Việt Tố Việt Ái

Chương 145



Một người có thể có nhiều lớp mặt nạ ngụy trang, nhưng khi họ thật lòng cũng chỉ có một. Từ từ đến gần, gối mềm mại đầy đặn, dùng tai lắng nghe trái tim trong ngực đập theo nhịp. Cái này không mang theo chút du͙ƈ vọиɠ nào chỉ đơn giản là nghiêm túc lắng nghe. Bịch… bịch… bịch bịch… bịch bịch bịch…

Xích xuống một chút lại có lực mạnh và đầy tiết tấu, như là ngón tay mình trong cơ thể không ngừng ra vào, nhanh chóng mà không lộ vẻ lộn xộn, chỉ là một chút năng lượng cũng đủ khiến cả người mình run rẩy. Từ trong ra ngoài, thậm chí còn có nội tâm cùng linh hồn, đầy sự thuyết phục.
"Thanh Hạm…" đối với nhiều người mà nói, hai chữ Thanh Hạm chỉ là cái tên dễ nghe, nhưng với mỗi Lam Khiên Mạch thì lại là cả thế giới. Người trước mắt mang gò má hoàn mỹ, lúc này nàng đang cuối đầu hôn lên cằm mình, đưa tay năng vai mình, đề phòng mình mất sức mà rơi khỏi sofa.

Tay Ngôn Thanh Hạm rất đẹp, khớp xương xinh xắn, nhỏ dài, nhẹ nhàng cầm tách năm ngón tay mình ra rồi mười ngón tay đan xen vào nhau. Lam Khiên Mạch biết chính cái tay đó đang không ngừng tiến vào mình, mang vui vẻ liên tục không ngừng cho nàng.

"Tiểu Mạch, thoải mái không?" Lam Khiên Mạch thất thần Ngôn Thanh Hạm cũng biết, trên thực tế từ khi bắt đầu cho đến giờ tầm mắt của nàng một mực nhìn đối phương, chưa từng dời đi. Trong con ngươi đỏ từ trong suốt trở nên yêu diễm rồi dần mê ly, Ngôn Thanh Hạm rất thích sự thay đổi đó, càng thích nhìn bộ dạng Lam Khiên Mạch nở rộ vì mình.
Bắt đầu từ khi nào thì mình từ một người không biết đến tìиɦ ɖu͙ƈ không có ham muốn tìиɦ ɖu͙ƈ của nữ nhân lại trở thành như vậy? Ngôn Thanh Hạm không nhớ rõ, cũng không thể tra xét. Cô chỉ biết là Lam Khiên Mạch đột nhiên xuất hiện, xông vào cuộc sống đem quỹ tích cuộc sống vốn nên đi của Ngôn Thanh Hạm đánh cho hỏng nát hoàn toàn. Bất quá dù mình mất đi nhiều thứ, nhưng cô lại có được trân bảo mà thế giới này dùng tiền cũng không mua được.

Tình yêu, người mình yêu.

Lam Khiên Mạch cho cô biết yêu là gì, cảm giác đau lòng vì một người ra sao, cho cô nếm được mùi vị không tự tin và sợ hãi, trong mắt nhiều người mình luôn là một người cao cao tại thượng, gia thế hoàn mỹ một nữ nhân không có tỳ vết.

Ngôn Thanh Hạm là con gái Ngôn Luật, cháu gái Mạc Lâm, thời khắc nào cô đều đánh trên mình một gậy sắt, tự nhắc nhở chính mình cái tên này phải làm gì không nên làm gì. Nhưng mà khi ở trước mặt Lam Khiên Mạch cô cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, có yếu ớt có thất lễ, cùng ưu phiền của người thường cũng tồn tại những cái không hoàn mỹ.
Ngón tay vì vận động quá nhanh mà ê ẩm tê dại, Ngôn Thanh Hạm cũng không muốn dừng động tác lại, tiếp tục đi sâu vào trong chiếm lấy chỗ dành riêng cho mình, tấn công kịch liệt. Cô muốn Lam Khiên Mạch vui vẻ, muốn nàng vì mình hóa thành vũng nước, muốn nàng lên đỉnh vô số lần, cho đến khi không còn chịu nổi nữa, thì mới bỏ qua.

