Việt Tố Việt Ái

Chương 98



Được Lam Khiên Mạch xoa bóp lưng rốt cuộc cũng khá hơn, Ngôn Thanh Hạm chống giường ngồi dậy, tuy giữa hai chân vẫn còn chút đau, nhưng thoáng nhìn vẻ mặt áy náy của Lam Khiên Mạch bên cạnh, Ngôn Thanh Hạm cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Cô dậm chân cảm thấy không có vấn đề gì lúc này mới đứng dậy.

Bất quá, Ngôn Thanh Hạm rốt cuộc cũng đánh giá cao chính mình. Cô miễn cưỡng đứng vững, vừa bước được bước đầu tiên liền cảm giác thân thể chống đỡ liền mềm nhũn, ngay sau đó mình bị Lam Khiên Mạch ôm vào lòng. "Thanh Hạm xin lỗi." âm thanh Lam Khiên Mạch đè nén, trong đó có tự trách Ngôn Thanh Hạm cũng nghe được rõ ràng.

Trong lòng cô thở dài ôm lấy đối phương. Kỳ thực, cô cũng không trách Lam Khiên Mạch miệt mài quá độ, khiến mình chật vật như vậy. Chuyện tình cảm vốn là ngươi tình ta nguyện, tình đến lúc sâu đậm, sao có thể dùng lẽ thường phán đoán? nghĩ đến đây, Ngôn Thanh Hạm đưa tay xoa đầu Lam Khiên Mạch, rồi vỗ vô lưng nàng.
"Tiểu Mạch, đây là lần đầu chị cùng em kịch liệt làm chuyện đó, cho nên không quen. Em không cần tự trách, chị không sao, hơn nữa… cảm giác này, chị cũng… rất thích." nếu không phải vì an ủi Lam Khiên Mạch, Ngôn Thanh Hạm cũng không nói những lời này. Nhìn cô ngượng ngùng cúi đầu, vì che dấu khẩn trương đưa tay vọc tóc Lam Khiên Mạch bật cười, hôn lên trán cô một cái.

"Ừm, em biết rồi. Thanh Hạm, chị thật tốt." Lam Khiên Mạch nói xong, ôm Ngôn Thanh Hạm chặt hơn. Nghe mùi hương thoang thoảng từ người kia, nỗi lo lắng của nàng vẫn rơi về chỗ cũ. Ngôn Thanh Hạm, Lam Khiên Mạch hai người vốn không hề xuất phát cùng lúc, nhưng vì một lần kỳ diệu mà gặp nhau. Các nàng đều cho đối phương cảm giác yên tâm, em là đây chính là ranh giới người yêu trời sinh. Hai người như nửa vầng trăng không trọn vẹn, chỉ có gặp được đối phương kết hợp, mới có thể hoàn chỉnh.
"Chị đi làm đây." đứng lại một hồi Ngôn Thanh Hạm lúc này mới cảm giác hai chân thích ứng với mặt đất. Cô lấy một bộ tay trang đen mặc lên gười, bên trong là sơ mi trắng. Cho dù đi làm bó buộc giả vờ như vậy cũng quá mức nghiêm túc. Nhìn Ngôn Thanh Hạm tỉ mỉ cài nút sơ mi, Lam Khiên Mạch cảm thấy đối phương như vậy đang sẵn sàng đón quân địch, hay chính là vì đại cữu.

"Thanh Hạm muốn đi giày cao gót?" đứng ở cửa, nhìn Ngôn Thanh Hạm lấy đôi giày cao gót đen, Lam Khiên Mạch lo láng wnois. Người này vốn đi không vững, lại còn mang giày cao gót, lỡ như ngã thì làm sao đây? "Nếu đến công ty thì cũng phải chỉnh trang một chút." trong lòng Ngôn Thanh Hạm cũng đầy bất đắc dĩ, trời mới biết cô muốn ở trên giường một ngày không đứng dậy, nhưng vì có Mạc Sâm không thể không đến công ty. Trong tiềm thức Ngôn Thanh Hạm đã xem Mạc Sâm như là quân địch, cho nên khi đối mặt cô cũng không muốn mất thế.
Nhìn Ngôn Thanh Hạm kiên quyết, Lam Khiên Mạch biết cho dù mình khuyên thế nào đối phương cũng sẽ đi giày cao gót. Nhìn cô mệt mỏi cúi người, Lam Khiên Mạch dùng tay lấy giày qua cho cô, ngồi xuống đất: "Em giúp Thanh Hạm đi được rồi, chị bước đi nhớ cẩn thận, đừng có ngã."

