Việt Tố Việt Ái

Chương 83



Bữa cơm này nói là Ngôn Thanh Hạm mời, cuối cùng lại biến thành Lăng Vi làm chủ, bởi vì nhà hàng các nàng đi trùng hợp lại là chỗ của Lăng Vi. Ngồi trong bao sương sang trọng, Lam Khiên Mạch đánh giá nhìn Lăng Vi ngồi chính giữa còn có giám đốc nhà hàng bên kia đang cúi người gật đầu với nàng, thật muốn để Cát Cát trong ngực hôn cô một cái, xem cô còn đắc ý thêm được nữa không.

"Mang lên chút thức ăn thanh đạm, còn có lấy mấy món đặc biệt lên." lúc gọi thức ăn, Lăng Vi không hề nhìn bàn ăn, mà thuận miệng nói với giám đốc. Nhìn thấy biểu tình vị giám đốc đúng như không hề sai, mấy người ngồi đó nhìn thấy trong lòng cũng bất đắc dĩ, lần sau ăn cơm tuyệt đối không đến chỗ này nữa, để tránh nhìn thấy Lăng Vi bộ dạng tiền muôn bạc biển còn chèn ép người ta.
Gọi thức ăn xong, Lăng Vi còn cho nhân viên phục vụ gọi lên chút bánh ngọt, liền đứng dậy đến phòng vệ sinh. Nhìn cô rời đi, Tạ Sương Sương Sương cũng đi theo ra ngoài. Thấy hai người chân trước chân sau rời đi, Ngôn Thanh Hạm cùng Lam Khiên Mạch liếc nhìn đối phương, cuối cùng đồng thời đem tầm mắt nhìn Tả Tĩnh Nhan. Dù cho người này có che dấu tốt hơn nữa, thì trong ánh mắt lo âu vẫn không thể lừa được các nàng.

Xế chiều hôm nay, ba này nhất định xảy ra chuyện!

"Tìm tôi có chuyện?" trong phòng rửa tay, Lăng Vi lười biếng dựa vào cạnh cửa, lấy thuốc lá ngậm trên môi. Không biết vì sao mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ cô buông thả như vậy, Tạ Sương Sương liền cảm thấy không được thoải mái. Hệt như nghiêm túc với những người khác nhưng trong mắt cô thì lại không bằng rác rưởi.
"Lăng Vi, cô thật sự nghiêm túc?"

"Hả? cái gì nghiêm túc hay không nghiêm túc? nghiêm túc đi vệ sinh? hay là nghiêm túc ăn cơm?" nghe Tạ Sương Sương nói, Lăng Vi cười hỏi ngược lại.

"Cô biết ý tôi là gì! nếu cô nghiêm túc thích chị Tĩnh Nhan, thì nên có bộ dạng nghiêm túc! nếu như cô không nghiêm túc, thì…"

"Thì cái gì? nhanh chóng thu dọn cút đi? rồi đem nhường người lại cho cô?" Lăng Vi không để cho Tạ Sương Sương nói hết câu, liền cắt đứt lời nói của của cô. Nhìn đối phương vì kích động mà mặt đỏ lên, cô chỉ cảm thấy rất buồn cười, lại không biết làm gì. Tạ Sương Sương dựa vào cái gì mà hỏi mình có biết được là nghiêm túc hay không, mình vì Tả Tĩnh Nhan làm, cô ta căn bản cũng không biết, cho dù là thật, thì ai có thể nhìn thấy chứ?

"Không, tôi biết, tôi và chị Tĩnh Nhan không có khả năng. Tôi chỉ là bạn của chị ấy cảnh cáo cô, những chuyện trước kia của cô, căn bản không có giá trị đáng tin. Nếu như cô chỉ muốn vui đùa, tôi khuyên cô không cần tìm chị Tĩnh Nhan. Bởi vì, cô, không xứng với chị ấy!"
"Ha ha…"

Lăng Vi nghĩ, cái gọi là giận dữ ngược lại thật nực cười, chắc mình cũng đang trong trạng thái đó. Câu chuyện về chó sói mãi là chân lý không bao giờ thay đổi, không lẽ sai một lần thì vĩnh viễn luôn sai tiếp sao? không có cơ hội sửa đổi lại sao? cô vì Tả Tĩnh Nhan bỏ ra tất cả mà làm cũng không yêu cầu hồi báo thứ gì, nhưng nhất quyết không cho phép Tạ Sương Sương không hiểu gì cũng đến làm nhục cô!

