Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi

Chương 170



“Không phải con trai cô.

Khốn nạn thật! Cô ở đây vờ vịt cái gì?”

Vương Tuấn Dương tông thẳng cái xe lăn vào người Hạ Cẩn Mai.

Cơ thể bị bản vào tường, vùng ngực có cảm giác như có thứ gì đó thương tổn.

Miệng phun ra một ngụm máu.

“Không.Tôi không biết bà ấy là ai..”

Hạ Cẩn Mai vẫn cố gắng nói một câu.

Vương Tuấn Dương cười lớn.

Nụ cười vô cùng quỷ dị.

Anh chầm chậm tiến đến, tóm lấy mái tóc tán loạn của Hạ Cẩn Mai lôi ngược lên: “Cô muốn nếm mùi một chút trước khi khai hay không?”

Đôi mắt của Hạ Cẩn Mai sợ đến mơ hô.

Theo bản năng cô co rúm người lại, tròng mắt dao động kịch liệt, nỗi kinh hoàng vẫn ở đó.



“Tôi thật sự không có làm.Tôi là mẹ của con trai tôi, sao tôi có thể hại con mình?”

Suy nghĩ một hồi lâu, Vương Tuấn Dương liếc nhìn toàn bộ cơ thể của Hạ Cẩn Mai đang run lên từng hồi, anh vô cùng chán ghét.

Một lúc lâu như vậy, Vương Tuấn Dương đột nhiên trong cơ thể có thứ gì đó dân nóng lên, cảm giác ngứa ngáy như kiến bò nhanh chóng xâm chiếm lãy anh.

“Cái quái gì thế này? Trúng thuốc?”

Vương Tuấn Dương mơ hồ nhận ra.

Hạ Cẩn Mai dường như cũng cảm nhận đối phương có cái gì đó không đúng.

Cô lùi lại mấy bước.

Hạ Cẩn Mai bị ánh mắt Vương Tuấn Dương dọa cho đổ mồ hôi.

Tâng không khí trong căn phòng trở nên ám muội.

Thấy đối phương ngày càng áp sát, Hạ Cẩn Mai hét lớn: “Vương Tuấn Dương, anh làm cái gì thế?”

Phải một lúc lâu sau Vương Tuấn Dương không đáp.



Anh bắt đầu khó chịu cởi bỏ những khuy áo đầu tiên trên người.

Khi anh ngước nhìn lên, đôi mắt mờ đục, giọng khàn khàn, Vương Tuấn Dương cất tiếng: “Tôi cho cô cơ hội khiến cho tôi cảm thấy cô có thể tin tưởng được.”

Vừa nói, bàn tay anh ghì sát vào từng ngón thon dài của cô gái trước mặt.

“Dừng lại.Anh điên sao?”

“Tôi không điên.” Đây là cách kéo gần khoảng cách nhanh nhất để hiểu trong đầu cô nghĩ cái mẹ gì.

Cùng lúc đó, Vương Tuấn Dương hôn xuống.

Nhưng môi chưa kịp chạm: “Bốp”

“Đồ sở khanh.”

Hạ Cẩn Mai không chút chần chừ, cô cương quyết tặng cho đối phương một cái bạt tai.

Nhưng Vương Tuấn Dương vẫn không hề từ bỏ ý định.

Tay anh nắm chặt hơn, hơi thở gân kê: “Nếu tôi sở khanh, thì tôi sẽ sở khanh cho cô thấy.”

Nói rồi Vương Tuấn Dương bá đạo dôn Mặc Hạ Cẩn Mai dựa vào tường, hai tay khóa chặt bàn tay phụ nữ, đôi môi nóng bỏng tìm cánh hông hôn xuống.