Việt Tố Việt Ái

Chương 124



Tuyết rơi nhiều hết một ngày một đêm, khiến nhiệt độ trong nháy mắt giảm xuống vài phần. Trên đường tuyết trắng rơi xuống thật dày, còn chưa tan đi thì đợt tuyết thứ hai kéo đến. Đợt tuyết này đứt quãng kéo dài ba ngày. Thời tiết ác liệt như vậy ở phương bắc gặp tương đối bình thường, có lẽ thành phố A không giống thành phố X dựa vào vùng biển phía nam, nên 10 năm qua nhiệt độ không hề giảm xuống.
Dù mặc trên người đồ bông vừa dày lại nặng, đi trên đường cũng khiến người ta run rẩy. Nhưng mà, trong đám người đó có một nữ nhân cô chỉ mặc một cái áo khoác đơn giản đứng trong tuyết. Gót giày chìm trong tuyết, phát lên tiếng vang cộp cộp. Tuyết trắng rơi xuống mái tóc đen dài của cô, khí chất của cô nhìn như không thật nhưng lại tăng thêm vài phần ảo giác.

Nữ nhân đứng bên lề đường, ngơ ngác nhìn trời, hơn chục phút sau có hai nữ nhân đến kéo cô đi. Nhưng mà rơi vào tầm mắt nhiều người trong trí nhớ của họ không phải là tướng mạo của ba nữ nhân đó, mà là ánh mắt mệt mỏi tịch mịch của nữ nhân bị lôi đi kia.

"Có phải cô điên rồi không? cô biết nhiệt độ hôm nay bao nhiêu không? cô mặc ít như vậy, còn đứng trên đường, cô muốn chết rét hả?" người nói chuyện chính là Lăng Vi, bị cô khiển trách như vậy không phải Ngôn Thanh Hạm thì là ai? năm ngón tay không hoạt động bị đông cứng, cô muốn nói gì, nhưng khi mở miệng, cánh môi khô hé ra thì trong miệng nếm được đầy vị tanh.
Ở thành phố A suốt ba ngày, mấy ngày qua mỗi ngày tuyết đều rơi, khiến cho công việc các nàng tìm Lam Khiên Mạch càng thêm gian nan. Dù Lăng vi đã đem không ít người đến hỗ trợ, nhưng mà một tìm một người trong một thành phố như vậy tỷ lệ lại nhỏ bé biết bao? nhìn thấy thời gian mỗi ngày cứ qua đi, Ngôn Thanh Hạm thậm chí sốt ruột muốn đi hỏi Chiến Mang Tuyền, rốt cuộc cô ta đem người giấu ở đâu rồi.

Nhưng mà trải qua chuyện lần trước Chiến Mang Tuyền cũng đã sớm có phòng bị, xung quanh biệt thự thiết lập không ít bảo vệ. Nhìn bộ dạng những người này Ngôn Thanh Hạm biết muốn gặp được Chiến Mang Tuyền sẽ không còn dễ dàng như lần trước nữa. Tình hình hiện tại là các nàng ở ngoài sáng còn Chiến Mang Tuyền ở trong tối. Biết rõ đối phương đem Lam Khiên Mạch đi dấu, nhưng mình vẫn không làm gì được, chỉ có thể để thời gian quý báu trong tay trôi qua.
Cảm giác này, giống như đồ quý giá trước mắt mình sắp bị phá vỡ. Đã nhìn thấy cũng không còn sức mà thay đổi. Ngôn Thanh Hạm cảm thấy khó chịu trong lòng, hoàn toàn không khác gì khi lần đầu nhìn thấy Lam Khiên Mạch vì cứu mình mà bị thương nặng. Hôm nay cô đứng dưới lầu như vậy, cũng không phải muốn ngược đãi mình, mà chỉ cảm thấy trong ngực hít thở bực bội quá khó khăn, có lẽ khi cô bước chân vào quán rượu thì bước tiếp sẽ ngất xỉu. Chỉ là Ngôn Thanh Hạm không ngờ, Tả Tĩnh Nhan cùng Lăng Vi đi tìm mình.

