Viết Xuống Chút Hồi Ức

Chương 79



Tôi phấn khích chạy về khách sạn của Thẩm Phương, lao đến ngoài phòng, gõ cửa nhưng không có ai ở đó. Tôi đợi một lúc lâu, rồi xuống quầy lễ tân ở tầng dưới gọi điện vào phòng, vẫn không ai trả lời. Tôi thực sự có chút sốt ruột, tôi nghĩ, chị chạy đi đâu mất rồi? Hay trong phòng đã xảy ra chuyện gì sao?

Tôi đã cầu xin tiếp tân rất lâu, nhờ bọn họ mở cửa phòng cho tôi. Nhưng họ cho rằng tôi đã làm quá mọi chuyện lên. Bọn họ lịch sự nói với tôi: "Có thể bạn của cô ra ngoài ăn cơm." Lúc đó tôi thực sự sắp phát điên, thậm chí còn uy hiếp bọn họ: "Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì trong đó, các người phải chịu trách nhiệm."

Nhưng tôi nghĩ tôi là ai cơ chứ? Tất nhiên, không ai để ý đến tôi.

Tôi đi đi lại lại quanh cửa vài lần. Thẩm Phương vẫn chưa trở lại. Tôi nôn nóng đến không chịu nổi, tôi cũng không biết tại sao, tôi vô cùng muốn báo tin cho chị. Tôi không dám tưởng tượng chị sẽ phản ứng như thế nào, liệu chị có vui không? Nếu chị vui thì tôi nên làm gì đây? Tôi lại do dự trong tức khắc. Lẽ nào, sẽ thực sự bước vào mối quan hệ với chị sao? Hai người con gái sao? Có lẽ do bối rối vì một cảm xúc nào đó, đây thực sự là những câu hỏi rất quan trọng, nhưng chúng chỉ chợt lóe lên trong đầu và tôi đã cưỡng ép bản thân mình phải quên đi.

Không đợi được Thẩm Phương, tôi chỉ đành đến đại sảnh gọi điện cho mẹ. Mẹ tôi hỏi cuộc trò chuyện ra sao, tôi ngập ngừng, giả vờ thất vọng và nói bằng giọng điệu chán nản: "Đợi lúc về con sẽ nói cho mẹ nhé." Tôi nghe mẹ có vẻ hơi lo lắng, lại nói: "Mẹ đừng lo, thật ra rất tốt." Mẹ hỏi tôi đang ở đâu, tôi nói tôi đang ở chỗ Thẩm Phương. Mẹ tôi phàn nàn, tại sao không về nhà? Tôi nói dối rằng, tôi có chút chuyện khó khăn nên muốn tìm đến xin lời khuyên từ Thẩm Phương, không tiện nói với mẹ. Mẹ tôi hơi không vui: "Cô ấy cũng chỉ là cô gái nhỏ, còn chưa kết hôn, hiểu gì đâu?" Tôi miễn cưỡng phải nói dối rằng Thẩm Phương từng học tâm lý học, đã từng làm công việc tình nguyện trong nhà thờ với tư cách là một cố vấn, chị ấy biết rất nhiều chuyện blahblah, tôi cũng không biết mẹ có tin thật không, dù sao mẹ cũng thấy hết cách, chỉ đành kệ tôi.

Đặt điện thoại xuống, lại gọi vào phòng Thẩm Phương, nhưng không có ai trả lời.

Tôi ở trước quầy lễ tân, vò đầu bứt tóc gây chuyện khiến người ta không còn tâm trạng làm việc. Cuối cùng, một người bước tới với tấm thẻ tên ghi "quản lý đại sảnh" trên ngực, nháy mắt với người phụ trách phòng khách. Tôi vừa nhìn đã ngầm hiểu ngay tại chỗ, bèn bám đuôi theo sau cô gái đó lên thang máy, lặng lẽ đưa cho cô ấy 10 tệ, giả bộ vô cùng thành khẩn nói: "Em chỉ sợ chị họ em ở một mình sẽ xảy ra chuyện gì đó, chị ấy vừa từ nước ngoài về, chưa đến Bắc Kinh bao giờ." cô quản lý nói nhỏ: "Thấy em là học sinh, chuyện này không được phép." Tôi lập tức bảo đảm một cách chắc nịch: "Chỉ lần này thôi, sẽ không có lần sau đâu."

