Vĩnh Hằng Chí Tôn

Chương 67: Một quyền



Dịch giả: rolland

Người vây xem càng ngày càng nhiều, mọi người đều bảy miệng tám lưỡi nghị luận.

Nhưng phần lớn người đều hướng về Tần Thiếu Vũ.

Đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng, cơ bản đều là căn cốt tam tinh thậm chí có căn cốt tứ tinh, luôn luôn khinh thường dưới căn cốt tam tinh.

Lý Phù Trần là căn cốt phổ thông, tất nhiên là đối tượng để bọn họ xem thường.

Thế nhưng tốc độ tiến bộ của Lý Phù Trần quá kinh khủng, bọn họ dù khinh thường cũng không dám khiêu khích trước mặt Lý Phù Trần.

Khi biết Lý Phù Trần đoạt nữ nhân của Tần Thiếu Vũ, trong lòng tức giận giống như bọn họ bị đoạt nữ nhân vậy.

Hơn nữa, Chúc Hồng Tú còn là một trong bốn đại mỹ nữ của Ngoại Tông, người ái mộ vô số kể, nếu đi cùng một chỗ với Tần Thiếu Vũ, bọn họ sẽ không nói cái gì.

Mỹ nữ xứng thiên kiêu, lẽ ra phải như vậy.

Bọn họ còn không hiểu nỗi, Chúc Hồng Tú tại sao lại chọn Lý Phù Trần, chỉ vì Lý Phù Trần dũng mãnh sao?

Lẽ nào nàng không coi trong tiềm lực?

Như vậy giống như, ngươi ở trên đường gặp một mỹ nữ đang ngã vào lòng một xấu quỷ.

Trong lòng rất chua xót a.

- Quan Tuyết sư muội, vị hôn phu này của ngươi thật biết gây sự a, nếu hắn là căn cốt tam tinh, không, cho dù là căn cốt nhị tinh thì tốt biết bao.

Tại đường nhỏ cách đó không xa, ba nữ đệ tử yểu điệu đang đứng chung một chỗ.

Nữ đệ tử thanh lệ tuyệt luân ở giữa rõ ràng là Quan Tuyết, bên trái nàng là nữ đệ tử mắt phượng, bên trái là nữ đệ tử có khuôn mặt đáng yêu.

Nữ đệ tử mắt phượng tên là Đồng Nguyện Mông, nàng lắc đầu nói với Quan Tuyết.

Quan Tuyết có chút không thích Đồng Nguyệt Mông đùa giỡn, nói:

- Đồng sư tỷ, ta đã nói qua, ta và hắn đã không còn quan hệ gì, cái này đùa không vui chút nào.

- Đồng sư tỷ, vì sao ngươi để ý Lý Phù Trần như vậy, lẽ nào?

Nữ đệ tử đáng yêu gọi là Quản Tiểu Nguyệt, cười hì hì nói.

Đồng Nguyệt Mông giận dữ, nói:

- Tiểu cô nương ngươi, dám đùa giỡn Đồng sư tỷ ta.

Ánh mắt sắc bén của Lý Phù Trần liếc nhìn Tần Thiếu Vũ, chậm rãi nói:

- Một quyền.

- Ngươi nói cái gì?

Tần Thiếu Vũ vận chuyển Tử Khí Quyết đến cực hạn, trên người hắn bộc phát khí thế bá đạo không gì sánh nổi, thậm chí đôi mắt mang chút ánh tím.

Hắn đã nhịn mất tháng, xưa đâu bằng nay.

Cho nên hắn không rọ "một quyền" của Lý Phù Trần là có ý gì?

Một quyền định thắng bại?

Hay một quyền đánh bại hắn?

Bất kể loại nào, hắn đều không nhịn được.

- Đối phó ngươi, chỉ cần một quyền.

Khi cách Tần Thiếu Vũ còn năm bước, Lý Phù Trần ngừng lại, nắm chặt quyền trái, Chân khí màu đỏ bạo phát, như hỏa diễm đang thiêu đốt.

- Cuồng vọng!

Không chỉ Tần Thiếu Vũ, tất cả mọi người đều nghĩ Lý Phù Trần quá cuồng vọng.

- Hắn cho hắn là ai, một quyền đánh bại Tần Thiếu Vũ, Phương Liệt Hải cùng Cao Trường Thiên cũng không làm được.

- Mười đại thiên kiêu của Ngoại Tông, có thể làm được điều này, không vượt qua bốn người.

- Ta rốt cục biết vì sao hắn gây nhiều rắc rối như vậy, thật sự quá cuồng vọng, ngay cả thiên kiêu cũng không để vào mắt.

- Cứ chờ xem! Tần Thiếu Vũ sẽ làm nhục hắn.

Mọi người đều lòng đầy tức giận, hận không thể lập tức thấy Tần Thiếu Vũ đánh bại Lý Phù Trần.

- Không có thực lực tuyệt đối, lại dùng loại ngữ khí này nói chuyện, tiếp theo không có gì để xem, chúng ta đi thôi!

Quan Tuyết nhíu mày nói.

Đồng Nguyệt Mông nói:

- Gấp cái gì, nói không chừng sẽ có kỳ tích phát sinh, cũng không tốn nhiều thời gian mà.

- Đúng vậy, Quan Tuyết sư tỷ, chúng ta ở lại nhìn chút đi.

Quản Tiểu Nguyệt cũng rất hiếu kỳ.

- Kỳ tích làm sao dễ dàng phát sinh như vậy, hai người các ngươi quá ngây thơ rồi.

