Vi Sư Phụ

Chương 54



 

Buổi chiều trời bất chợt đổ mưa, mưa rơi lách cách trên ngôi nhà gỗ nhỏ và cả những cây cối tươi tốt bên cạnh. Cửa sổ không đóng lại làm mưa tạt cả vào trong phòng. Đất tỏa ra mùi đất thoang thoảng sau khi được nước mưa rửa sạch, những chiếc lá càng trở nên xanh như ngọc và tràn đầy sức sống.

Dưới những bông hoa nở rộ bị mưa đánh rơi đầy dưới đất, màu hồng màu trắng màu đỏ, lẫn vào một chỗ.

Hoang giới không có thực vật màu xanh, hoa thì càng không cần phải nói, bởi vì sư phụ không ở bên cạnh nên cho dù cảnh vật có đẹp hơn đi nữa cũng không có tâm trạng thưởng thức.

Bây giờ, sư phụ đã ở bên cạnh, Tang Lạc liền cảm thấy nhẹ nhõm yên tâm, ngay cả những cảnh vật bình thường trước mặt cũng làm nàng cảm thấy vui vẻ thoải mái. Vào ngày mưa, ở cùng với sư phụ không làm gì hết, lặng lẽ nghe tiếng mưa rơi cũng thật thanh thản.

Nhưng mà, khi nàng phát hiện ngôi nhà gỗ nhỏ mà sư phụ đã ở không biết bao nhiêu năm trước bắt đầu bị dột, thì nàng thấy mình không được nhàn nhã như vậy nữa.

“Sư phụ, ngôi nhà gỗ này là của bao nhiêu năm trước vậy?”

“Khoảng một trăm năm trước.” Năm xưa chàng vì chuyện gì đó mới đến Phương Hoa giới nên tiện tay dựng ngôi nhà gỗ này, cũng chỉ ở đó hơn một tháng. Gần đây bởi vì tìm kiếm đồ đệ mới đến Phương Hoa giới, chàng vốn dĩ không nhớ ngôi nhà gỗ này. Cho đến khi tìm được đồ đệ, thấy không có chỗ nào để đi, chàng mới nhớ ra chỗ này.

Chàng không muốn đưa đồ đệ đến những nơi như quán trọ, bởi vì ở đó có rất nhiều người, đồ đệ chỉ cần một mình chàng nhìn thấy là được rồi. Hơn nữa đây là nơi của chàng, chỉ có hơi thở của chàng, cất giấu đồ đệ ở đây là tốt nhất. Để bên ngoài những nơi ồn ào có nhiều tu sĩ sẽ làm cho đồ đệ có mùi của những người khác, chàng không thích.

Ngoan, yên tâm ở nơi chỉ có sư phụ là được rồi, hiểu không, A Lạc của sư phụ.

Tang Lạc không nhận thấy sự độc chiếm ngày càng tăng của sư phụ, nàng vẫn đang lo lắng ngôi nhà gỗ lâu năm không được tu sửa có thể chịu được mưa gió hay không.

“Sư phụ, ngôi nhà gỗ này có đột nhiên sập xuống không vậy?” Tang Lạc lo lắng nhìn quanh căn phòng nhỏ này.

“Không.” Tuy Phó Thanh Viễn nói như vậy, nhưng ánh mắt chàng không hề rời khỏi đồ đệ của mình khắc nào, chàng không quan tâm đến việc ngôi nhà có sụp đổ hay không.

“Thật sao.” Tang Lạc có chút nghi ngờ lời nói của sư phụ, nàng giơ tay chỉ vào chỗ nào đó, “Sư phụ người xem, dột rồi nè.”

“Ừm.” Không làm ướt đồ đệ thì cũng chỉ là chuyện nhỏ, Phó Thanh Viễn vẫn rất điềm tĩnh và xem như không nhìn thấy gì.

Khi Tang Lạc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cằm và yết hầu đang chuyển động của Phó Thanh Viễn, không khỏi có chút ngứa tay, lập tức quên hết những chuyện ngôi nhà bị dột. Nàng thuận theo lòng mình giơ tay lên, dùng ngón tay chọc vào phần yếu hầu nhô ra của sư phụ.



Phó Thanh Viễn liếc nhìn nàng một cái, hơi ngẩng đầu lên, thuận tiện cho đồ đệ động tác. Cho dù là nơi dễ bị tổn thương nhất như thế này, Phó Thanh Viễn cũng có thể thoải mái không chút phòng bị đối với đồ đệ, trên thế gian này chỉ có một mình nàng có thể khiến chàng nhượng bộ như vậy.

Tang Lạc được sư phụ cho nên thầm cười khúc khích vài tiếng và dùng cả hai tay đặt lên yết hầu đó, vừa xoa vừa ấn. Yết hầu cứng cáp đó thỉnh thoảng cũng trượt lên trượt xuống theo động tác của nàng, khiến cho Tang Lạc tự chơi đùa một cách thích thú.

