Vợ À Nghe Nói Em Yêu Thầm Tôi

Chương 10: Sự Bất Ngờ Của Cố Diệc Dao



“A a a a, anh về từ lúc nào đấy, sao không báo với em một tiếng?” Cố Diệc Dao cực kỳ kinh ngạc.

Chàng trai đó cười với vẻ mặt sủng nịnh: “Anh vừa về hôm nay, vốn định cho em chút bất ngờ ấy mà.”

Cố Diệc Dao dùng sức gật đầu: “Bất ngờ, bất ngờ, bất ngờ lắm.”

Mộ Vân Hi lập tức hiểu rõ, vội nuốt lời vừa tới miệng xuống, đứng gọn sang một bên.

Cố Diệc Dao bỗng nhận ra ở đây vẫn còn có người, ngượng ngùng gãi đầu, kéo lấy cánh tay của chàng trai qua, tủm tỉm cười giới thiệu: “Vân Hi, đây chính là bạn trai tớ*, Tiêu Nhất Hàm. Còn đây là sinh viên trao đổi mới tới lớp chúng ta, Mộ Vân Hi, cũng là bạn cùng phòng mới của em.”

“Chào cậu.” Tiêu Nhất Hàm mỉm cười chào hỏi, ánh mắt dừng lại trên mặt Mộ Vân Hi thanh tịnh không chút gợn sóng.

Mộ Vân Hi cũng cười chào lại một tiếng.

Tiêu Nhất Hàm cúi đầu nhìn Cố Diệc Dao: “Vừa nãy hai người chuẩn bị đi đâu vậy hả?”

Ánh mắt Cố Diệc Dao lóe sáng, cười ha hả: “Đâu có chuẩn bị đi đâu đâu, vừa nãy là em chỉ muốn đưa Vân Hi đi tham quan làm quen với khuôn viên trường chút thôi ấy mà.”

Tiêu Nhất Hàm vẫn nhìn chăm chú, rõ ràng là không tin lời cô nói.

Cố Diệc Dao bị bạn trai nhìn đến mức chột dạ mới nhỏ giọng nói: “Học viện Kinh tế mới mời tới một vị giáo sư, nghe người ta nói trông không giống người phàm, nên em mới muốn đưa Vân Hi đi xem thử, lỡ như vừa mắt thì sao.”

Tiêu Nhất Hàm cười như không cười: “Là em muốn xem hay là bạn học em muốn xem?”

“Đương nhiên là Vân Hi rồi, em đã có anh đây, sao còn có thể để mắt đến người đàn ông khác chứ. Ở trong mắt em, không có chàng trai nào đẹp trai hơn anh hết á.” Cố Diệc Dao trả lời không chút do dự, hết sức...... nịnh nọt.

Đến lúc này Mộ Vân Hi mới nghe hiểu dự tính ban đầu của Cố Diệc Dao, đồng thời cũng bất đắc dĩ bị bộ dáng nịnh hót này của Cố Diệc Dao chọc cho vui vẻ.

Tiêu Nhất Hàm nửa ôm Cố Diệc Dao, hướng về phía Mộ Vân Hi cười nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, suy nghĩ của cô ấy cứ luôn bay bổng như vậy đó.”

Mộ Vân Hi hơi hơi mỉm cười: “Tính tình Diệc Dao rất tốt, tôi cũng rất thích cô ấy.”

Tính cách Cố Diệc Dao là kiểu hoạt bát phóng khoáng, yêu ghét rõ ràng, ngay thẳng không rườm rà, quả thật là một cô gái rất dễ mến, Mộ Vân Hi nói những lời này cũng không phải quá khách sáo.

Lời Tiêu Nhất Hàm vừa nói chẳng qua chỉ là có ý khiêm nhường, nghe thấy người khác khen bạn gái mình, nụ cười trên mặt mới càng trở nên rõ thêm vài phần.

Anh ta cũng không phải dạng người có diện mạo xuất chúng, chỉ được coi là thanh tú mà thôi. Thân hình hơi chút gầy gò, đeo một cặp mắt kính trông vô cùng tao nhã, trên người tỏa ra khí chất nhàn nhạt của trí thức, nụ cười cũng có vài phần rạng rỡ.

