ nhỏ thật là quá phát triển, Diệp Bội vẫn vỗ vỗ phần lưng Diệp Tuyệt: “Không có chuyện gì,không phải cậu ấy nói sẽ trở lại ư, Duyệt Duyệt đừng khóc, khóc nhiều sẽ khó coi đó.”

”Thật sự sẽ khó coi sao?” Diệp Tuyệt rời khỏi bảvai Diệp Bội ngay, cặp mắt còn sưng đỏ do mới vừa khóc, đôi mắt chớpchớp giống như trong mắt rất nhanh lại rơi xuống.

”Đương nhiên là thật,“ Mặt không đổi sắc hoảng hốt nói, tuy là cũng có người từng nóibé gái khóc hỗ trợ nhiều để loại bỏ vi khuẩn gây bệnh trong cơ thể,nhưng mà lời như vậy có lẽ vẫn không nên nói, “Cho nên Duyệt Duyệt cậuđừng khóc, cậu xem không phải là tớ cũng không khóc sao?”

”A…, tớ biết rồi, tớ sẽ không khóc.”

Thứ cảm xúc này, đặc biệt là cảm xúc của trẻ con, tới cũng nhanh đi cũngnhanh, cũng không lâu lắm thì mọi người đã khôi phục lại trạng thái nhưcũ.

Diệp Bội lại biến thành hiệp khách độc hành, cô không thíchchơi cùng mọi người, khi còn bé sẽ cảm thấy thú vị, nhưng mà bảo tưtưởng sắp đến ba mươi tuổi của cô chơi cùng một đám trẻ con cảm thấy sao cũng không thích hợp.

Lúc hơn ba giờ, tiểu học vừa tan học, tuy rằng lúc mới bắt đầu Diệp Bội cảm thấy rất không quen khi tan học sớmnhư vậy, nhưng thời gian dài cũng không cảm thấy nữa, tan học sớm mộtchút cũng có chỗ tốt của tan học sớm một chút.

Băng qua mấy con đường nhỏ, Diệp Bội rất thuận lợi trở về nhà, nhưng không ngờ đến có nhiều người ngồi ở cửa nhà.

”Bội Bội, “ Mẹ Diệp liếc mắt đã thấy Diệp Bội, thấy Diệp Bội đứng không động đậy ở nơi đó thì mở miệng cười, “Sao thế, không phải là con vẫn la hétmuốn đi tìm cô út ư, hiện giờ cô út đã tới, sao conlại không có phảnứng?”

Mẹ Diệp vừa mới nói xong, Diệp Bội đã hiểu rốt cuộc đã xảyra chuyện gì, chạy đến trước mặt cô gái tuổi vừa hai mươi cười rất ấm áp với cô, ngẩng đầu kêu lên: “Cô út.” Bởi vì thời gian quá dài, trí nhớcũng đã mơ hồ, Diệp Bội đã hoàn toàn không nhớra được hình dáng của cô út là thế nào rồi, nhưng bây giờ vừa thấy hìnhdáng của đối phương, thoáng cái Diệp Bội đã cảm thấy loại cảm giác thânthiết đó lại trở về.

”Ôi,“ Cô út của Diệp Bội ôm lấy Diệp Bội,đặt cô ở trên đùi mình, “Bội Bội nhớ cô à, cô út cũng nhớ con rồi đó,chao ôi ôi, so lần trước khi cô tới lại nặng hơn một chút, Bội Bội cóphải là con ăn quá nhiều hay không hả.”

”Nào có, cô út gạt người, con không có béo lên.” Diệp Bội cũng không hề nhảy xuống khỏi đùi côút, cô chỉ là cảm thấy đời này tuyệt đối không thể để cho cô út xuấthiện điều bất trắc gì đó.

”Thôi được rồi, là cô gạt người, connít nhỏ như vậy lại chỉ biết không muốn béo, chẳng qua cô cũng khôngphải là nói con béo, ý của cô út là Bội Bội con cao lên rồi.” Trẻ contrở nên nặng thì có thể là hai loại, một là béo lên rồi, hai chính làcao hơn, so sánh tương đối thì ai cũng muốn lựa chọn cao lên.

”Vậy mới đúng, con cũng cảm thấy con cao hơn.”

Lúc này hai người một lớn một nhỏ đi ra từ trong cửa, tuổi đứa nhỏ kia xấpxỉ với Diệp Bội, sau khi thấy Diệp Bội thì chạy đến bên cạnh Diệp Bội,vui vẻ kêu một tiếng chị.

”Hạo Hạo, em cũng tới à?” Mấy năm rồi,hình như là vài chục năm, lại dường như là vài chục năm rồi, kểtừ saukhi cô út chết thì hoàn toàn không thể nào gặp mặt em trai nhỏ hơn mìnhmột tuổi này, chỉ nghe nói sau đó cậu không được giáo dục tốt lắm, cũngkhông lên đại học, đã sớm phải đi làm việc.

Người lớn kia quay vào nhà cầm một nhúm kẹo cho Diệp Bội, cười nói: “Lại đây, Bội Bội, ăn kẹo đi.”

Suy nghĩ của Diệp Bội vừa xoay chuyển đã biết người này là ai, hất mặt:”Con không ăn kẹo, mẹ nói ăn kẹo sẽ sâu răng.” Cũng không có ai pháthiện tay Diệp Bội đang nắm thành nắm đấm, cô út chết đi hoàn toàn khôngthoát được liên quan tới người này, nếu nhìn người đàn ông, nếu nhưkhông dùng tùy hứng che giấu mình, cô sợ cô sẽ không khống chế đượcmình.