Đối với Tang Lạc mà nói, lẽ nào sư phụ lại tương đương với món đồ chơi yêu thích của nàng? Chỉ cần là ở trên người sư phụ, bất kể là ở chỗ nào nàng cũng cảm thấy rất thú vị, cũng có thể xem là món đồ chơi để chơi, hơn nữa còn là thứ chơi không bào giờ chán.

Đây cũng là cách thể hiện sự gần gũi của nàng, bởi vì yêu thích sư phụ, cho nên muốn được gần gũi chàng. Những hành động nhỏ nhặt này đều là thói quen được hình thành khi còn sống ở hoang giới, thậm chí có lúc Tang Lạc cảm thấy hai người giống như hai con dã thú, luôn ở trong tổ cọ xát lẫn nhau, làm những việc mà người ngoài cảm thấy rất là nhàm chán.

Chơi được một lúc, Tang Lạc phát hiện cơn mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, dù sao ngôi nhà gỗ đã lâu không có người ở nên cũng đã bị dột ở nhiều chỗ. Ngay cả chỗ họ đang ngồi cũng bắt đầu bị dột.

Vỗn dĩ Tang Lạc vẫn chưa phát hiện, nhưng đột nhiên nhận thấy sư phụ ôm lấy nàng dịch chuyển cơ thể một chút, để tay xuống có chút nước mưa, nàng mới phát hiện tình trạng này. Chỗ họ ngồi lúc nãy đã bắt đầu có nước nhỏ giọt, chắc có lẽ là sư phụ nhận thấy ở đó bắt đầu bị dột nên vội dùng tay ngăn lại những giọt mưa sắp rơi xuống người nàng, đưa nàng đến ngồi chỗ khác.

Chà, sư đồ hai người bây giờ dù sao một người cũng là tu sĩ nguyên anh, một người là tu sĩ tương đương với kỳ kim đan, ở trong một ngôi nhà dột nát có phải là mất mặt lắm không? Nhưng mà nói họ nghèo cũng không đúng, khối linh tinh lớn đó của nàng ngoài việc hai trăm năm trước dùng một ít để mua rượu cho Yến Vũ, vẫn còn dư lại rất nhiều, cho nên nàng có tiền nhưng không có chỗ để tiêu xài.

So với những động phủ náo nhiệt được cung ứng cho tu sĩ thuê thì Tang Lạc cảm thấy thích những ngôi nhà gỗ nhỏ mà sư phụ chọn cách xa những nơi tu sĩ tụ tập, xung quanh được bao bọc bởi cây cối cỏ dại hoa lá hơn. Hoặc giống như ở hoang giới nàng cũng rất thích, đương nhiên cả nơi mà họ sống lúc đầu ở Linh Quang giới cũng có phần giống với chỗ hiện tại. Cho nên nói, quan điểm và sở thích của sư phụ và nàng thực sự rất giống nhau ~

Cũng chính vì sư đồ hai người họ đều không để ý nhiều và cũng rất dễ hài lòng, cho nên mới thường khiến cho người ta có cảm giác mất mặt như vậy, rõ ràng họ là người có thực lực có linh thạch, còn có không gian mà rất nhiều tu sĩ muốn mà không được…

Khoan đã, không gian? Tang Lạc đột nhiên nhớ là mình đã lâu không quan tâm đến không gian của mình. Rõ ràng mơ hồ nhớ rằng trong những cuốn tiểu thuyết nàng thỉnh thoảng đọc ở kiếp trước, những người sở hữu không gian đều rất quan tâm đến không gian của mình, ngày nào cũng chui vào không gian, giống như muốn được mãi mãi sống trong không gian.

Nhưng tại sao nàng vẫn thấy không thích vào trong không gian, kể từ khi đến hoang giới không vào được không gian, nàng chỉ dùng không gian như một túi trữ đồ, đã lâu không nghĩ tới việc vào không gian xem thử.

Nói đến thì, khi nàng còn ở hoang giới, cả thần thức cũng không thể vào trong không gian đào nguyên, trong khoảng thời gian xuyên không về hai trăm năm trước cũng không vào được, nhưng sau khi nàng trở về thì phát hiện bản thân có thể vào không gian đào nguyên và lần này cả cơ thể nàng cũng có thể vào cùng, cũng có nghĩa là nàng có thể giống như trước đây chỉ để thần thức vào cũng được, mang cả cơ thể vào cũng được.

Về điểm này, cũng không biết có phải là ở hoang giới và thời điểm xuyên không có tình trạng đặc biệt nào mà nàng không biết khiến cho nàng không thể vào đào nguyên không gian hay không nữa.

Gần đây sau khi cả cơ thể cũng vào được không gian, bản thân nàng cũng suy đoán, nói không chừng là vì nàng đã đột phá tầng bảy của bộ công pháp mà nàng tu luyện cho nên mới có sự thay đổi này.