Cố Diệc Dao chụp xong con ngựa của bạn trai mình* thì nhìn anh ta rồi nói: “Anh xem, đến cũng đến rồi, chi bằng chúng ta cùng đưa Vân Hi đi xem thử chút đi, dù sao thì xem chút cũng không có hại gì mà, anh nói có phải không?”

Tiêu Nhất Hàm bất đắc dĩ, anh còn lạ gì với chút mánh khóe này của cô nữa, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu: “Được.”

Ánh mắt Cố Diệc Dao bừng sáng, nhón chân hôn chụt một cái lên khóe môi bạn trai mình: “Em biết anh là người tốt nhất mà.”

Mộ Vân Hi ở một bên nhìn thấy cảnh tượng này, hai má bắt đầu nóng ran, đáy mắt lại hiện lên vài tia hâm mộ.

Có thể nhìn ra tình cảm của hai người bọn họ vô cùng tốt.

“Diệc Dao, hay thôi bỏ đi, tớ muốn về ký túc xá.” Mộ Vân Hi lên tiếng, lúc đầu cô không biết kế hoạch của Cố Diệc Dao, nghĩ dù sao cũng không có việc gì làm nên nói đi là đi. Nhưng có điều bây giờ cô đã biết rồi, cũng nên đánh trống rút lui thôi.

Có cái người như châu như ngọc kia trước rồi thì dù có đẹp đến đâu trong mắt cô cũng vẫn như nhau cả thôi.

Cố Diệc Dao lắc đầu: “Không được, buổi chiều không có tiết học, bây giờ cậu về đó làm gì, Vân Hi, đi đi, đi đi mà.”

Cô ấy chạy đến bên cạnh Mộ Vân Hi, hạ thấp giọng nói: “Vị giáo sư này thực sự rất đẹp trai đó, chúng ta xem một chút rồi về thôi.”

Cố Diệc Dao cũng là nghe được từ một người bạn bên học viện Kinh tế, nên mới biết vị giáo sư này hôm nay có tiết, mắt trông chân ngóng ngay lập tức muốn chạy qua.

Cô kéo Mộ Vân H rồi trực tiếp rời đi, Tiêu Nhất Hàm tự giác bám theo ở phía sau.

Lúc này trong phòng học lớn đã kín người hết chỗ, Cố Diệc Dao cùng Mộ Vân Hi đứng ở cửa sau, kinh ngạc thốt lên: “Sao lại có nhiều người thế chứ?”

Phòng học này vốn được cho là có thể chứa được hơn hai trăm người, vậy mà bây giờ đã chật kín chỗ, điều này chứng minh không phải tất cả đều là người của học viện Kinh tế. Chẳng lẽ mọi người đều giống bọn họ, là tới để xem giá trị nhan sắc thần tiên của giáo sư hay sao?

“Phải làm sao bây giờ, hình như không vào được, còn có năm phút nữa là đến thời gian lên lớp rồi, nhóm người này có cần phải điên cuồng như vậy không chứ?” Cố Diệc Dao thầm nghĩ.

Mộ Vân Hi cũng có chút kinh ngạc, nhưng lại bình tĩnh hơn Cố Diệc Dao nhiều, căn bản là bởi vì cô không thấy có hứng thú với mấy việc này.

“Nếu đã nhiều người như vậy rồi thì chúng ta về trước đi.” Cô mở miệng.

Cố Diệc Dao từ chối: “Không được, chúng ta cũng đã đến tận cửa rồi, không lý nào mà lại rời đi khi chưa được nhìn lấy một lần, thế này là hơi bị thiệt rồi đấy nhé.”

Cô ấy lại nhìn về phía phòng học, bỗng nhiên ánh mắt bừng sáng, cầm điện thoại lên bắt đầu gửi tin nhắn.

Không bao lâu sau, trong phòng học đã có mấy nam sinh vẫy tay về phía bọn họ.