Nhìn từ trên xuống, Ngôn Thanh Hạm chỉ có thể nhìn thấy gò má cùng đôi môi căng mọng của Lam Khiên Mạch. Cảm giác được đối phương nhẹ nhàng nắm chân mình, mang giày vào. Chỉ động tác đơn giản, lại khiến Ngôn Thanh Hạm thấy vô cùng ấm áp. Ai nói nữ nhân với nữ nhân lại không thể có tương lai? tình yêu trước mặt cho dù là gì trắc trở, cũng không thành vấn đề. Có được một người tri kỷ vì mình như vậy toàn tâm yêu mình như vậy, đó là nam hay nữ, thì có gì đâu?

Thay Ngôn Thanh Hạm mang giày, Lam Khiên Mạch đứng dậy, liền bị đối phương ôm vào ngực. Bị ôm như vậy, ngoại trừ cảm thấy ngọt ngào đồng thời cũng xuất hiện ảo giác công thụ đảo lộn. Lam Khiên Mạch phát hiện, ngoại trừ trên giường, Ngôn Thanh Hạm đúng là một công quân. Bất quá, nói đến súng thật đánh chiến người này chỉ có thể để mình tùy ý làm bậy chính là phi tiểu bạch thỏ mà thôi.
"Chị đi, chờ chị về."

"Ừm, Thanh Hạm bước đi cẩn thận, đừng cậy mạnh."

"Được." thấy Lam Khiên Mạch nhìn hông và hai chân mình, Ngôn Thanh Hạm có chút ngượng. Cô vội nói lời từ biệt đối phương, mở cửa ly khai. Nhìn cầu thang, cô cẩn thận vịn tay chống đỡ châm rãi leo xuống. Bộ dạng đó trông thật ngốc nhưng không mất đi sự khả ái.

Gặp phiền hà một phen, Ngôn Thanh Hạm mới đến công ty, đã hơn 2 giờ chiều. Cô nhờ thư ký đưa mình đến phòng khách, lại nghe nói Mạc Sâm đã một mình vào phòng làm việc của cô. Nghe được tin tức này, trong lòng Ngôn Thanh Hạm cả kinh, vội đến phòng làm việc của mình. Nếu không lầm, trong phòng còn có ảnh chụp Mạc Sâm tiếp xúc với Lăng Long. Nếu bị Mạc Sâm phát hiện, hậu quả sẽ không tưởng được.

"Đại cữu đến sao không báo trước với Thanh Hạm? để người chờ lâu." đẩy cửa phòng làm việc ra, Ngôn Thanh Hạm nhìn Mạc Sâm ngồi trên sofa, ánh mắt cô cũng không có ý xin lỗi, ngược lại còn có tia lãnh ý. " không có gì, chỉ qua đây làm việc tiên thăm cháu một chút."
"Cảm ơn đại cữu quan tâm, Ngôn thị vẫn còn đang phát triển, cháu còn nhiều điều học học, nhưng xử lý cũng được vài phần."

"Ha ha, vậy là tốt rồi, đại cữu luôn biết, cháu là đứa thông minh. Nếu không cha cũng sẽ không quý cháu, so với con trai ruột hoàn hảo như ta." trọng tâm câu chuyện đến đây dẫn chuyển biến kỳ quái. Nhìn Mạc Sâm cầm tập hồ sơ để trên bàn, Ngôn Thanh Hạm im lặng liếc nhìn, gọi thư ký mang trà vào.

"Đại cữu nói đùa, ông ngoại luôn nói với Thanh Hạm, người là con trai ông tin nhất, còn muốn cháu học tập người.

"A? Thật?"

"Đó là tất nhiên."

Ngôn Thanh Hạm cẩn thận trả lời, ngay cả biểu tình cũng vô cùng thản nhiên. Người không biết còn nghĩ họ đang nói chuyện phiếm, chỉ có hai người mới biết trong mắt đối phương có mùi thuốc súng.

"Ngôn Ngôn, cháu ở nước ngoài vài năm, học được không ít bản lĩnh. Bất quá chuyện này cũng vô dụng, cháu học được cũng không ít." Mạc Sâm nói, nhìn khăn lụa trên cổ Ngôn Thanh Hạm. Đó là trước khi đi Lam Khiên Mạch đã tự tay thắt cho Ngôn Thanh Hạm, mục đích che dấu vết tích. "Thanh Hạm không hiểu đại cữu có ý gì." thân là đương sự, Ngôn Thanh Hạm tất nhiên không nhìn thấy mình lộ ra vết tích, nhưng Mạc Sâm cũng nhìn ra được.
"Ha ha, không có gì! cháu và cô gái họ Lam kia xảy ra chuyện gì? cháu biết hành động như vậy có thể khiến Mạc gia ta bị bôi đen không? cha thương cháu nên mới hồ đồ cho cháu làm tiếp. Bất quá cháu nên biết chuyện này người ngoài biết không chỉ ảnh hưởng lớn đến Mạc gia sợ là ngay cả Ngôn thị cũng thành trò cười."