”Bội Bội, lễ phép một chút, đây là thái độ nói chuyện củacon với dượng út sao?” Mẹ Diệp trách cứ Diệp Bội, chỉ là rất nhanh lạiquay đầu cười nhìn người đàn ông, “Em rể, thật xin lỗi, Bội Bội sắp phải thay răng ngay rồi, chị chỉ sợ bé ăn quá nhiều kẹo sẽ không tốt về sau, cho nên cũng không để cho nó ăn kẹo.”

”Không có việc gì, khôngcó việc gì,“ Người đàn ông thờ ơ lắc đầu, “Chị dâu cả, chị nói đúng,tuổi này của Bội Bội ăn quá nhiều kẹo thật sự không tốt, là em suy nghĩkhông chu đáo, chỉ là Bội Bội, một thời gian không gặp ngược lại tínhtình của con trở nên lớn nha.” Sau khi nói xong người đàn ông bèn nhéonhéo mũi Diệp Bội.

Kéo tay của người đàn ông ra, Diệp Bội bụm mũi: “Rất đau, dượng không biết sao?”

Một lần hai lần đều bị Diệp Bội xem như người xấu bụng, vẻ mặt người đànông sa sầm xuống, nếu không phải là thấy tuổi Diệp Bội tương đối nhỏ cólẽ hắn đã sớm nổi giận rồi.

”An Vĩnh,“ Cô út Diệp cũng đã nhận ra không khí có gì đó không đúng, “Đừng chấp nhất với Bội Bội, bé vẫn chỉlà con nít mà thôi, có thể Bội Bội còn đang tức giận vì chuyện em nói bé nặng đó, cho nên mới sẽ nóng tính như thế, bây giờ không phải là ởnhà.”

Người đàn ông kêu Điền An Vĩnh, sau khi nghe lời cô út Diệp nói cũng thật sự không nói, sao hắn có thể tức giận với trẻ con.

Chỉ là Diệp Bội nheo mắt, không phải ở nhà cho nên không thể tức giận, nhưvậy nếu như ở nhà thì không phải là lúc nào cũng sẽ nổi giận lớn, xem ra có lẽ bạo lực gia đình cũng là một nguyên nhân trong đó.

TheoDiệp Bội hiểu tình hình, ngay từ đầu lúc cô út Diệp muốn gả cho Điền AnVĩnh nhất định bà nội Diệp là một người phản đối nhất, chỉ là cô út Diệp kiên trì không nhận ra nhất định phải lập gia đình, vậy đã nói rõ cô út Diệp còn có tình cảm đối với người đàn ông này, nếu như vậy, Diệp Bộibắt đầu suy nghĩ biện pháp nên làm sao mới có thể khiến cô út Diệp hoàntoàn thất vọng đối với người đàn ông này, chỉ có tuyệt vọng mới có thểhoàn toàn cắt đứt.

”Đúng rồi Bội Bội,“ Cô út Diệp nhìn bộ dạngDiệp Bội cúi đầu đang suy nghĩ gì đó cười nói, “Đứa nhỏ này có cái gìphải suy nghĩ à? Không phải đang suy nghĩ trong bụng mẹ con là em traihay là em gái chứ?”

Diệp Bội lấy lại tinh thần, nhìn người chung quanh đều đang nhìn cô, bèn vội vàng gật đầu: “Đúng ạ.”

”Vậy Bội Bội cảm thấy trong bụng mẹ con là em trai hay là em gái đây?” Trong nông thôn nếu như thai đầu là con gái thì có thể sinh thai thứ hai,nhưng tối đa cũng chỉ có hai con mà thôi.

”Con thấy rằng,“ Giốngnhư trước kia khi còn bé từng nói như vậy, cũng giống như sau đó sẽ xảyra như vậy, “Đương nhiên là em gái, bởi vì em gái có vẻ đáng yêu.” Lúcnói đến đáng yêu thì Diệp Bội châm chọc bản thân trước,khi còn bé quả thật có vẻ đáng yêu, nhưngtrưởng thành lại không thể yêu, chỉ biết đối đầu với mình, nhưng nếu như phải chọn vẫn là em gái đi, không gặp thời gian dài thật là có chútnhớ.

Cô út Diệp nở nụ cười ha ha: “Em gái có vẻ đáng yêu, vậy em trai không đáng yêu ư, không phải Hạo Hạo cũng rất đáng yêu sao?”

”Nào có, con trai khi còn bé có vẻ đáng yêu, trưởng thành có một số ngườiđàn ông sẽ rất không đáng tin cậy, dĩ nhiên điều này cũng không liênquan tới con nữa, nhưng cô xem bộ dáng Hạo Hạo kia, không phải là rấtnghịch ngợm sao?” Diệp Bội chỉ vào Điền Hạo Hạo trở mình lộn nhào trênbãi đất trống.

”Lại ghét bỏ em trai, Bội Bội con đó.” Cô út Diệpxúc động nói, sau đó có thể bởi vì Diệp Bội ngồi ở trên chân cô thờigian dài, dời một bước chân.

Diệp Bội trượt xuống từ trên đùi côút Diệp, nhìn gương mặt mà lúc trước ở trong tang lễ mình định nhớ cảđời cuối cùng lại mờ nhạt: “Cô út con đấm chân cho cô nha.” Nếu cô lạiđể cho lịch sử lặp lại, như vậy cô cũng không gọi là Diệp Bội.

Tác giả có lời muốn nói: báo trước chương kế tiếp “lửa giận của Bội Bội”