"Thanh Hạm, em thích… thích chị…. làm như vậy với em… nhanh hơn chút nữa, sắp đến rồi…" nữ nhân là động vật tình cảm, khi nàng yêu một người thật nhiều thì sẽ dùng thân thể tặng đi sự chân thành nhất. Chân tâm lúc này chảy ra nhiệt dịch theo kẽ mông trườn xuống chậm rãi, làm ướt quanh đó rồi dính xuống đùi Ngôn Thanh Hạm,

Lam Khiên Mạch không ngờ đến cơ thể mình lại nhạy cảm như vậy, ướt đến lợi hại như vậy, nhìn dung nhan ôn nhu và xinh đẹp của Ngôn Thanh Hạm chỉ nghĩ đến cô đang độc chiếm nàng, không cần nhiều kỹ xảo hay thời gian thì cơ thể mình đã tan quân mà bại trận rồi.
Ngôn Thanh Hạm không còn là khi trước nữa Lam Khiên Mạch cũng không biết bị người yêu độc chiếm cảm giác sẽ tuyệt vời như vậy. Nàng từng có vô số lần cùng Chiến Mang Tuyền tiếp xúc thân mật, có vui vẻ nhưng sự vui vẻ ấy chỉ dừng lại trên thân thể.

Chiến Mang Tuyền không yêu mình sự thật này Lam Khiên Mạch cũng biết, nàng cảm thấy chân chính yêu một người là phải dành cho đối phương điều tốt nhất. Lam Khiên Mạch cũng không phải kiểu yếu đến không có sức phản công, nàng cũng có lúc chủ động muốn, nhưng khi nàng muốn như vậy Chiến Mang Tuyền liền từ chối mình mượn đủ lý do. Lâu ngày Lam Khiên Mạch cũng không muốn nhắc lại.

Mỗi lần bị Chiến Mang Tuyền xâm chiếm, Lam Khiên Mạch bề ngoài vui vẻ nhưng trong lòng mơ hồ đau xót. Nàng cảm nhận được đối phương lạnh lùng và chán ghét mình, Lam Khiên Mạch không hiểu vì sao Chiến Mang Tuyền đối với mình như vậy, nghi hoặc không hiểu lo âu, sầu não, những thứ này hội tụ đủ trong mặt trái của tình cảm khiến cho Lam Khiên Mạch khó chịu muốn khóc.
Hiện tại sống chung với Ngôn Thanh Hạm thì cảm giác ấy lại hoàn toàn khác đi, Ngôn Thanh Hạm yêu Lam Khiên Mạch có thể biết rõ, cô đối với nàng luôn ôn nhu, cho dù là trong cuộc sống thường ngày, hay chuyện trên giường mỗi khắc đều phủng mình trong tay.

Cùng Ngôn Thanh Hạm hoan ái khi thân thể có được thỏa mãn thì trong tim như được bôi thêm mật đường vô cùng hạnh phúc Lam Khiên Mạch thích Ngôn Thanh Hạm độc chiếm nàng, nhìn cô bỏ đi bộ dạng đoan trang cao nhã thường ngày, nằm dưới người mình thở dốc rêи ɾỉ. Nàng cũng thích bị Ngôn Thanh Hạm tiến vào khiến cho cô không giữ lại gì mà đau lòng mình.

Lam Khiên Mạch yêu Ngôn Thanh Hạm, yêu đến không biết làm sao, luôn hy vọng đem mọi thứ của nàng cho đối phương hết, quan tâm, yêu thương, bảo vệ, tha thứ, cơ thể, cùng với trái tim thật lòng này.
"Tối nay em rất nhạy cảm." ngón tay tiến vào bên trong liên tục co rút, Ngôn Thanh Hạm biết Lam Khiên Mạch sắp đến, nhìn người đưa tay ôm lấy mình không ngừng lắc eo, mỗi lần hạ xuống thì cái mông lại cọ vào đùi mình, từng cổ chất lỏng trong suốt nóng rực từ trên tuột xuống dưới, cơ hồ muốn làm ướt hai chân mình cùng sofa bên dưới.