"Tạ Sương Sương, cô có biết không, cô rất đáng ghét. Cô có biết không, tôi là ai?" không sai, lúc này Lăng Vi lúc này cũng không còn trạng thái bình thường của cô nữa. Mặc dù miệng Lăng Vi hay thô tục, làm người cay nghiệt lại lông bông, nhưng cho đến giờ cũng chưa từng tản mát ra khí tràng kinh người như vậy. Đôi mắt âm trầm phản chiếu bóng người, trong đó còn cảm nhận được sát ý thiết thực từ bên trong.
"Cô muốn làm gì?" Tạ Sương Sương biết, bối cảnh Lăng Vi không hề đơn giản như đã thấy bên ngoài. Một cô gái có thể ở trong thành phố X đầy đầm rồng hang hổ có thể làm ăn lớn như vậy, không có núi dựa, căn bản là không thể làm được.

"Ha ha, tôi làm gì? cô nghĩ là tôi muốn gϊếŧ cô? hay là ở đây tiền dâm hậu sát cô? Tạ Sương Sương, cô thật sự ngu đến mức có thể vậy hả."

"Cô cho là cô có tư cách gì nói những lời vừa rồi với tôi, cô đối với tôi biết được bao nhiêu? cô có phải đã quên mất dáng vẻ phóng đãng của cô trước kia khi ở dưới người tôi? quên mất lần đầu tôi đối với cô rồi sao? tôi nói cho cô biết, cho dù Lăng Vi tôi có nát đi nữa cũng sẽ không lấy tình cảm ra làm trò đùa. Thích thì liền vui vẻ, không thích thì là không thích. Tôi thích phụ nữ, tôi sẽ luôn cưng chiều nàng yêu nàng, thỏa mãn mọi yêu cầu chỉ vì muốn để cho nàng được vui vẻ. Ngược lại, tôi không thích, cho dù nàng cầu xin tôi lừa dối cũng được, nói với nàng một câu là thích, tôi cũng sẽ không nói."
"Tôi vì Tả Tĩnh Nhan làm nhiều chuyện còn xa hơn tưởng tượng của cô, hiện tại không phải là tôi không đúng, mà nàng chưa chấp nhận tôi, cô hiểu không? nếu như cô không hiểu, cũng đừng có con mẹ nó ở đây giả làm như hiểu rồi!"

"Tôi không hiểu? Lăng Vi, cô đừng tưởng rằng mình có bao nhiêu giỏi giang! có bao nhiêu vĩ đại! cô căn bản cũng không hề biết tâm sự của chị Tĩnh Nhan, cô chỉ biết tổn thương chị ấy, khiến chị ấy khổ sở."

"Cô có ý gì? nói rõ những lời đó đi." lời Tạ Sương Sương nói khiến Lăng Vi không hiểu, cô luôn cảm thấy trong lời nói đối phương có hàm ý, mà nguyên nhân chủ yếu bên trong khiến Tả Tĩnh Nhan không chấp nhận mình.

"Không có ý gì, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, có lúc đừng tưởng là mình làm được chút chuyện sẽ được gì. Chị Tĩnh Nhan không chấp nhận cô, tất nhiên có suy nghĩ của chị ấy. Nếu như cô làm người đàng hoàng, chuyện như vậy sẽ không phát sinh." Tạ Sương Sương nói xong muốn rời đi, Lăng Vi lại tiến lên một bước, đem cô ấn lên cửa.
"Nói cho rõ ràng, nếu không tôi không ngại bồi cô khi đói bụng, ở trong phòng vệ sinh chơi trò mèo vờn nhau."

"Lăng Vi, cô không cảm thấy cô rất ngây thơ hay sao?"

"Tôi thừa nhận a, dù sao thì khi đó tôi vẫn còn trẻ. Không giống như một số người, sắp ba mươi rồi, nhưng vẫn còn cái bộ mặt giả ngây thơ, ngay cả làm việc cũng không bằng đứa con nít đang…. rè…."