Cánh cửa mở ra, tôi chỉ nhìn thoáng qua là biết Thẩm Phương không có ở đó, lập tức đầu tôi choáng váng, tiếp đó cảm thấy sợ hãi đỉnh điểm, hay là chị bị người ta bắt cóc thật? Tôi điên cuồng lật tung mọi ngõ ngách cạnh quán ăn, trung tâm mua sắm và thậm chí cả những lối đi ở đường hầm. Đều không có chị, suýt chút nữa tôi đã gọi 110, nhưng, chợt có một ý nghĩ vụt lướt qua trong nháy mắt, tôi nghĩ đến nơi ở hồ Hậu Hải.

Vẫn là ở quán bar đó. Thực ra, vừa tới trước của quán bar, tôi đã có linh cảm rất mãnh liệt rằng chị ấy đang ở bên trong. Không biết đây có phải là kiểu duyên phận mà bạn nói đến hay không, đôi khi, tôi có một khả năng tiên đoán rất chính xác rất kỳ diệu đối với những việc liên quan đến chị. Ví dụ như, vào ngày sinh nhật tôi, khi tôi nhìn thấy gói hàng trên mặt đất, tôi nghĩ ngay đó là chị gửi. Chỉ là bản thân sợ vui quá hoá buồn, không dám thừa nhận.

Tôi bước vào trong làn khói, vừa nhìn đã thấy chị đang ngồi giữa một đám người với chiếc áo rất gợi cảm, đa số trong số họ là người nước ngoài, chị đang ghé vào tai của một người nước ngoài nói gì đó rất vui vẻ. Tôi thấy bàn tay của tên người Tây đó đặt trên vai chị một cách rất bất quy củ, cánh tay dài đầy lông lá ấy như đang đem chị ôm gọn vào lòng, còn chị lại đang cầm một chai Budweiser và chơi trò "đập đập đầu, đập đập chân" như thể không biết gì. Ngọn lửa trong lòng tôi bùng lên như muốn thiêu rụi cả chỗ này. Tôi hùng hổ bước tới, nhìn chằm chằm vào chị như đang đấu mắt, đương nhiên, chị cũng nhìn thấy tôi, trước tiên chị sững sờ, nhưng lập tức phản ứng lại, chị chào tôi: "Ngồi đi." Tôi tiến lên trước một bước, nắm lấy tay chị, nhỏ giọng nói: "Đi".

Ai mà biết được, Thẩm Phương đột nhiên giãy ra: "Làm cái gì vậy?", lại còn nói bằng tiếng Anh.

Nói xong, còn không đợi tôi kịp bình tĩnh lại, người nước ngoài đó bắt đầu diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân, hắn nói bằng vốn tiếng Anh khá trôi chảy, chỉ không biết là người nước nào, nghe giọng như không phải tiếng Anh-Anh mà cũng không phải tiếng Anh-Mỹ. Hắn bước đến và ngăn tôi lại theo cách rất lịch thiệp, yêu cầu tôi "bình tĩnh", lúc đó tôi thực sự đã ghen đến mù mắt, ban đầu là ghen với bạn trai, sau đó là ghen với Thẩm Phương. Tôi nghĩ tại sao các người lại con mẹ nó cứ thoáng chốc đã quên ngay vậy. Lúc đó, vừa nhìn thấy tên đó đứng dậy, tôi liền thấy vô cùng buồn nôn, hắn vừa nói xong chữ "down", tôi đã đột nhiên đẩy vào ngực hắn, khiến hắn ta thực sự "down" lại. Tôi thừa nhận, tôi hơi quá trớn, thái độ của tôi quả thực rất không văn minh.

Thẩm Phương chạy đến và cãi nhau với tôi bằng tiếng Anh, tôi ngửi thấy mùi rượu rất nồng, tôi cũng không nghe hiểu rốt cuộc chị đang ồn ào điều gì. Lúc đó, đầu tôi rối như mớ bòng bong, tôi thấy Thẩm Phương gào lên không thôi, tôi lớn tiếng hét lại một câu: "Con mẹ nó chị say rồi sao?" Có lẽ Thẩm Phương chưa từng thấy tôi hung dữ như vậy, dáng vẻ đanh đá của chị trong phút chốc bị tôi doạ đến không thốt ra nổi lời nào. Nhưng, anh bạn vừa bị tôi "down" xuống ấy đã trở lại cuộc chơi và tăng gấp đôi uy lực, hắn đứng dậy, có lẽ do Thẩm Phương lớn tiếng với tôi bằng tiếng Anh nên hắn nghĩ Thẩm Phương đang giúp hắn, hắn bá đạo một tay lôi tôi ra khỏi mép ghế sofa và đẩy tôi ra ngoài, sau đó hùng hổ gọi bảo vệ đến. Thực sự lúc đó tôi rất bực mình, cầm chai bia lao lên muốn đập vào người hắn, nhưng lại bị ai đó giữ chặt lại. Đúng là không biết tự lượng sức mình, làm sao mà tay chân nhỏ bé của tôi có thể đọ sức được với đám đàn ông này, tôi bị ngăn lại chỉ trong chốc lát, chai bia cũng bị cướp đi. Rất nhanh, bảo vệ đã đến, mắt thấy đồng bào của tôi đã đến, lúc đầu rất kích động, sau đó lại lập tức lau mặt khóc rống lên: "Thằng chó Tây lông, dám sàm sỡ chị tao."