"Xin lỗi, tôi chỉ là muốn hít thở chút không khí mới thôi, có tin của Tiểu Mạch chưa?" thật vất vả để mở miệng Ngôn Thanh Hạm cũng không ngại lúc này âm thanh của mình có bao nhiêu khó nghe, cổ họng có bao nhiêu đau. Cô chỉ muốn biết kết quả có tìm được Lam Khiên Mạch hay chưa?
"Chỗ có thể tìm cũng tìm rồi, cả vùng núi xa xôi, kho hàng bỏ hoang, cùng với địa điểm có liên quan đến Lam gia cùng Chiến Mang Tuyền. Tôi cam đoan, từ những chỗ này cũng không còn chỗ nào là không có dấu vết thất lạc gì. Nếu nói còn chỗ khả nghi nào chưa tìm thì chỉ còn mỗi nhà cũ Lam gia mà thôi." Lăng Vi ngồi trên sofa phiền não nói. Cô không nghĩ đến tìm một người lại khó như vậy, mình đã dùng hết nửa thế lực Lăng Vân Đường nhưng hôm nay đừng nói là người đến cả ảnh cũng không có.

"Lăng Vi, có lẽ chúng ta nên tìm thử ở các bệnh viện." lúc này Ngôn Thanh Hạm đột nhiên mở miệng nói.

"Bệnh viện? vì sao lại là bệnh viện? không lẽ cô cảm thấy Chiến Mang Tuyền sẽ mạo hiểm đem Lam Khiên Mạch nhốt trong bệnh viện? hơn nữa, số người qua lại nhiều như vậy, cũng không phải chỗ để cô ta cho người vào a."
"Không, Lăng Vi tôi hoài nghi, Lam không phải bị nhốt mà nàng cần phải đến bệnh viện."

"Là ý gì?" nghe Ngôn Thanh Hạm nói, sắc mặt Lăng Vi trầm xuống, cô nghĩ sẽ không phải là…

"Lăng Vi đối với chuyện cũ của Lam, cô hình như so với tôi biết rõ hơn. Chiến Mang Tuyền đức hạnh thế nào, chúng ta đều không biết, nhưng mà từ trong ánh mắt cô ta tôi cũng đọc được cô ta tổn thương Tiểu Mạch không nhẹ. Một người nếu không yêu người khác, thì chuyện đáng sợ gì cũng có thể làm được, đây là kết quả mà tôi không muốn nghĩ đến nhất."

"Cô cũng biết Tiểu Mạch nhìn qua nhu nhược, nhưng trong xương lại vô cùng quật cường. Nàng chị Chiến Mang tuyền bắt đi, nhất định sẽ không nghe lời. Nếu Chiến Mang Tuyền làm gì nàng, không đem nàng vào bệnh viện, giải thích như vậy cũng không thể nói khác đi được." Ngôn Thanh Hạm tỉnh táo phân tích, chỉ là mỗi khi cô nói đến cái từ bệnh viện này, thì trong mắt lại thoáng lên tia rùng mình.
"Được, bây giờ tôi sẽ báo bọn họ đem mục tiêu chuyển đến bệnh viện." Lăng vi vừa nói đem di động gọi cho thủ hạ. Ai ngờ khi cô vừa cúp di động thì có người gọi lại liền. Nhìn tên trên màn hình Lăng Vi liền đi ra ngoài ban công, khi Tả Tĩnh Nhan cùng Ngôn Thanh Hạm không nghe được mới ấn nút trả lời.

"Diệp Y."

"Lăng Vi, chuyện bên kia của cô rốt cuộc khi nào thì xử lý xong? bên này, đã sắp không chịu nổi rồi." điện thoại bên kia là âm thanh mệt mỏi của Diệp Y. Chỉ nghe thôi Lăng vi cũng biết đối phương đã bao lâu không được nghỉ ngơi, nghĩ đến chuyện phát sinh ở Lăng Vân Đường, Lăng Vi nghĩ hồi lâu, mới mở miệng.

"Diệp Y thật xin lỗi, chuyện ở đây không có gì tiến triển, tôi biết mấy lão già kia đang táy máy chân tay, tôi ở đây lại đi không được. Lam là người bạn rất quan trọng của tôi, hiện tại nàng bị người bắt đi, sống chết không biết được, tôi không thể để nàng biến mất mà không thấy. Cho tôi thêm chút thời gian, có được không?"
Lăng Vi đã sống qua 26 năm trong cuộc sống của cô cũng chưa từng có từ ngữ thỏa hiệp hay khẩn cầu như vậy. Hôm nay nghe được cô dùng giọng nói như vậy khiến cho Diệp Y có chút thất thần. Nghĩ đến bộ dạng lông bông của Lăng Vi, rồi nghĩ đến trong lúc nguy cấp luôn hy sinh mình đến cứu người khác. Diệp Y bất đắc dĩ lắc đầu một cái, liền đem lời khuyên trong lòng nuốt lại.