Khoảng thời gian trước, bởi vì sư phụ không ở bên cạnh nên nàng chẳng muốn làm gì cả, toàn thân đều cảm thấy mệt mỏi, nàng không cảm nhận được nhiều về những thay đổi trong không gian. Bây giờ, nàng đã mãn nguyện trở về bên cạnh sư phụ, lại nghĩ tới việc này, càng khiến cho nàng có hứng thú hơn.



“Sư phụ sư phụ ~ bây giờ người có thể vào được không gian của người không?” Tang Lạc đung đưa tay của Phó Thanh Viễn hỏi.

“Có thể.” Từ khi ra khỏi hoang giới chàng có thể vào không gian hỗn độn của mình rồi, trong khe hở không gian tìm kiếm đồ đệ, khi cực kỳ mệt mỏi chàng đều trực tiếp vào trong không gian để tu luyện, một chút thời gian cũng không được lãng phí. Nay đã tìm được đồ đệ, chàng không điên cuồng như trước nữa. Hoặc có thể nói, sự điên cuồng đó đã được thay bằng những thứ khác, chẳng hạn như sự độc chiếm đồ đệ. Cho dù chàng cố gắng che giấu nhưng hình như vẫn có chút không kìm nén được, thậm chí không muốn nàng nhìn những người khác vật khác ngoài chàng.

“Con cũng có thể vào không gian của mình rồi, hay là để con thử, xem có thể đưa sư phụ vào không gian của con được không?” Tang Lạc càng nghĩ càng thấy vui vẻ, không gian của nàng nếu có luôn sư phụ thì sẽ được viên mãn. Chẳng phải lúc trước khi nàng đào được một suối nước nóng thì nàng đã nghĩ sẽ có một ngày đưa sư phụ vào ngâm suối nước nóng hay sao?

Tuy lúc đó nàng và sư phụ không phải loại quan hệ này, nhưng đều cùng là trăm sông đổ về một biển chung một mục tiêu với nhau ~ Với quan hệ hiện tại giữa nàng và sư phụ, hai người hoàn toàn có thể cùng ngâm suối nước nóng với nhau.

“Sư phụ! Người đồng ý đi ~ Đồng ý đi ~” Nụ cười của Tang Lạc trông thật trong sáng đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn đó thêm vẻ mặt có chút cầu xin. Phó Thanh Viễn không thể có chút ý nghĩ từ chối nào, nếu không phải quen với khuôn mặt vô cảm đó thì lúc này chàng gần như sẽ bị biểu hiện và hành động của tiểu đồ đệ yêu quý của mình làm tan chảy.

Khoảnh khắc tiếp theo, sau khi gật đầu không chút do dự, Phó Thanh Viễn phát hiện mình đã đến một nơi khác, từ một ngôi nhà nhỏ dột mưa khắp nơi đến một nơi đầy hoa đào hồng.

Phó Thanh Viễn chợt căng thẳng một lúc, trước tiên nhận ra đồ đệ vẫn còn đang trong vòng tay của mình, chàng mới thả lỏng người và bắt đầu nhìn xung quanh.

Thoạt nhìn, nơi đầy đều là những cây hoa đào vô tận, trên những cây hoa đào này hiếm nhìn thấy lá, đều là những bông hoa đào to lớn, nở rộ đẹp mê hồn, những đám mây hồng tầng tầng lớp lớp không nhìn thấy điểm tận cùng.

“A! Hay quá, sư phụ cũng có thể vào đây!” Tang Lạc nhỏ nhắn ngồi trên cánh tay của Phó Thanh Viễn, bò trên vai chàng cười lớn, đôi mắt hạnh phúc của nàng nheo lại thành một đường.

Quả nhiên, chỉ cần có sư phụ ở đây, cho dù trước đây nàng không thích không gian đẹp đẽ này cho lắm, nhưng nơi tĩnh mịch này bây giờ nhìn cũng cảm thấy vừa mắt hơn nhiều.

Nguyên nhân nàng không thích không gian này lắm, một nửa là vì đây có thể là nơi mà người phụ nữ mặc áo choàng đen đã mang nhiều ám ảnh đến cho nàng từng sống ở đây. Trong tiềm thức của nàng vẫn tràn đầy nỗi sợ hãi trong khoảng thời gian đen tối đó, cho nên thậm chí cả việc không gian đột nhiên xuất hiện vào thời điểm đó cũng khiến nàng cảm thấy không thích lắm.

Chà, nghĩ đến sau này sư phụ cũng có thể cùng nàng vào không gian đào nguyên, đột nhiên không gian này trông thật dễ chịu vừa mắt làm sao, mảnh đất hoa đào này cũng trở nên rất là lãng mạn ~

“Sư phụ sư phụ, đến đây, con dẫn người lên lầu xem ~ Lúc trước những đan dược và cả những thứ lộn xộn kia con đều lấy từ trong đó ra.” Tang Lạc đặt tay lên gò má, suy nghĩ về cảnh tượng nào đó rồi bình tĩnh chỉ vào căn phòng tranh khuất trong hoa đào cách đó không xa.

 

------oOo------