Vừa khóc, vừa nghĩ rất thâm độc, chết tiệt, không nhìn đây là địa bàn của ai sao, ta đang bắt nạt ngươi không biết nói tiếng mandarin đấy, sao nào! Đi về học tiếng Trung đi!

Quả nhiên, có lẽ do tôi có gương mặt học sinh ngoan, hơn nữa lại là con gái, thêm việc tôi khóc, ngoài ra tiếng Trung của đám người đó y như tiếng Anh của tôi hồi mới đến London, nên, chuyện mà tôi cố ý gây ra thực sự được coi là hợp lý, ngược lại, đám người nước ngoài lại bị bảo vệ coi như khách và yêu cầu rời đi. Tôi đang đắc chí nghĩ, mẹ nó, cuối cùng thì tôi đã lấy lại được phần nào sự tức giận mà tôi đã có ở London hồi đó. Nhưng tôi lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc sải bước ra ngoài, tôi nhìn kỹ hơn, rồi nhanh chóng đuổi theo, mẹ kiếp, mải đắc chí mà quên mất chuyện chính.

Thẩm Phương trông thực sự khó chịu. Chị chỉ bước đi, không để ý đến tôi, không quay đầu lại nhìn. Bước đến đường chính, chặn xe, mở cửa ra, chưa đợi tôi vào cùng đã đóng cửa xe lại. Tôi nhịn chị đến nỗi tức giận bừng bừng, ngay lập tức chặn chiếc taxi tiếp theo sau đó đuổi theo. Nhưng vào lúc này, khi về đến khách sạn, khi tôi đi thang máy đến bên ngoài phòng của Thẩm Phương, tôi đã nhìn thấy trên cửa treo bảng chỉ dẫn "Xin đừng làm phiền".

Tôi khẽ gõ cửa hai lần. Không có động tĩnh. Thế là tôi giận dữ vung tay rời đi.

Bước ra khỏi cửa, tôi cứ đi về phía bắc, nhưng tiếc là lúc đó Châu Kiệt Luân chưa phát hành bài hát này. Tôi vừa đi vừa chửi, va loạn xạ vào người đi đường. Khi tôi đến cổng bảo tàng nghệ thuật như một con cua, tôi mới nhớ rằng tôi chưa nói cho Thẩm Phương về chuyện tôi và bạn trai. Tôi đứng như trời trồng tại chỗ, sau đó, lại bắt xe quay về khách sạn. Ý định ban đầu của tôi là gõ cửa xong nói luôn, nói xong rời ngay luôn, dù chị có cầu xin tôi thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ dứt áo ra đi.

Tôi vừa lên tầng vừa lên kế hoạch. Lần này, tôi đứng trước cửa, gõ cửa liên tục, tôi chơi bẩn, tôi biết. Dù sao, chị có thể lựa chọn, hoặc là em gõ nhiều đến mức hàng xóm khắp nơi đều nghe thấy và gọi phục vụ đến, hoặc là chị tự ngoan ngoãn mở cửa cho em.

Tất nhiên, da mặt của Thẩm Phương mỏng hơn tôi rất nhiều.

Cửa mở ra, tôi hùng hổ chen vào. Sau đó tiện tay khoá cửa phòng. Lúc đó tôi hơi hoang mang, nói chuyện xong sẽ đi ngay sao? Có lẽ, tôi đã nhìn thấy những giọt nước mắt trên đôi mắt chị?