Cố Diệc Dao kéo Mộ Vân Hi vào trong, mấy nam sinh kia đứng lên rồi nhường chỗ cho bọn họ, trước khi đi còn hướng về phía Mộ Vân Hi cười cười.

Mộ Vân Hi có hơi mơ hồ, nhưng vẫn gật đầu lễ phép mỉm cười với bọn họ.

Cố Diệc Dao kéo cô ngồi xuống, cười hì hì: “Vân Hi, tên của cậu đúng là tốt thật đấy, vừa rồi mấy người kia vốn là đến để giành chỗ cho Khương Như Lâm, kết quả nghe được cậu cũng đến nên chủ động nhường vị trí cho chúng ta rồi.”

Mộ Vân Hi liếc xéo Cố Diệc Dao: “Sao cậu biết là bọn họ giành chỗ cho Khương Như Lâm?”

“Cậu vừa mới đến nên chắc không biết, bọn họ là sinh viên của khoa Mỹ thuật ở cách vách đấy, thường ngày rất thích xuất hiện xung quanh Khương Như Lâm.”

Còn một điều mà cô không nói đó chính là, từ sau khi Mộ Vân Hi đến, rất nhiều ánh mắt của nam sinh trong trường vốn dĩ vẫn luôn quay chung quanh Khương Như Lâm bây giờ đều dừng ở trên người Mộ Vân Hi rồi, dù sao thì Khương Như Lâm cũng là hoa đã có chủ, không giống với Mộ Vân Hi vì cô vẫn còn độc thân.

Vừa rồi Cố Diệc Dao gửi tin nhắn đi với suy nghĩ muốn thử nhưng không ngờ lại thật sự thành công.

Đối với Cố Diệc Dao mà nói, những điều khiến Khương Như Lâm không thoải mái lại có thể khiến cô cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Mộ Vân Hi vốn dĩ muốn trốn, nhưng sau khi nghe đây là chỗ được giữ cho Khương Như Lâm thì đáy mắt lại hơi lóe sáng, ngồi yên không nhúc nhích.

Đương nhiên lúc này Khương Như Lâm cũng đã tới cửa sau, không nhìn thấy mấy người giành chỗ, sau khi nhìn thoáng qua từng chỗ trong phòng học, mày nhăn lại thành một hàng, do dự mất nửa ngày xong cuối cùng vẫn là rời đi.

Mộ Vân Hi đã chú ý ngay từ khi cô ta vừa xuất hiện ở cửa sau, thấy bóng lưng cô ta rời đi với vẻ không vui, khóe miệng hơi cong lên. Quả nhiên, bất cứ điều gì khiến mấy vị người nhà kia khó chịu, đều có thể khiến cô cảm thấy vui sướng.

Cô cúi đầu gõ một tin nhắn trên điện thoại rồi gửi đi, sau đó cất điện thoại vào trong túi và không thèm để ý đến nó nữa.

Cố Diệc Dao đang kể lại rất nhiều chuyện xảy ra trong mấy ngày xa nhau cho Tiêu Nhất Hàm nghe, hai người nắm tay nhau thật chặt, đầu dựa sát, miệng liên tục lẩm nhẩm.

Mộ Vân Hi ngồi ở bên cạnh, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, trong lòng hối hận vì đã nhất thời mềm lòng đi theo Cố Diệc Dao tới nơi này.

May mà có tiếng chuông điện thoại vang lên, đánh tan sự ngượng ngùng của cô, cô nhìn tên người gọi rồi sau đó nghe máy.

“Chị Vi.”

“Vân Hi, ngày mai là thứ bảy rồi đó, sáng mai chị có sự kiện nên phải rời khỏi Vân Thành, em có thể tự gọi xe về được không?”

Cứ cách hai tuần Mộ Vân Hi sẽ phải về chỗ Lâm Nhược Vi một lần, vì đây chính là điều kiện duy nhất để Lâm Nhược Vi đáp ứng việc cô ở lại ký túc xá của trường.

*: mình sẽ đổi thành tớ nghe cho thân thiết nhé.

**: chỗ này mình cũng không hiểu ý của tác giả lắm vì nó bị ẩn mất chữ.