Đưa mắt nhìn thân thể mệt mỏi Ngôn Thanh Hạm híp mắt ngưng động tác lại, như cái máy đang làm bị trục trặc, đột nhiên bị ngắt điện. Cả người sắp đến giới hạn đột nhiên lơ lửng giữa không trung, cái cảm giác không phải trên cũng không phải dưới khiến Lam Khiên Mạch khó chịu hừ một tiếng, nàng ngẩng đầu nhìn Ngôn Thanh Hạm đang cười thực sự không dám tin người này cũng biết làm mấy chuyện xấu như vậy.

"Thanh Hạm?" vì muốn xác nhận dự đoán của mình có chính xác không Lam Khiên Mạch nhỏ giọng hô Ngôn Thanh Hạm.
"Sao vậy hả?" thấy bộ dạng Lam Khiên Mạch khó chịu, Ngôn Thanh Hạm có chút đau lòng nhưng trên mặt lại có vài phần đắc ý.

"Thanh Hạm, chị thật xấu xa."

"Sao lại nói như vậy?" nghe Lam Khiên Mạch nói Ngôn Thanh Hạm hỏi lại, ngón tay trong cơ thể đối phương lại chậm chạp di động, chỉ là tốc độ chậm rãi còn không bằng bất động tại chỗ. Lần này cả người vốn bị khiêu khích đến khó chịu thì càng khó nhịn hơn, cái cảm giác vừa tê dại vừa đau khiến Lam Khiên Mạch chịu không nổi hai chân căng thẳng.

"Thanh Hạm, đừng dày vò em có được không? thực sự rất khó chịu." cuộc hoan ái tối này đã khiến Lam Khiên Mạch có nhiều ngạc nhiên cùng mừng rỡ, nàng không ngờ một người trung thực như Ngôn Thanh Hạm lại chơi xấu mình, còn không chịu nhận tội. Dù Ngôn Thanh Hạm có làm xấu thì nàng cũng yêu đến không kiềm chế được.
Khuôn mặt mang nụ cười ôn nhu biến mất không còn, thay vào đó là nụ cười xấu xa. Nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt Ngôn Thanh Hạm như thiên sứ kết hợp với ác ma mị lực không tả được. Nếu bị nữ nhân như vậy hành hạ, dù là cả đời mình cũng sẽ cam tâm tình nguyện.

Ý nghĩ như vậy thoáng qua trong đầu Lam Khiên Mạch, khiến nàng nhớ đến lời Lăng Vi từng nói với nàng. Cô nói sau khi yêu Ngôn Thanh Hạm, mình càng ngày càng đẩu M rồi, chỉ sợ Ngôn Thanh Hạm muốn nàng chết thì nàng cũng cười mà làm theo. Hiện tại nghĩ lại, lời Lăng Vi nói hình như không có sai.

Người đã khó chịu không chịu nổi mình còn rảnh rỗi ngắm Ngôn Thanh Hạm đến hoa si, Lam Khiên Mạch cũng có thể tưởng tượng được sau khi Lăng Vi biết chuyện này sẽ cười nhạo mình thế nào. Bất quá đối mặt với nữ nhân như Ngôn Thanh Hạm, ngoại trừ mình yêu cô, thì còn làm gì được chứ?
Không yêu, thì sẽ mất đi động lực tiếp tục sống sao?

"Em hiểu lầm rồi, chị không phải là cố ý không làm, mà chỉ do tay chị mỏi quá thôi." Ngôn Thanh Hạm vừa nói chuyện lạ xong cũng không quên giật giật ngón tay trong cơ thể Lam Khiên Mạch. Không biết là cố ý hay vô tình cô lại đúng lúc chọt vào điểm nhạy cảm của người kia. Sảng khoái như sóng triều vỡ đê xâm nhập kéo đến, không ngừng khiến cho Lam Khiên Mạch cả người run rẩy.

"Thanh Hạm… chị cố ý, xấu xa."

"Tiểu Mạch oan cho chị mà, là em sai. Phải trừng phạt, chuyện kế tiếp em phải tự mình làm."