"Được rồi, Lăng Vi nhiều nhất là ba ngày. Ba ngày sau cho dù cô có tìm được Lam Khiên Mạch hay không, cũng phải đi về. Nếu không, tôi sẽ nhờ bá phụ tái xuất giang hồ."

"Ừ, tôi biết rồi, cám ơn cô, Diệp Y."

"Bớt dóc đi, giữa cô và tôi, thì đừng dùng hai chữ cám ơn kia."

"Được, bà tám, trở về mời cô ăn cơm."

Cúp máy Lăng Vi quay về đặt mông ngồi giữa Tả Tĩnh Nhan cùng Ngôn Thanh Hạm. Mỗi khi chờ đợi thì thì trong lòng ba người đều thấp thỏm. Cái cảm giác mong đợi có thể tìm được Lam Khiên Mạch, nhưng lại sợ cô có chuyện trong lòng lặp đi lặp lại hành hạ các nàng. Qủa thực không chịu nổi bầu không khí trầm thấp này, Lăng Vi buồn chán tìm trò chơi trong di động chơi. Không còn gì chơi liền mở thư viện hình trong di động xem.
Lăng Vi tự luyến nhưng không thích chụp hình. Trong máy của cô đều là hình của người khác. Có cảnh vật, có người, cũng có thú cưng nhà mình. Nhưng mà nhiều nhất chính là đủ loại biểu tình cùng thần thái của Tả Tĩnh Nhan. Nhìn người trong hình thỉnh thoảng Lăng Vi lại đem Tả Tĩnh Nhan ra so cùng thực tế, rồi cười ha ha, đây có thể là cái cảm giác trong khổ có vui.

Đang lúc cô chơi đùa, muốn tắt di động, thì đột nhiên có bàn tay thò ra, cầm lấy cổ tay cô. Mặc dù cánh tay rất gầy chỉ còn da bọc xương, nhưng khí lực cũng không nhỏ. "Sao vậy? Ngôn đại tiểu thư thích di động của tôi sao?" Lăng Vi nghiêng đầu cười hỏi Ngôn Thanh Hạm. Chỉ là lúc này cô mơ hồ phát hiện hốc mắt Ngôn Thanh Hạm hiện lên màu đỏ không bình thường, đôi mắt kia lấp lánh, nhìn qua giống như đang khóc.
"Này, cô sao vậy?" thấy Ngôn Thanh Hạm khác thường, Lăng Vi lên tiếng hỏi.

"Hình…. đưa hình cho tôi xem một chút." Ngôn Thanh Hạm ưu tư kích động, ngay cả âm thanh cũng run rẩy. Lăng Vi đưa di động đến, nhìn cô giống như vài ngày không được ăn cơm mà nhặt được bánh bao, coi như trân bảo mà ôm vào ngực, đảo hình vô cùng khẩn trương.

Nhìn nhìn đến tấm hình bên trong, Lăng Vi liếc mắt trong lòng không biết làm gì. Đúng vậy, trên màn hình chính là hình của Lam Khiên Mạch. Lăng Vi nhớ đây là lần đầu tiên mình gặp nàng, "nhặt" nàng về thì lén chụp lại. Vì sau đó Lam Khiên Mạch không cho mình chụp hình, nên Lăng Vi cũng không có xóa tấm hình này đi.

"Tôi biết… tôi biết nàng ở đâu!" nhìn chằm chằm tấm hình kia hồi lâu, đến khi Lăng Vi sắp hết kiên nhẫn, Ngôn Thanh Hạm mới chợt lên tiếng nói. Nghe thấy âm thanh cô hưng phấn, Lăng Vi cũng kích động theo, vội vàng hỏi cô người ở đâu?
"Lăng Vi, kêu thủ hạ của cô quay về, chúng ta đến bệnh viện Lăng Sơn."

"bệnh viện Lăng Sơn?"

"Phải, đúng vậy, Tiểu Mạch, có lẽ đang ở đó."

Ngôn Thanh Hạm nói chân thành, ánh mắt có chút đỏ lên lướt qua còn có chút tàn nhẫn, ánh mắt cô hướng xuống, nhìn bóng lưng Lam Khiên Mạch trong hình gầy gò. Trong hình nàng mặc bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng. Dù đã bẩn không nhìn ra nguyên dạng, nhưng trên cổ áo có ghi mấy chữ bệnh viện tâm thần Lăng Sơn vẫn bị Ngôn Thanh Hạm nhìn thấy rõ.

Chiến Mang Tuyền cô dám đối với nàng như vậy, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.