Lời ác độc của Lăng Vi chưa nói xong, thì điện thoại trong túi quần cô đột nhiên rung lên. Ấn nút nghe, cứ mỗi giây trôi qua sắc mặt cô lại càng thêm phiền muộn hơn. Nhìn thấy Lăng Vi tay cầm di động tức giận đến run lên, Tạ Sương Sương cố gắng muốn nghe rõ nội dung điện thoại. Chỉ tiếc, Lăng Vi cầm di động trên tay không có bật loa ngoài, không có lọt ra được âm thanh nào, dĩ nhiên đến tiếng gió cũng không thể nghe thấy được.
"Được, tôi đến liền." Lăng Vi chỉ nói một câu, liền cúp di động. Nhìn cô ra khỏi phòng vệ sinh cũng không quay đầu lại, Tạ Sương Sương nghiêng đầu tính về bao sương, cũng không biết từ sau lưng lúc nào lại có thêm một người. Cô vừa lui, thì người kia lại tiến đến, hai người vừa đúng lúc đụng phải nhau.

"Chị Tĩnh Nhan?" khi vừa nhìn thấy, Tạ Sương Sương xoa cái đầu bị đụng phát đau của mình nghi ngờ nói.

"Phải là tôi. Ngôn thấy em ra ngoài quá lâu, nói tôi đến tìm em." khi nãy Tả Tĩnh Nhan cũng bị đụng không nhẹ, chỉ là nơi nàng bị đụng không thể tùy tiện xoa lên như là Tạ Sương Sương. Cảm giác trên ngực truyền đến cơn đau, Tả Tĩnh Nhan cũng không dám đứng trước mặt mọi người xoa, chỉ lúng túng sờ vai một cái, im lặng chịu đựng.

"Vừa rồi phòng vệ sinh hơi đông, chúng ta quay về thôi." Tạ Sương Sương nói xong, dẫn đầu đi đến bao sương. Quay đầu phát hiện thấy Tả Tĩnh Nhan không có đi theo, mà đứng tại chỗ nhìn xung quanh, dường như đang tìm người nào đó. "Chị Tĩnh Nhan, sao vậy?" trải qua nhiều lần điều chỉnh Tạ Sương Sương rốt cuộc cũng có thể bình tĩnh đối mặt Tả Tĩnh Nhan. Chỉ là nhớ đến hành động chiều hôm nay thì vẫn còn chút ngại ngùng.
"Tiểu Sương, em… Lăng Vi đâu? hình như Tiểu Lam tìm cô ấy có vài việc." Tả Tĩnh Nhan lắp ba lắp bắp, trong đó còn có chút thấp thỏm cùng do dự. Thấy sắc mặt nàng đỏ bừng, Tạ Sương Sương biết, Lam Khiên Mạch tìm Lăng Vi có chuyện chỉ là giả vờ, muốn tìm Lăng Vi chính là Tả Tĩnh Nhan.

"Cô ấy vừa nhận điện thoại liền ra ngoài, hình như là có chuyện quan trọng." Tạ Sương Sương nói xong, liền nhìn thấy khuôn mặt Tả Tĩnh Nhan vừa rồi còn đỏ bừng lại thất vọng. Cô đau lòng muốn sờ mặt đối phương một cái, chỉ là tay vừa đưa tay lại thu hồi lại. "Ừ, chúng ta quay về thôi." lần này, đổi thành Tả Tĩnh Nhan đi phía trước. Nhìn bóng lưng nàng cao gầy, Tạ Sương Sương suy nghĩ một hồi, vẫn đi theo từ phía sau ôm lấy nàng.

"Chị Tĩnh Nhan, chuyện hôm nay thật xin lỗi. Chúng ta sau này tiếp tục làm bạn bè có được không?"
"Ừ, Tiểu Sương cám ơn em." Tả Tĩnh Nhan nói xong, nắm lấy tay Tạ Sương Sương. Khi mười ngón tay hai người đan xen nháy mắt các cô biết ngăn cách giữa nhau cũng đã không còn.

"Chuyện gì vậy?" quán bar huyên náo tràn ngập mùi thuốc lá cùng rượu, Lăng Vi nhìn trong phòng đứng chừng 10 người đàn ông, nhíu chặt mày. Trên người bọn họ dính mùi máu chết, cùng mùi mồ hôi nồng nặc, khiến Lăng Vi cảm thấy vô cùng chán ghét. "Vi tỷ, món hàng bến tàu hôm nay, bị… bị cướp!"

"Ha, bị cướp? bị ai cướp?" Lăng Vi ngồi trên sofa hút thuốc, bộ dạng hoàn toàn vô vị.

"Vi tỷ…. tôi… tôi không biết."