"Thanh Hạm, đừng…"

Lam Khiên Mạch không ngốc dĩ nhiên biết Ngôn Thanh Hạm nói cái gì, nàng nhẹ giọng nói trong lời nói còn có vài phần nũng nịu, có chút khẩn cầu. Nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau, mình ngay trước mặt Ngôn Thanh Hạm thủ râm, cái chuyện mắc cỡ đó Lam Khiên Mạch cũng không dám làm lần thứ hai.
"Tiểu Mạch từ khi nào trở nên xấu hổ như vậy hả? em cũng biết giữa chị và em không còn gì trói buộc rồi mà." thấy bộ dạng Lam Khiên Mạch ngượng ngùng, nụ cười trên mặt Ngôn Thanh Hạm càng sâu hơn. Cô biết mặc dù người này ở trên giường to gan nhưng trong lòng vẫn còn sự ngại cùng của cô bé mới lớn. Nghĩ vậy Ngôn Thanh Hạm dùng tay còn lại vuốt ve bụng Lam Khiên Mạch, hạ xuống một chút ấn lên, khiến cho thân thể người kia càng thêm nóng bỏng.

"Thanh Hạm, chị… thực… học xấu." du͙ƈ vọиɠ trong thân thể tích tụ ngày càng nhiều, như lũ sôi trào mãnh liệt, tùy thời mà phá vỡ chảy ra. Nếu có thể Lam Khiên Mạch cũng không muốn làm chuyện này trước mặt Ngôn Thanh Hạm. Nhưng mà cơ thể đến giới hạn cũng không thể để nàng chịu đựng thêm nữa. Chỉ âm thanh trong lòng không ngừng cảnh cáo nàng, nếu không làm thì cơ thể vỡ mất, vỡ thành vụn nhỏ.
Đưa tay phải run rẩy hai chân hé mở, che đi địa phương mơn mởn kia, đúng như đã nghĩ nơi đó ướŧ áŧ trơn nhẵn không chịu nổi, một khi đụng chạm ngón tay hoàn toàn bị ướt. Quay qua hướng kia nhận thấy ánh mắt Ngôn Thanh Hạm nóng bỏng Lam Khiên Mạch ngẩng đầu nhìn mặt cô.

"Thanh Hạm… nhìn em… đừng dời tầm nhìn." Lam Khiên Mạch nói xong, dùng ngón tay vuốt ve chân tâm vì động tình mà đỏ rực. Vị trí cực độ nhạy cảm bị mình đè Ngôn Thanh Hạm ngồi một bên xem. Xấu hổ trong lòng cùng kɦoáı ƈảʍ trong cơ thể đồng loạt tấn công Lam Khiên Mạch nhắm mắt lại tăng tốc độ, va chạm. Xúc cảm kỳ diệu khiến nàng không ngừng run rẩy, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh rêи ɾỉ.

Nếu nói nữ nhân là kiệt tác của thượng đế vậy thì Lam Khiên Mạch nhất định là tác phẩm hoa lệ xinh đẹp sang trọng trong số đó. Hiện tại cánh tay gầy nhỏ của nàng đang chôn giữa hai chân thon dài, dùng tốc độ cực nhanh dao động qua lại. Cho dù không thấy rõ động tác của đối phương Ngôn Thanh Hạm cũng biết nàng đang làm chuyện mà mình chưa làm xong.
Lam Khiên Mạch cũng không biết hiện tại nàng có bao nhiêu mê người, Ngôn Thanh Hạm chỉ là người xem cũng nhìn thấy rõ ràng. Qua mỗi lần cao triều, thể lực Lam Khiên Mạch cũng kém đi nhiều. Làn da trắng nõn của nàng phủ đầy mồ hôi qua mỗi lần vận động, cái bụng phẳng lần nữa nâng lên hạ xuống, tạo thành chữ S có đường cong hoàn mỹ.

Hai chân hơi mở ra tràn đầy khí tức mê người Ngôn Thanh Hạm có thể cảm nhận được đi đôi với động tác trên tay Lam Khiên Mạch ngón tay trong lối đi của mình lại lần nữa co lại, sắp đến giới hạn. Không biết khi nào người trong ngực đã mở mắt ra. Thông qua lớp sương mờ Ngôn Thanh Hạm nhìn vào con ngươi đỏ ấy thấy được mình, từ trước đến giờ vẫn chỉ có mình.