Quan Tuyết tuy rằng nói vậy nhưng cũng ở lại.

- Không thể bỏ qua, Lý Phù Trần, chỉ bằng lời này của ngươi, ta muốn bẻ gãy ba cây xương sườn của ngươi.

Bảy huyệt khiếu trong cơ thể sôi trào khí huyết, khí thế của Tần Thiếu Vũ lại tăng, giống như một ma thần.

Thân hình hắn nhoáng một cái, trong nháy mắt một đạo bóng mờ lướt tới Lý Phù Trần, một nắm đấm màu tím đột nhiên đánh ra.

Tử Khí Quyết tầng thứ chín.

Thất Tinh Đoán Thể viên mãn.

Quyền pháp Hoàng cấp Đỉnh giai, Tử Khí Đông Lai.

Ba cái hợp nhất, tạo nên uy danh của Tần Thiếu Vũ bài danh thứ mười tám trên Thí Luyện Tháp.

Vù vù...

Tóc của Lý Phù Trần bay lất phát sau đầu, gió nổi lên.

Mắt thấy một quyền gần trúng ngực của Lý Phù Trần.

Lý Phù Trần ra quyền.

Không cách nào hình dung tốc độ của một quyền này.

Một quyền được Chân khí màu đỏ bao bọc, đơn giản đánh ra ngoài.

Bởi vì tốc độ quá nhanh, hư không giống như bị lay động.

Kỳ thật là nắm đấm là không khí vặn vẹo tạo thành khúc xạ.

Khi nắm đấm của Tần Thiếu Vũ còn cách ngực Lý Phù Trần ba thốn, thì nắm đấm của Lý Phù Trần đã đến trước, đánh vào ngực của Tần Thiếu Vũ.

Phốc!

Tần Thiếu Vũ phun máu, hoảng sợ bay ra ngoài, trong lòng ngực truyền ra ba âm thanh giòn tan, rõ ràng là âm thanh của ba xương sường bị gãy.

Vô cùng châm chọc.

Hắn nói muốn đánh gãy ba cái xương sườn của Lý Phù Trần, ngược lại bị Lý Phù Trần bẻ gãy ba xương sườn.

Không có gì châm chọc hơn cái này.

Vô cùng tương phản, làm cho hắn hầu như muốn tan vỡ.

Trong lòng hắn điên cuồng hét lên, đây là vì sao?

Vì sao Lý Phù Trần lại mạnh như vậy?

Vì sao hắn luôn luôn mất mặt trước mặt Chúc Hồng Tú?

Vì sao hắn nỗ lực như lại có hậu quả như thế này?

- Làm sao có thể?

Mọi người vây xem đều trợn mắt há mồm, không thể tin được vào hai mắt của mình.

Thực sự là một quyền đánh bại Tần Thiếu Vũ, vô cùng dứt khoát.

- Lẽ nào đây là một giấc mơ, là ảo giác?

- Còn có đạo lý hay không, một quyền đánh bại thiên kiêu, hắn muốn đánh vỡ định nghĩa thiên tài sao?

- Ma quỷ, hắn nhất định là ma quỷ.

Mọi người đều giống như Tần Thiếu Vũ, không cách nào tiếp thu sự thật này, cảm thấy thế giới quan của mình đều sụp đổ.

Khi Lý Phù Trần ra một quyền kia, Quan Tuyết cũng chấn động một cái.

Cho tới bây giờ nàng không nghĩ chuyện này lại diễn biến như thế.

Một quyền đánh bại Tần Thiếu Vũ, chứng tỏ một quyền này cũng có thể đánh bại nàng.

Đây rốt cuộc là vì sao.

Thế giới quan của Quan Tuyết cũng đối mặt với sự sụp đổ.

Đồng Nguyệt Mông cùng Quản Tiểu Nguyệt cũng há cái miệng nhỏ nhắn, nửa ngày không nói ra lời.

- Ta nghĩ, ta bắt đầu thích hắn.

Sau nửa ngày, Đồng Nguyệt Mông lẩm bẩm nói.

Quá bá đạo.

Quá mạnh mẽ.

Đây mới là bạn tình lý tưởng của nàng.

Giờ khắc này, trong đầu nàng, hình ảnh của Lý Phù Trần cùng Vũ Văn Thiên trùng điệp nhau.

Bá đạo như nhau.

Kinh tài tuyệt diễm như nhau.

Khác nhau chính là, một là căn cốt ngũ tinh, một là căn cốt phổ thông.

Về phần Quản Tiểu Nguyệt, thì phát ra tiếng than nhẹ như con mèo nhỏ, nàng hoàn toàn không cách nào khống chế được âm thanh của mình.

Ánh mắt của Lý Phù Trần nhìn qua mọi người, giống như đây là một chuyện chẳng đáng, xoay người trở lại sân viện, đóng cửa lại.

Bên ngoài viện, mọi người nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ cười khổ cùng hoảng sợ.

Trong lòng bọn họ có dự cảm, trên Ngoại Tông Đại Tái hai tháng sau, đoán chừng sẽ phát sinh một chuyện kinh thiên động địa.

Lý Phù Trần, có lẽ sẽ trở thành một tồn tại cấm kỵ như Vũ Văn Thiên.

Một tồn tại cấm kỵ không giống nhau.

Về phần Lý Phù Trần sau này ở trong tông, có tiếp tục kinh tài tuyệt diễm hay không, đó là chuyện tình về sau, hiện tại, Lý Phù Trần là tồn tại gần như khó giải, thiên kiêu gặp hắn cũng phải chịu áp lực.