Thẩm Phương có lẽ đã bị màn gây sự vô cớ của tôi làm cho tức chết, chị hạ giọng rít lên một câu: "Con mẹ nó, muốn làm cái gì?" (tiếng Anh) Ồ, chị nói bậy rồi. Tôi cười thầm, nhớ trong Binh Pháp Tôn Tử có nói "cường nhi tị chi, nộ nhi nạo chi," (hãy né tránh nếu đối thủ dễ nóng giận), xem ra Thẩm Phương chưa từng đọc Binh Pháp Tôn Tử, nên có lẽ trận này tôi thắng chắc. Tôi mặt dày nhìn chằm chằm vào chị mà không nói một lời, thật ra bản thân tôi cũng giận đến mức không biết phải nói gì. Cuối cùng, sau khi Thẩm Phương xúc phạm tôi bằng vài câu nghi vấn của Anh Quốc, chị không biết phải nói gì thêm. Chúng tôi ngây ra vài giây, chị thấy bản mặt tôi vẫn vô lại như vậy, bèn ngồi xuống giường, qua một lúc lâu sau mới nói bằng tiếng Trung: "Tối mai chị sẽ đi Hong Kong." (Công kỳ vô bị, xuất kỳ bất ý*? Có vẻ như chị cũng đọc Binh Pháp Tôn Tử)

*Công kỳ vô bị, xuất kỳ bất ý (攻其无备,出其不意) Tấn công vào thời điểm quân địch không có sự phòng bị mà bất ngờ xuất kích.

Tôi nghe xong, có chút hoảng hốt: "Để làm gì?"

"Về nhà." (Chiêu thức thứ hai, cận nhi kỳ chi viễn*?)

*Cận nhi kỳ chi viễn (近而示之远): Đánh gần nhưng lại giả bộ đánh xa.

Tôi không còn gì để nói nữa. Tôi nhìn chị bực dọc không nhìn tôi lấy một cái. Cuối cùng tôi không nhịn được nữa, nói: "Em, em chia tay bạn trai rồi." Tôi liếc nhìn Thẩm Phương, chị vẫn ngồi trong tư thế cũ, tôi nói thêm: "Đã chia tay hẳn."

Tuy nhiên, tôi cũng không rõ câu nói này đã kích thích chị ở đâu, hay là những kẻ chiến thắng đều thích thừa thắng xông lên?

Ngay khi vừa thốt ra, chị đứng dậy hét vào mặt tôi bằng tiếng Anh, chị nói quá nhanh, lại lẫn lộn hai ngôn ngữ do say rượu. Tôi nghe không hiểu gần một nửa số đó, nửa mà tôi nghe hiểu có đại ý là: Em nói điều đó với chị làm gì? Lại định để chị thay thế bạn trai em sao? Giữa chúng ta không còn tồn tại chút tình cảm nào nữa, chị cũng không còn rẻ tiền như vậy blah blah.

Tôi gần như không thể nói chen vào, nhưng khi tôi nghe Thẩm Phương nói chị không còn cheap như vậy nữa, tôi không biết do buồn hay do không nói lại nổi, bỗng dưng tôi khóc. Tôi vừa khóc, chị cũng khóc theo.

Tôi cố gắng kiềm chế không được ôm chị, tôi ngẩng đầu lên, nói: "Em còn tưởng rằng chị sẽ rất vui, em bị người ta đá, mà vẫn nôn nóng chạy về báo tin vui cho chị. Không ngờ rằng chị sớm đã có tình yêu mới. Chị còn nói em coi chị là người thay thế, nhưng thật ra, em mới chính là người thay thế, em chỉ là con búp bê tình cảm của chị, tự chị cũng nói vì không có được em nên mới nghĩ em khác với những người khác, ban đầu em không tin, tưởng rằng chị thực sự thích em, nhưng bây giờ em tin rồi, thật ra, nói thẳng, chị chỉ đang hiếu kỳ về em..."

Tôi càng nói, Thẩm Phương càng khóc to hơn. Cuối cùng, khi tôi nói xong, Thẩm Phương đã khuỵu xuống đất mà khóc. Tôi đã cạn nước mắt, khi lần đầu tiên thấy chị khóc lớn và tổn thương đến vậy, tôi vẫn không thể không đưa khăn giấy cho chị. Tôi đưa tay ra, chị ấy không nhận lấy, vẫn khóc đau đớn đến xé lòng.

Tôi chỉ đành ngồi xổm xuống, vừa lau nước mắt trên mặt cho chị, vừa nói: "Thôi, đừng khóc nữa, em biết vừa rồi em đã làm chị mất mặt. Nhưng, lần sau em sẽ không làm thế nữa. Chị hãy tìm một người xứng với chị, nam nữ gì tuỳ chị. Chúng ta đừng chơi trò này nữa được không, chị không chọc giận em, em cũng sẽ không chọc giận chị, được không?"

Nhờ những cái lau của tôi, nước mắt của Thẩm Phương dường như đã thôi chảy, nhưng khi tôi nói xong câu đó, nước mắt chị lại trào ra ào ào, chị nhắm nghiền mắt lại, đau đớn nói một câu gần như không hoàn chỉnh.