"Thanh Hạm… muốn em…" Lam Khiên Mạch nói đột nhiên bật người dậy, đổi tư thế của Ngôn Thanh Hạm từ ngồi một mình thành ngồi lên người cô. Biến hóa chỉ phát sinh vài giây chờ Ngôn Thanh Hạm lấy lại tinh thần thì cơ thể cô bị Lam Khiên Mạch đột kích mà ngã về phía sau. Lực đạo khá lớn ngay cả sofa cũng nghiêng đi.
Thân thể cùng sofa ngả về sau không đau nhưng vẫn khiến Ngôn Thanh Hạm thấy sợ, cô nhớ ngón tay mình vẫn còn trong cơ thể Lam Khiên Mạch chưa rút ra. Khi nãy đổi tư thế rất có thể khiến nàng bị thương, hậu quả có thể nguy hiểm hơn.

Nghĩ vậy Ngôn Thanh Hạm vội xem Lam Khiên Mạch nằm trên người mình, phát hiện đối phương mềm nhũn trong ngực mình thở hổn hển. Mà ngón tay mình vẫn còn để trong cơ thể nàng cũng bị kẹp chặt lại, từng dòng nước ấm nóng bỏng theo cổ tay mình chảy xuống bụng mình.

Tình huống như vậy khiến Ngôn Thanh Hạm không kịp ứng phó, cô không biết mình có làm Lam Khiên Mạch bị thương hay không, muốn rút tay ra kiểm tra tình huống. Nhưng mà suy nghĩ vừa nảy sinh đối phương vội nắm cổ tay cô lại, không cho cô rút ra.

"Thanh Hạm, chị nói phải trừng phạt em, kết thúc như vây, hình như còn chưa đủ mà."
"Tiểu Mạch, thật xin lỗi, vừa rồi chị chỉ là… tóm lại, em đứng dậy trước, cho chị xem một chút em có bị thương không."

"Em không sao, Thanh Hạm, tiếp tục đi, muốn em đi."

"Không được, em đã mệt lắm rồi, chị sợ em…"

"Suỵt ~ không có gì đâu, khi nãy vẫn rất thoải mái hoàn toàn không đau. Này, Thanh Hạm hai đã tới hai lần rồi chị cần phải cố gắng nha." Lam Khiên Mạch nói nhổm người dậy, dùng cơ thể mình nuốt nhả ngón tay Ngôn Thanh Hạm trong người mình.

Thân thể chậm rãi nâng lên rồi tăng tốc ngồi xuống, cảm thấy ngón tay thon dài của Ngôn Thanh Hạm tiến vào sâu bên trong cơ thể mình, mãnh liệt đánh vào khiến Lam Khiên Mạch ngồi sắp không vững. Nàng dùng hai tay chống lên qυầи ɭóŧ của Ngôn Thanh Hạm, lần nữa hoạt động vùng eo dần dần tăng nhanh tốc độ.

Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt Lam Khiên Mạch, cánh môi hồng khẽ mở, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề. Từ bên trong tràn ra hơi thở dốc dồn dập, còn có tiếng rêи ɾỉ câu người. Đôi con ngươi đỏ mê ly tư thế chập chờn ngay cả cánh môi đều nhìn đến mê người.
Lúc này Lam Khiên Mạch như là hồ yêu cám dỗ người cả người trên dưới kể cả từng sợi tóc ngón chân, cũng tản ra ma lực câu hồn người. Ngôn Thanh Hạm cứ thế nhìn đến mất hồn. Cô quên mất phải làm gì, nói gì, chuyện hiện tại mà cô biết chính là…

Dành cho Lam Khiên Mạch tất cả mọi đòi hỏi để nàng có được hạnh phúc lớn nhất, đến tột cùng.

