Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 77



Chương 77

Cố Tiểu Mạch bông nhiên không lên tiếng trả lời, chỉ có điều cô đã đánh giá cao sự kiên nhãn và tự kiêu của Mộ Bắc Ngật rồi, không ngờ anh lại ở trước mặt mọi người như một đứa trẻ con cướp đi đĩa thịt bò bít tết cô đang cắt nhỏ.

 

Tuy Cố Tiểu Mạch không biết nấu ăn nhưng cắt thịt bò rất chuẩn và đẹp, cô thích cắt thịt bò thành những miếng lớn nhở như nhau, sau đó sắp xếp ngay ngắn thật hài lòng rồi mới ăn.

 

Lúc này đĩa thịt bỗng nhiên bị người khác cướp đi, Cố Tiểu Mạch cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô phẫn nộ ngẩng đầu lên, mắt mở to nhìn chằm chằm anh, “Mộ Bắc Ngật, anh đang làm gì vậy?”Đọc tại truyen.one để ủng hộ chúng mình nhé!

 

“Trả lời câu hỏi của tôi” Cố Tiểu Mạch tức giận, xả một tràng, “Tôi đúng là đến Mộ Thị nhưng Tổng giám đốc Mộ lại trốn việc để đi hẹn hò với vợ sắp cưới, thế nên tôi không gặp được Tổng giám đốc Mộ, được chưa? Trả thịt bò cho tôi” Mộ Bắc Ngật rất giỏi khống chế biểu cảm trên mặt nhưng vân có chút không nhịn được mà cười, khuôn mặt lạnh như băng cả buổi chiều cuối cùng cũng dịu đi.

 

Cố Lan Tâm đứng ở trong góc xa xa, nhìn cảnh tượng vui vẻ nơi đó, bàn tay vo chặt thành nắm đấm.

 

Khuôn mặt cô ta trở nên khó coi vô cùng nhưng vẫn tiếp tục quan sát nơi đó!

 

chapter content



 

Lúc anh nhận ra điều này, sắc mặt sầm xuống, anh lạnh lùng lên tiếng, “Không trả, muốn ăn, tự đến mà lấy” Cố Tiểu Mạch cắn chặt răng, cô đứng lên, đưa tay về phía Mộ Bắc Ngật, nhưng tay không đủ dài, cô chỉ có thể bước lên phía trước một bước.

 

Cô không quen với thiết kế, kết cấu của chiếc bàn ăn này, không ngờ bên dưới còn có một cái góc…

 

Chân của Cố Tiểu Mạch bị vướng vào chỗ đó, bất ngờ ngã về phía trước, lẽ ra cô sẽ được đất mẹ dành cho một cái ôm nồng nhiệt, một bàn tay chắc chắn, không phải lần đầu tiên ôm lấy cô, thế nên Cố Tiểu Mạch cảm thấy vô cùng quen thuộc.

 

Mộ Bắc Ngật nhanh tay nhanh mắt tóm lấy cổ tay cô, thay đổi hướng ngã của cô kéo cô về phía người anh.

 

Cơ thể của Cố Tiểu Mạch ngã vào người lao vào người Mộ Bắc Ngật, nằm trước ngực anh.

 

Cố Lan Tâm không ngờ mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt nheo lại đầy nguy hiểm, cảm giác muốn báo thù trào dâng, thậm chí cảm giác đó không ngừng tăng lên.

 

Trước đây Cố Lan Tâm sẽ không bao giờ tin cái câu yêu là bản năng, nhưng bây giờ, cô ta hoàn toàn tin tưởng điều đó, Mộ Bắc Ngật vì chuyện năm năm trước, anh muốn chịu trách nhiệm với cô gái đã cứu anh.