"Đại cữu, cháu và Lam tiểu thư chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, cháu không hiểu như vậy tại sao lại khiến hia nhà Mạc Ngôn bị ảnh hường." mặc dù trong lòng đối với lòi nói Mạc Sâm vô cùng bất mãn, nhưng Ngôn Thanh Hạm vẫn bình tĩnh đánh thái cực. Cô không tin Mạc Sâm vạch mặt mình trước mọi người, dùng chuyện cô và Lam Khiên Mạch uy hiếp cô.

"Ta có ý gì cháu biết rõ. Ngôn Ngôn đại cữu khuyên cháu, không nên làm chuyện vô dụng. Một số thời khắc, mắt nhìn thấy không phải đó là sự thực. Hôm nay ta đến chỉ cảnh cáo hai người mà thôi. Chuyện cháu và cô ta đừng tưởng có thể giấu mọi người. Nếu ta đem chuyện này phát tán, cháu nên rõ sẽ có hậu quả gì."
"Người đang uy hiếp cháu?" nếu Mạc Sâm đã nói như vậy, Ngôn Thanh Hạm cũng không giả vờ nữa. Nàng thấp giọng hỏi, trong mắt phóng ra sự nguy hiểm.

"Ha ha, ta là đại cữu của cháu, sao lại uy hiếp cháu? chỉ là ta khuyên cháu, không nên làm chuyện khiến mình hối hận, không hơn."

"Chuyện của cháu, cháu tự có quyết định, không nhọc đại cữu phí tâm."

"Được, hôm nay ta nói nhiều như vậy. Ngôn Ngôn đại cữu khuyên cháu tự giải quyết cho tốt." Mạc Sâm nói xong, mỉm cười đứng dậy. Nhìn hắn để cái túi lại trên bàn, Ngôn Thanh Hạm muốn gọi hắn lại. Nhưng nhìn lại, trong phòng cũng không còn bóng Mạc Sâm? chỉ sợ là đã sớm ra ngoài.

Trải qua cuộc đối thoại này, Ngôn Thanh Hạm đối với Mạc Sâm hoài nghi lại càng lớn hơn. Cô cảm thấy Mạc Sâm đến hôm nay có lẽ đã thấy mình và Lam Khiên Mạch có quan hệ trong bữa tiệc sinh nhật đó, nên mới dò xét. Nghĩ đến đối phương uy hiếp và cảnh cáo, Ngôn Thanh Hạm cau mày lấy cái túi đối phương để trên bàn. Nhìn đồ bên trong, lông mày cô cũng bình tĩnh lại, sắc mặt như tờ giấy trắng.
"Tiểu Trương, vào đây." qua hồi lâu, Ngôn Thanh Hạm mới xem xong đồ trong túi. Cô khó chịu xoa ngực ngồi lên ghế, trước mắt đen kịt một màu. "Ngôn giám, có chuyện gì?" nhìn mặt Ngôn Thanh Hạm trắng bệch, thư ký nhỏ giọng hỏi. "Giúp tôi mua chút thuốc nhức đầu, nhanh đi." "Vâng."

Nhìn Ngôn Thanh Hạm khó chịu, thư ký sợ hãi chạy ra khỏi phòng làm việc, một đường chạy xuống lầu đến tiệm thuốc cách đó không xa, chỉ vài phút liền chạy về. Nhìn Ngôn Thanh Hạm uống thuốc xong sắc mặt tiều tụy, lo lắng hỏi cô có muốn gọi bác sĩ qua không. "Không sao, không cần gọi bác sĩ, cô giúp tôi gọi tài xế đưa tôi về. Nếu công ty có chuyện, cô cứ gọi cho tôi."

Không lâu sau, Ngôn Thanh Hạm ngồi lên xe về nhà. Cô đưa tay siết chặt cái túi, đốt ngón tay dần trắng đi. Đột nhiên cô nghĩ đến gì đó vội lấy di động ra.
"Ngôn? là cô sao?"

"Là tôi, Khả Khanh, tôi có chuyện nhờ cô hỗ trợ."

"Chuyện gì?"

"Chỗ tôi có mấy viên thuốc, muốn nhờ cô xem dùm thuốc này là gì, dùng trị liệu bệnh gì."

"Ah, dễ thôi."

"Được, cám ơn cô."

"Không có gì."

Cúp di động trên mặt Ngôn Thanh Hạm đã xuất hiện mồ hôi lạnh. Nghe tài xế hỏi cô tiếp theo làm gì, cô muốn nói liền nhưng hai mắt lại tối sầm, không còn tri giác.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Nói đến Lăng lão bản sau khi dùng đủ kiểu gạt Tả tỷ tỷ, rốt cuộc cũng rước được mỹ nhân về. Nhìn Lăng lão bản cả người ướt nhẹp, Tả tỷ tỷ ngượng ngùng đỏ mặt. (tự biết vì sao Lăng lão bản ướt nhẹp, mấy người thật bỉ ổi!)