Tác giả có lời muốn nói: Hú yeah ~ hoan nghênh mọi người đến chuyên mục nói nhiều lúc 8 giờ của Hiểu Bạo, xem văn không nhắn lại khi đi wc ở ktv bất hạnh bị trượt chân, chân bị sái Bạo tỷ tỷ hôm nay thực sự mệt mỏi, tạm thời không nói nhiều, đem lời nói nhảm dời đến sau văn thanh tân nội hàm, dòng chữ xanh nhỏ tiểu kịch trường.

Sau một buổi tối hò hét, lễ tình nhân rốt cuộc cũng đã qua. Tối nay mặc dù chi hải bì, nhưng cũng rối rắm a. Hiểu Bạo cùng mọi người tham gia ktv nhìn qua lợi ích thiết thực, thực sự chơi rất mệt.
Mới bắt đầu, còn sức sống dồi dào, nhưng sau 2 tiếng, bổn cung còn phải thâm tình hát tình ca, quay đầu lại người xem, người năm hơn phân nửa, thậm chí ngay cả ghế sofa cũng có bạn ngồi, ta bị ném xuống đất luôn, được rồi, bị khinh thường, ta nhịn nhưng mà vì sao lúc ta ngủ, các ngươi dám chơi ta chứ.

Trước tiên Hiểu Bạo cũng không phải người thích hát, mỗi lần đi ktv có thể không hát đa số thời gian chỉ có ngồi. Càng về cuối mọi người cũng đều mệt mỏi, không ai hát đến phiên tui hát câu giờ. (mọi người: ngươi hát hay chứ. Hiểu Bạo: đừng nói, nói đến thì là lệ chua cay!).

Kết quả lần này ngược lại, ngay cả người xem cũng không có, chỉ có thể ngồi bên dãy nhỏ. Làm ơn, ghế sofa người ta dùng để ngồi không phải sao? các ngươi từng kẻ cứ đem tứ chi nằm lên đó, tưởng mình là con nít chờ đút cơm hả. Cuối cùng, tui vẫn nghiêm túc giữ vững phong phạm thục nữ, cả buổi tối không có nằm lên sofa ngủ. (mọi người: thật ra ngươi không cướp được thôi. Hiểu Bạo: ngươi không nói thật, chúng ta còn là bạn tốt!)
Nói xong chuyện liên quan đến tối qua, giờ nói đến chương này, đây là H cp chính lần cưới (phiên ngoại còn có H khác) nhất định phải kịch liệt mới được đúng không? Thanh Hạm ở trên càng lúc càng xấu xa, còn biết học cách hành hạ tiểu Lam Lam rồi. Xem ra, Tiểu Lam Lam nhất định phải học cách thăng cấp thôi, tranh thủ biến thành boss không thể lật đảo được, bất quá, cảm giác Lam Lam thụ cũng thực manh manh, còn có một chút H chưa đăng xong, chương sau sẽ kết thúc toàn bộ H này. Như vậy vào ngày mai 8 giờ tối, mọi người nhớ đón xem nga!

Không nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường manh manh hôm nay đi. Thấy chương trước mọi người phản ứng không tệ, cho nên Nhiễm tỷ kỳ hai cũng đến rồi, lần này lên sân có: diệp tử, lạc thần thích ăn bánh bao (vì lược bớt chữ, nên xưng trong văn là tiểu bánh bao, ha ha ha, không gọi ngươi là lạc thần đâu!) cùng với mengdasang quân (viết văn thì thành m quân)
Kịch trường lần này nói về Nhiễm tỷ tỷ bất hạnh vào cục cảnh sát, bị nhốt trong đó một ngày, một hôm nọ có ba người to gan hóa trang thành ngục trưởng đi trêu đùa Nhiễm tỷ tỷ, mọi người xem cũng biết kịch trường lần này, vẫn là kiểu có đi không về a. Hừ, muốn chọc Nhiễm tỷ tỷ, phải trả giá lớn a.

diệp tử: này, người đó mới đến còn chưa đến ngươi đâu, ngươi quậy cái gì, đừng tưởng ngươi mặc đồ đen thì ta không biết ngươi. Ngươi có mặc đồ lót da báo hai mảnh bà đây cũng biết là ngươi nhé!