"Ha ha, không biết, tốt cho một câu không biết. Món hàng mấy triệu bị cướp, ngươi nói một câu không biết thì xong sao? hàng bị cướp, tại sao ngươi còn ở đây?"

"Vi tỷ! thật xin lỗi! tôi… tôi còn có vợ và con nhỏ, xin cô bỏ qua cho tôi!"
Nghe lời Lăng Vi nói, người đàn ông vội vàng quỳ xuống. Đồng thời đám thủ hạ đứng sau lưng hắn cũng quỳ xuống theo. "Eh? các người quỳ với tôi làm gì? tôi còn chưa gϊếŧ các người mà, cầu xin tha trước làm gì? Đông Tử bình thường tôi đối với cậu không tệ đúng không? nhớ khi đó cậu không tiền, tôi cho cậu tiền. Danh tiếng cậu không có, không ai dùng cậu, tôi dùng."

"Bây giờ thì tốt rồi, cánh ông cứng cáp rồi, lăn lộn trở thành một trong tam phó đường chủ, thì liền coi tổng đường chủ tôi không để trong mắt đúng không?" Lăng Vi vừa nói, lấy ra một cái đao nhỏ cắm lên bàn gỗ. Lực đạo rất lớn, ngoại trừ cán đao thì những chỗ khác cũng đã ghim sâu vào trong.

"Vi tỷ! tôi không có! Vi tỷ, tôi thật sự không có!"

"Đ*t! đừng có con mẹ nó nói với tôi là ông có hay không! ông làm loại chuyện bán đứng người khác đó cũng không phải một hai lần, gần đây hàng của tam đường thường xuyên có chuyện, ông cho là tôi mù hả? không nhìn thấy có kẻ ở sau lưng giở thủ đoạn sao?"
"Vi tỷ, thật sự không phải là tôi, tôi thề, tôi thề!" người đàn ông tên Đông Tử đột nhiên bám lấy Lăng Vi, tay ôm lấy chân cô không ngừng dập đầu. Nhìn ống quần màu đen bị sờ dần thành màu xám, Lăng Vi trong lòng mừng thầm hôm nay mình mặc quần, nếu không… cái chân kia cũng không còn cách nào.

"Tôi nhớ, hình như vài ngày trước vợ ông cùng mấy đứa nhỏ đi Pháp rồi mà. Bất quá, tôi cảm thấy Pháp không có gì ổn, hay là đến Lăng gia chúng ta an toàn hơn. Ông nói đi, có đúng không?" lời Lăng Vi khiến cho người đàn ông tên Đông Tử dùng lại động tác, chợt hắn cướp lấy con đao nhỏ trên bàn, dường như không muốn sống phải đâm chết Lăng Vi. Một khắc sau, tiếng súng vang lên, người đàn ông ngã xuống trong vũng máu.

"Đông ca! Đông ca! các anh em, lên! gϊếŧ chết nó, gϊếŧ chết con đ* đó!" đám người kia nhìn thấy lão đại của mình bị thủ hạ của Lăng Vi một phát súng giải quyết hết, biết rõ cô cũng sẽ không bỏ qua cho họ, dứt khoát lao lên. Bao sương mới con an tĩnh không ngừng phát ra âm thanh đổ vỡ, còn có tiếng kêu thảm thiết, nhìn thấy năm tên thủ hạ mình đem đến đã ngã xuống bốn người. Lăng Vi cũng không chút kinh hoảng, vẫn ngồi trên sofa nhàn nhã hút thuốc.
Một gã đàn ông cầm dao lao đến chỗ cô, Lăng Vi tránh sang một bên, điếu thuốc ngậm trong miệng bị chém đôi. Nhìn nửa điếu thuốc kia Lăng Vi cười một tiếng, một cước đá vào mặt tên đàn ông kia. Cùng lúc đó, cô lấy trong túi áo khoác ra một cái súng lục loại nhỏ tinh xảo. Tiếng súng liên tiếp vang lên không ngừng trong bao sương, cũng không ai nhận thấy có gì lạ, vì âm thanh tiếng nhạc khá lớn, cũng đủ vang xa. Không ai để ý chết bao nhiêu người, chết đó là ai.

Nhìn thủ hạ còn lại vẫn sống, Lăng Vi cảm thấy hắn không hề quen mắt, nhưng vẫn đi đến vỗ vai hắn để bày tỏ hôm nay hắn đã lập được công lớn. Chỉ là ngay cả cái chớp mắt cũng chưa xong, đối phương đã cầm đao đâm vào hông mình.