"Nhưng chị yêu em."

Thật ra, chỉ mới vài ngày trước tôi đã định dụ chị nói điều này, tôi cũng tờ mờ hiểu được tình cảm của Thẩm Phương từ những hành động của chị, dù cho chị không nói ra. Tuy nhiên, khi tôi thực sự cầu được ước thấy, tôi không thể ngờ được bản thân lại thấy đau lòng đến như vậy.

Tôi ôm lấy cơ thể yếu đuối vì khóc của Thẩm Phương, không thể kiểm soát được nữa, tôi cũng khóc nức nở. Tôi chợt nhận ra có vẻ như tôi đã yêu chị thật rồi, nhưng không biết là do chị quá tốt với tôi hay do chị quá hoàn hảo.

Chúng tôi ôm nhau, cho đến khi không còn khóc được nữa mới dắt tay nhau đi rửa mặt. Sau đó nằm xuống giường.

Có lẽ vì tôi đã chia tay bạn trai, tôi bắt đầu hôn chị một cách không kiêng nể gì. Thẩm Phương nhanh chóng bị kích thích bởi sự khiêu khích của tôi, có vẻ như chị đã say thật, tôi nghe chị không ngừng nói bên tai tôi: "Chị yêu em" hơn nữa còn nói bằng tiếng Trung và Anh lẫn lộn.

Có lẽ vì chị biết tôi rất thích nghe, vì vậy, một lần nói cho bằng đủ.

Đến khi chị yên lặng gối đầu lên cánh tay tôi, tôi nhìn chị và hỏi: "Thẩm Phương, chị nói yêu em là thật sao?"

Thẩm Phương nhìn tôi, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi: "Đúng vậy. Chị yêu em."

Tôi cười và nói: "Em thật sự không dám tin chị sẽ yêu em."

Thẩm Phương không cười, chị hỏi tôi: "Tại sao?"

Tôi cười: "Chỉ là có chút không thể tin nổi."

Thẩm Phương hôn tôi một cái: "Có phải em nghĩ chị rất, rất, rất tuỳ tiện kết bạn, nên,..."

Thành thật mà nói, đúng là tôi có suy nghĩ như vậy. Nhưng chị đã nói yêu tôi, hơn nữa tôi thật sự chưa thấy chị tốt với ai như vậy, có thể sẽ có, nhưng tôi hiển nhiên cho rằng không có. Nhưng, dù thế nào đi chăng nữa, tôi tin rằng chị thật lòng khi nói yêu tôi.

Vì vậy, tôi chỉ nói: "Không sao cả, sau này chị đừng như thế nữa được không?"

"Vậy em đừng rời xa chị."

"Được, em sẽ không bỏ rơi chị, cho đến khi chị ghét em."

Sau khi tôi nói câu nói trên, đôi mắt Thẩm Phương bỗng đỏ hoe, chị cố gắng hết sức tỏ ra mạnh mẽ, vùng vẫy một hồi, chị mới nhẹ nhàng nói: "Thực xin lỗi, chị không nên như vậy, chỉ là, chị cứ nghĩ rằng hôm nay em sẽ bỏ đi." Thẩm Phương thực sự đã phải chịu đựng rất nhiều tổn thương, một lần nữa, chị lại khóc.

Tôi đau lòng hôn lên mặt chị, tôi muốn hôn đi những nỗi niềm đau thương đó, tôi nghĩ về sự ân cần của chị đối với tôi, có lẽ, nếu tôi không quay lại, dù chị có yêu tôi nhưng cũng chỉ có thể tỏ ra mạnh mẽ nhìn tôi rời đi. Tôi không biết còn ai khác có thể nhân nhượng, có thể đợi tôi như vậy, vẫn luôn đợi cho đến khi tôi đi gặp bạn trai cũ.

Tôi không thể kiểm soát bản thân lại muốn chị thêm một lần nữa. Ôm lấy cơ thể hưng phấn của chị, kèm theo những gì cuối cùng chị cũng nói với tôi: chị yêu em, tôi không ngừng rót vào tai chị những lời đường mật, Thẩm Phương, em sẽ không bao giờ làm chị buồn nữa, em sẽ không bao giờ rời xa chị nữa.

Sáng hôm sau, tôi mở mắt ra đã thấy Thẩm Phương đang dựa vào cửa sổ, mỉm cười hỏi tôi: "Ông già Noel, năm qua chị đã rất ngoan, chị thề rằng sau này chị sẽ còn ngoan hơn, xin hãy cho chị hy vọng... được nhiều hơn nữa được không?"