Tuyết lại rơi nhiều hơn, chậm rãi rơi xuống bệ cửa sổ, nóc phòng, cùng những chiếc xe ven đường, cũng không để ý bọn họ có đồng ý hay không, cứ thế lì lợm phủ lên một lớp thật dày. Ngồi dưới đất, Lam Khiên Mạch nhìn nữ nhân cầm trong tay chai rượu đỏ, lộ ra nụ cười đạm bạc. Chỉ là nụ cười này không có vui, có cũng chỉ là tịch mịch khinh thường.
"Lam, tôi đến thăm cô, gần đây sao rồi?" Chiến Mang Tuyền khom người, đem chai rượu cùng hai cái ly để bên cạnh. Cô ta xắn tay áo Lam Khiên Mạch lên, nhìn cánh tay đầy lỗ kim màu đỏ, cô ta cười đắc ý, dùng ngón tay chà xát lên đó.

"Ha ha… như thế nào? cô so với tôi nên rõ hơn chứ? bọn họ vẫn như cũ, mỗi ngày đều chỉ biết châm kim a, tiêm thuốc a, khiến tôi phải choáng. Máy điện giật cũng không có gì mới, chỉ đau. Chiến Mang Tuyền nếu cô muốn hành hạ tôi, có thể đổi món đồ chơi khác. Những thứ này chỉ khiến tôi thấy buồn ngủ."

Lam Khiên Mạch mở miệng nói, âm thanh rất nhẹ nếu không để ý nghe, thì sẽ không phân biệt rõ. Nhìn khuôn mặt nàng tái nhợt gò má gầy đi, còn bị lớp vải băng bọc lại từng lớp, còn có dấu dây xích cột ở lò sưởi trên tay trái. Chiến Mang Tuyền không nhịn được đưa tay sờ mặt Lam Khiên Mạch, cô ta biết đối phương nói những lời này, hoàn toàn là cứng rắn chống đỡ. Trên thực tế, với tình trạng thân thể hiện tại của Lam Khiên Mạch, sợ là đến cả sức đứng dậy cũng không nổi.
"Lam, cô cậy mạnh như vậy cũng rất mê người. Tôi từng nhớ cô có hỏi, sao lại đem cô nhốt ở đây? thật ra thì cũng không phải Mạc Lâm cho tôi bao nhiêu cái lợi, mà là tôi muốn đem cô giam lại bên người mà thôi. Cô là nữ nhân của tôi, nụ hôn đầu của cô cũng là tôi, đêm đầu tiên của cô cũng là tôi, đời này cô chính là nữ nhân của Chiến Mang Tuyền tôi. Cho dù chết, cô cũng chỉ có thể chết trong tay tôi."

"Ha ha…" lời nói bá đạo, ngôn ngữ vô tình, nghe đến sẽ chỉ khiến người ta vô cùng chán ghét. Thật ra thì tâm tư của Chiến Mang Tuyền, Lam Khiên Mạch cũng đã sớm đoán được rõ ràng. Dù sao ở lâu như vậy, nàng biết Chiến Mang Tuyền dù bề ngoài nhìn vào không phải con người gian ác gì, nhưng trong lòng cô ta so với suy nghĩ còn ác hơn, đến cả vô tình.

Cô ta có thể vì tư dục bản thân đùa giỡn tình cảm của mình, cũng vì tiền có thể làm mọi chuyện, thậm chí bán đứng nàng. Cảm nhận tay Chiến Mang Tuyền đang sờ cổ mình, Lam Khiên Mạch rất muốn đưa tay đẩy tay cô ta ra, nhưng nàng biết với tình trạng của mình lúc này cũng không làm được.
"Chiến Mang Tuyền, cô đúng là loại người hết thuốc chữa, tôi không phải đồ vật, cũng không phải rác để cô xử lý. Tôi không phải người của cô, thân thể không phải lòng này càng không phải." Lam Khiên Mạch thấp giọng nói, nàng giật giật tay phải có chút cứng ngắc, tầm mắt nhìn chai rượu dưới đất kia. Nàng muốn, dùng chai rượu đập nát nó, rồi lấy miểng chai nhọn đâm Chiến Mang Tuyền.