Lăng lão bản: A, Nhan Nhan, lão muội làm có tốt không? (tuy đẩy ngã Tả tỷ tỷ. Lăng lão bản không quên an nguy Lam Lam.)

Tả tỷ tỷ: Muội nhà tính khí nóng nảy, cũng không thân với người khác.
Lăng lão bản: Chậc, cái này… nàng ăn thịt người sao?

Tả tỷ tỷ: Nếu thấy chán, thì có.

Lăng lão bản: Mẹ nó! thiệt hay giả? Nhanh, Nhanh đem ta đi tìm muội ngươi!

Tả tỷ tỷ: Vì sao ngươi lại mắng ta?

Lăng lão bản: Ta chửi lúc nào?

Tả tỷ tỷ: Tìm muội ngươi, trong loài người, không phải mắng người sao?

Lăng lão bản: Cái gì a, ý ta nói, là đem ta đi tìm muội muội của ngươi. Hơn nữa, ngươi cũng là loài người a, tuy có to một chút.

Tả tỷ tỷ: Ah. (Tả tỷ tỷ ngượng ngùng đỏ mặt lần hai.)

Lăng lão bản: Chậc, Nhan Nhan, ta đói rồi có ăn không?

Tả tỷ tỷ: Có, ngươi muốn ăn gì?

Lăng lão bản: Ngươi bình thường ăn gì?

Tả tỷ tỷ: Ừm rất nhiều a, thịt khủng long, thịt cá sấu, trâu, dê, a, được rồi còn có người.

Lăng lão bản: Khụ khụ… có thức ăn bình thường không? (Lăng lão bản đen mặt.)
Tả tỷ tỷ: Ah, ta có… ta có thử làm qua cơm nắm, vẫn còn trong túi của ta, ngươi… ngươi có muốn không? (Tả tỷ tỷ nói, sờ sờ túi ny lon lớn trên người nàng.)

Lăng lão bản: Chậc… bao nhiêu cơm nắm. (Lăng lão bản cảm thấy, cơm nắm kia e là cả đời mình ăn cũng không hết.)

Tả tỷ tỷ: Không lớn. (Tả tỷ tỷ nói móc trong bao ra một miếng cơm nắm to ba thước, chiều rộng năm thước, ném tới chỗ Lăng lão bản.)

Lăng lão bản: Này, ngươi muốn đập chết ta sao!? (Lăng lão bản sợ hoa dụng thất sắc, nhanh úp lên vai Tả tỷ tỷ.)

Tả tỷ tỷ: Ah, xin lỗi, ngươi… ta… (Tả tỷ tỷ ngượng ngùng dùng ngón tay_ing)

Lăng lão bản: Được rồi, được rồi, ngươi cầm, ta ăn.

Tả tỷ tỷ: Ah, được. (Tả tỷ tỷ đút đồ ăn, mắt thấy Lăng lão bản dùng tay nhỏ bé ôm lấy phần cơm nắm lớn cắn một miếng, mặt lại càng đỏ hơn.)
Tả tỷ tỷ: Ngươi cảm thấy vị thế nào?

Lăng lão bản: Tốt, sau này ngươi làm thêm một chút.

Tả tỷ tỷ: Được. (bộ dạng tiểu tức phụ.)

Lăng lão bản: Ai nha, ngươi có nghe thấy âm thanh kỳ quái gì không? (nghe cách đó không xa hình như có tiếng vừa thống khổ vừa vui thích, Lăng lão bản nghi ngờ nói.)

Tả tỷ tỷ: Chậc??? Hình như là âm thanh tỷ tỷ.

Lăng lão bản: Đi đi! nhanh lên!

Hai người vội vàng chạy đến chỗ âm thanh, ai ngờ lại nhìn thấy…

Ngôn Ngôn: Ưm, ngượi một chút…

Lam Lam: Chỗ này của ngươi thật mềm…

Ngôn Ngôn: Ngươi đừng kêu tới kêu lui.

Lam Lam: Ngô, thật là trơn a, có thể trượt cầu thang rồi.

Lăng lão bản: Đây là muội ngươi?

Tả tỷ tỷ: Ừ. (đỏ mặt gật đầu)

Lăng lão bản: A, muội ngươi… (Lăng lão bản phun máu mũi_ing)

Tả tỷ tỷ: Ngươi sao vậy? ngươi không sao chứ? Ta đồng ý cho ngươi cưới ta, ngươi đừng chết!!!
Cho nên, Lăng lão bản công dụng chính trong kịch trường là chảy máu mũi, còn công dụng của Cát Cát ở chính văn là thô bỉ!