Quý Mục Nhiễm:… (Nhiễm tỷ tỷ im lặng không nói, con ngươi màu nâu nhìn chằm chằm diệp tử, trừng đến cả cúc hoa trên người căng thẳng!)

diệp tử: ngươi… ngươi nhìn ta như vậy làm gì? ngươi tên là gì a?

Quý Mục Nhiễm: ta là Quý Mục Nhiễm.

diệp tử: cái gì? Qúy cái gì Nhiễm? ngươi mau mở miệng nói to lên được không? đừng tưởng ngươi là mỹ nhân, thì ta sẽ ôn nhu. Bất quá, nếu ngươi đến lấy lòng ta, chị đây sẽ cho ngươi chỗ tốt nha. (người nào đó không biết, nàng đã một cước bước vào ranh giới chết.)
Quý Mục Nhiễm: bỏ tay ngươi ra. (Nhiễm tỷ tỷ nhìn diệp tử nắm tay mình, ghét bỏ nói.)

diệp tử: sao hả? ta cũng không nắm, ta còn sờ ngươi nè. (diệp tử nói, đưa tay sờ mặt Nhiễm tỷ tỷ.)

diệp tử: ai nha ~ mặt ngươi không tệ, da rất tốt, đến đến đến, các bạn, hôm nay ngục giam chúng ta có món hàng tốt đến, tiểu bánh bao, m quân, ngươi xem ta tốt biết bao, chuyện gì cũng nghĩ đến các ngươi. Nhìn người này đi, nhất định là mất hồn nha. (diệp tử nói, gọi hai người bạn tốt của nàng đến, 3 người thô bỉ nhìn chằm chằm Nhiễm tỷ tỷ vòng vo bên dưới.)

Quý Mục Nhiễm: các ngươi có biết? ta là ai?

tiểu bánh bao: dựa vào cái gì, ta quản ngươi là ai. Ngươi là ai a? đừng tưởng là có bộ mặt lạnh thì ngươi là băng sơn mỹ nữ, chúng ta là tổng trưởng ngục của đệ nhất nữ tử ngục giam, so với ngươi còn thúi nha. (Nhuế Nhuế vô tội lên mũi súng nằm.)
Quý Mục Nhiễm: ta nói lại lần nữa, tránh ra.

m quân: ai nha ~ cho ngươi chút màu sắc, xem ngươi còn nói Nhiễm phường không? ba người chúng ta, hôm nay phải lên. Nào, ngoan ngoãn cởϊ qυầи áo ra! (mọi người: kỳ quái, nhìn như có gì lạ lăn vô. Luôn cảm thấy 3 người không bị Nhiễm tỷ gϊếŧ chết, những độc giả khác sẽ không bỏ qua cho các nàng…)

Quý Mục Nhiễm: nếu ngươi muốn làm, thì có thể thử.

tiểu bánh bao: được a, ta bây giờ làm cho ngươi xem. (tiểu bánh bao thô bỉ nói, tay sờ lung tung trên người Nhiễm tỷ tỷ, m quân vòng ra sau lưng sờ mông nàng.)

diệp tử: hai con khỉ các ngươi, muốn làm chuyện gì cũng phải tìm chỗ a.

Quý Mục Nhiễm: gan các ngươi rất lớn, không ai dám làm như vậy với ta.

m quân: ta thích làm vậy với ngươi, thế nào?

Quý Mục Nhiễm: ta là Quý Mục Nhiễm

tiểu bánh bao: thì sao, ta không biết ngươi là Quý Mục Nhiễm hay Nhiễm Mục Qúy, ngồi im cho ta.
Quý Mục Nhiễm: ha ha…. (mọi người biết, Nhiễm tỷ tỷ rất ít cười, một khi nàng cười lên, chứng tỏ… mọi người cũng biết!)

3 người: này, ngươi cười cái gì?

Quý Mục Nhiễm: dốt nát không đáng sợ, đáng sợ là các ngươi đối mặt với ta, vẫn dốt nát như cũ.

Khi ba tiếng hét thảm vang lên, Nhiễm tỷ tỷ đem bao tay bỏ vào túi áo, giày cao gót chậm rãi đi vào phòng khách quý trong ngực. Ở đó còn có Tần Nhuế, Qúy Duyệt Phong, cùng Lê Á Lôi.