"Ha ha…đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu?"

[螳螂捕蝉, 黄雀在后]: [Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu] = bọ ngựa bắt ve. hoàng tước phía sau – nghĩa là 'bọ ngựa bắt ve. chim sẻ chờ phía sau', ý nói người ngu định làm việc gì, cũng bị kẻ khác lợi dụng chờ cơ hội hãm hại.
Tác giả có lời muốn nói: Meo meo, hoan nghênh mọi người đến chuyên mục nhiều chuyện của Hiểu Bạo, hôm nay khí trời tốt, tui ở nhà nhớ lại cảnh Dung ma ma lấy kim đâm Tử Vi, cùng Tiểu Yến Tử tương ái tương sát nhưng lại cùng Hoàng hậu Tuyệt Bích là tình yêu chân thật, mà Hạ Vũ Hà lại yêu Dung ma ma, Hiểu Bạo thùy mị, mát mẽ nội hàm trong dòng chữ xanh nhỏ kịch tràng. Hôm nay tui bị Dung ma ma làm mặt đầy máu, nếu như trong dòng chữ xanh này có người không phải con người đang manh động, mong mọi người thông cảm.

Gần đây cp phụ, đất diễn quá nhiều, sở dĩ trở nên nhiều như vậy cũng là sắp đến lúc cp phụ cùng một chỗ. Chương này, Lăng lão bảo vì đùa bỡn tướng cướp nên bị dao đâm. Khụ khụ, tuy tui nói là mẹ ruột không nỡ ngược Lăng lão bản, nhưng mà vì để cp phụ có được hoạn nạn thấy chân tình, không nỡ vứt con cho sói, cho nên tui vẫn phải… nhẫn tâm thôi!
Mọi người: miệng xạo! chúng ta sẽ không tin lời ngươi nói! thật ra thì, trong lòng với trình độ ngược này hẳn chỉ là chuyện nhỏ thôi mà!

Hiểu Bạo: (ngại ngùng gật đầu)

Mọi người: cút ngay!

Chỗ này đoán thử một chút, chương sau vẫn là cp phụ, nhớ đến quá khứ, nếu như không có gì cản đường hay là cho Dung ma ma vào, Lăng lão bản có thể cùng Tả tỷ tỷ chúng một chỗ rồi! Haiz, thấy ba chữ chung một chỗ, tui cảm thấy thật hưng phấn. Tại sao hả? tại vì chung một chỗ, thì có thịt, có thịt thịt! muốn thịt thịt! bất quá thịt của cp phụ…. còn phải chờ một chút!

Mọi người: ngươi nói gì cũng như vậy! hại chúng ta đói tiếp rồi!

Hiểu Bạo: khụ khụ, đừng nóng đừng nóng, nóng vội không ăn được đậu hủ nóng, không có trước đó thì yêu yêu không hạnh phúc!

Mọi người: tác giả thô bỉ, đừng có chuyện gì cũng kéo đến mới yêu yêu.
Hiểu Bạo: thật ra thì cái này 'mọi người' đến phỉ nhổ ra sao?

Mọi người: (mặt nghiêm túc gật đầu)

So: không nói nhiều nữa, gần đây cảm xúc về cp phụ mạnh mẽ như vậy, mọi người cần phải nhiệt tình thả hoa nha, nhắn lại nhiều nga! Tương truyền: xem văn không nhắn lại…. sẽ…. sẽ!!! sẽ mọc thêm 10 cái đầu!

Mọi người: đ*t, tên đáng ghét hoa hoa lệ lệ chết đi!!!

Hiểu Bạo: cho nên dòng chữ xanh nhỏ tối nay thật ra là…. Hiểu Bạo cùng mọi người tương ái tương sát?

Cát Cát: bíp bíp bíp bíp!

Hiểu Bạo: đ*t! Cát Cát! ngươi bán manh lộn kiểu hả! cái này là tiếng kêu của tiểu hoàng mà! ngươi phải phát ra âm thanh ùng ục mới đúng chứ.

Cát Cát: ùng ục…

Lam Lam: mẹ ruột, ngươi lại dạy hư đứa nhỏ.

Hiểu Bạo: khụ khụ, đúng là lúc hai người đang làm việc… ← chỗ này cắm vào Ngôn Ngôn khuôn mặt ôn nhu vui vẻ, Lam Lam híp mắt xấu xa.