"Hả? tôi có phải rác hay không cô hẳn là rõ nhất. Lam, tôi đã nói rồi, cô cùng Ngôn Thanh Hạm sẽ không có kết quả đâu. Gần đây tôi nhận được thiệp mời, nhân vật chính bên trong là người mà cô luôn nhớ đến, Ngôn Thanh Hạm còn có một người nữa dĩ nhiên không phải cô mà là đại thiếu gia của Lăng gia Lăng Long. Tôi không muốn cô quá nghiêm túc với Ngôn Thanh Hạm, nhưng cô lại không chịu nghe tôi. Bây giờ còn cơ hội bỏ cô ta đi, cùng tôi lần nữa sống chung."
"Chiến Mang Tuyền, cô nói láo, thì cũng nên nói cho dễ nghe chút chứ." Chiến Mang Tuyền vẻ mặt đắc ý, Lam Khiên Mạch âm thầm di chuyển tay phải, cầm lấy chai rượu. "Hả? có nói láo hay không, đến lúc đó cô sẽ biết. Lam, có lẽ chỉ là do cô nhớ tôi quá, nên mới đem tình cảm chuyển tới người Ngôn Thanh Hạm. Cô yêu tôi không đúng sao? nếu không, vậy sao cô chưa xóa hình xăm này đi? nếu như cô thật sự yêu Ngôn Thanh Hạm, thì cũng không nên giữ thứ gì của tôi mới đúng chứ?"

Chiến Mang Tuyền nói xong sờ lên mắt cá chân Lam Khiên Mạch, nhìn cái chữ X bằng la tinh kia, không chỉ Chiến Mang Tuyền thất thần mà đến ngay cả động tác của Lam Khiên Mạch vì những lời này mà dừng lại. Nhìn người đứng trước mặt mình, nàng híp mắt lại, dùng sức nắm lấy chai rượu, tiếp đó nhanh chóng đập đến chỗ Chiến Mang Tuyền.
Tiếng vang lớn lan khắp phòng, trong đó còn có tiếng thủy tinh vỡ nát. Chất lỏng màu đỏ dần tràn ra, cuối cùng tạo thành dòng nước dưới sàn nhà, chảy dài ra cửa.

Tác giả có lời muốn nói: hô hô hô hô hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục lúc 8 giờ tối của Hiểu Bạo, xem văn không nhắn lại sẽ bị Chiến tỷ tỷ theo gϊếŧ, dày xéo đủ loại, còn bị Cát Cát cùng A Hắc thô bỉ mắng. Hôm nay đúng là bình an không có khổ sở, Bạo tỷ tỷ thùy mị, thanh tân nội hàm, chuyên mục tiểu kịch trường dòng chữ xanh nhỏ!

Rối reng một hồi thì Ngôn Lam của chúng ta sắp gặp lại, tui nghĩ tâm tình mọi người lúc này sẽ kích động giống tui. Một đoạn tình yêu không thể thuận buồn xuôi gió, luôn sẽ có trắc trở kéo đến từ người khác hoặc hữu ý ngăn cách.

Tình cảm hai nữ nhân trong xã hội này không được người ta nhìn nhận cùng tha thứ. Rất ít người có thể đi đến cùng, giữ vững đến cùng. Hôm nay thảo luận chuyện này cùng Tiểu Vũ, cảm xúc có chút tổn thương. Gần đây có nhiều bạn vì không chịu nổi áp lực, nên đành chia tay với người yêu. Có lẽ vì người nhà và tui quan hệ không tốt, cho nên tui không bị áp lực nhiều từ gia đình, nhưng mà trong lúc dầu sôi lửa bỏng này tui vẫn nói với mọi người một chút.
Ân tình cha mẹ, đúng là phải báo đáp, nhưng mà người yêu ngoại trừ yêu chúng ta như chúng ta yêu nàng, thì thậm chí còn vì yêu mà hồi báo nhiều hơn, còn có cách khác sao? cho dù con đường này rất khó đi, nhưng tui hy vọng mọi người hãy kiên trì đi tiếp. Qua cái khổ, thì ngọt ngào sẽ luôn đến với các bạn. Chỉ là lần này cống hiến đấu tranh cho các bạn, các bạn đều là những người dũng cảm nhất! (hôm nay có chút cảm tính, chủ yếu là chợt có chút tâm tình chim bay ~)

Nói đến hồi kết của Lam Lam, thì bỏ ngang một lần vậy, đột nhiên cảm giác kịch tình rất có hỉ cảm. Ban đầu Lam Lam nghĩ nhất định Chiến Mang Tuyền là một tiện nhân! Ta xxxx! ta sẽ đánh cho ngươi thành ngu si? hay là hủy dung ngươi đây? (phốc, dĩ nhiên, cái đó chỉ là suy tưởng của Hiểu Bạo thôi, còn Lam Lam tuyệt đối không liên quan.)