 

Thế nên sự dịu dàng của Mộ Bắc Ngật dành cho Cố Lan Tâm suốt năm năm, năm năm qua, anh không hề có gái gú ở bên ngoài, đến người yêu tin đồn hay vết nhơ gì đó cũng không có, một lòng một dạ đối xử tốt với cô ta, ngay cả khi cô ta chỉ là thế thân của Cố Tiểu Mạch.

 

Chỉ cần là cô gái đó thôi, nhưng bây giờ, Cố Tiểu Mạch quay về rồi, cô gái năm đó quay về ộ Bắc Ngật bất giác muốn lại gần, quan sát cô, ở bên cô giống như ban nãy không chút do dự là kéo cô vào lòng anh.

 

Chỗ Cố Lan Tâm đứng có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ, nếu lúc này người đó là Cố Lan Tâm, có lẽ Mộ Bắc Ngật sẽ kéo cô ta dậy nhưng chắc chắn sẽ không kéo cô ta vào lòng, để cô ta nằm trong vòng tay anh.

 

Có điều người đó là Cố Tiểu Mạch, Mộ Bắc Ngật có thể kéo cổ tay cô để cô đứng vững chứ không cần kéo cô về phía mình, “cố tình” kéo cô vào trong vòng tay.

 

Sắc mặt cô ta bỗng trắng bệch, cơ thể bất giác run cầm cập.

 

Cô ta thật sự rất sợ, mỗi ngày trôi qua, Mộ Bắc Ngật sẽ thích Cố Tiểu Mạch, hóa ra tình yêu thật sự là bản năng!

 

Cô ta nắm chặt tay, vì không để chuyện này xảy ra, cô ta sẽ không từ mọi thủ đoạn…

 

Lúc này, Cố Tiểu Mạch cũng có chút sững sờ, phản ứng của Mộ Bắc Ngật còn nhanh hơn cô, anh cụp mắt xuống, che đi sự vui mừng trong đáy mắt, “Vừa nãy còn không muốn để ý đến tôi, bây giờ lại chủ động lao vào vòng tay tôi?” Hai tay cô chống xuống ghế sofa, nghe câu này của anh xong, lập tức giận đùng đùng đứng lên, thật không ngờ lúc cô đứng lên, lưng đập vào bàn, cô rên lên một tiếng, một tay muốn vịn vào chiếc bàn để đứng lên.

 

“Bịch” một tiếng, tự mình làm đổ một ly rượu, rượu bản lên chiếc áo T shirt trắng của Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch thật sự muốn khóc, hôm nay Mộ Bắc Ngật có bệnh rồi…

 

Quần áo của anh và Cố Tiểu Mạch đều dính rượu, Cố Tiểu Mạch lập tức nhảy lên rời khỏi vòng tay của Mộ Bắc Ngật, tránh anh thật xa.

 

Cô vội vàng vứt lại một câu, “Tôi đi nhà vệ sinh.” Nhìn bộ dạng hốt hoảng bỏ chạy của Cố Tiểu Mạch, Mộ Bắc Ngật từ từ ngồi thẳng dậy, không quan tâm đến cái lưng đang đau rát, không biết biểu cảm trên khuôn mặt anh là gì, có vẻ rất vui cũng có vẻ u sầu ảm đạm.

 

Lúc Cố Tiểu Mạch đi đến nhà vệ sinh, không nhìn thấy bóng dáng của Cố Lan Tâm đâu, Cố Tiểu Mạch cũng không quan tâm cho lắm, lập tức mở vòi nước lau đi vết rượu trên quần áo, cô vội vàng vò sạch chỗ bẩn.

 

Kết quả đằng sau truyền đến giọng nói lạnh như băng của Cố Lan Tâm, “Cố Tiểu Mạch, mày quả nhiên là muốn quyến rũ Mộ Bắc Ngật!” Cô ta ụp lên đầu cô cái tội danh đó, Cố Tiểu Mạch mở nhỏ vòi nước, qua gương thấy khuôn mặt vô cùng khó coi của Cố Lan Tâm đang nhìn mình.