Vị Ngọt Nhi Alpha

Chương 2: Đánh dấu



Trận đánh dấu này giằng co thật lâu, cho đến khi pheromone đậm đặc trong phòng tiêu tan, Sở Dư Ôn cắn vào tuyến thể sau gáy của chàng thiếu niên, tiêm pheromone vào cậu.

Pheromone của Sở Dư Ôn có mùi như ánh nắng, tươi sáng và nóng bỏng và cũng có tính xâm lược giống như con người hắn.

Trong thời đại giữa các vì sao, mặt trời đã sớm không phải là xa vời không thể với tới. Mùi ánh nắng ấm áp truyền vào tuyến thể của Yến Vi Lương, nhưng cậu chỉ cảm thấy đau đớn như lửa thiêu.

...Cậu không phải là một Omega thực sự và không thể bị đánh dấu bởi Alpha. Hai loại pheromone cường đại thuộc về Alpha va chạm, chống lại, đan xen trong cơ thể làm cậu khó chịu đến nhíu mày..

Nhìn thấy thanh niên cau mày, Sở Dư Ôn không khỏi hỏi: "Có đau không?"

Thụy An cúi đầu không nói gì, lông mi dài che khuất đôi mắt.

Yến Vi Lương nhất thời không có cách nào tiếp nhận chuyện mình và Sở Dư Ôn làm đã làm.

Mặc dù Sở Dư Ôn không thể đánh dấu được cậu, nhưng bọn họ vừa rồi quả thật có tiếp xúc thân mật trên thân thể... còn không chỉ một lần.

Mới đầu là đè cậu ở trên bàn, sau đó Sở Dư Ôn lại ôm cậu đến sô pha... Toàn bộ quá trình kéo dài ít nhất năm giờ, có thể biết khi nhìn bầu trời tối sầm bên ngoài.

Suốt năm tiếng đồng hồ, sức lực của cậu bị thuốc áp chế, khiến cậu không hề có lực phản kháng.

Cậu, Yến Vi Lương, lên giường cùng đối thủ một mất một còn là Sở Dư Ôn.

Cậu còn là người ở dưới.

...Đây là loại đau khổ gì trên thế giới?

Nghe được Sở Dư Ôn hỏi thăm, Yến Vi Lương nhanh chóng loại bỏ hết thảy biểu cảm trong mắt, vừa ngẩng đầu lên, cậu đã tiến vào trạng thái Thụy An của mọi khi.

Đã hy sinh lớn như vậy, nếu không đạt được mục đích thì cũng không có nào nói nổi.

Cậu còn không quên mình còn chưa giải trừ nghi ngờ, vô cớ xuất hiện tại thư phòng của Sở Dư Ôn, lại bị bắt ngay tại chỗ, tình cảnh này rất không ổn.

Sở Dư Ôn không phải là người sẽ mềm lòng sau lần làm tình.

Thụy An hai mắt lập tức đỏ lên, chớp chớp mắt, thanh âm khàn khàn đáng thương: "...Đau."

Đây cũng không phải giả vờ, thanh âm của cậu quả thật khàn khàn. Bây giờ cậu là một Omega, thể lực không lớn như trước, cũng thật sự là mệt muốn chết rồi.

Đau là đau thật. Nhưng Yến Vi Lương là người có thể chịu đựng dù bị gãy xương, bị tấn công tinh thần mà không hề thay đổi biểu cảm, loại trình độ này hoàn toàn không thành vấn đề, hiện tại hơn phân nửa là diễn.

Thiếu niên co ro trên ghế sofa, làn da trắng hơn tuyết, dấu vết đầy người, bộ dáng rưng rưng kêu đau, cũng thật làm người ta thương tiếc.

Sở Dư Ôn nhìn, có chút mềm lòng.

Nhưng hắn không có mất trí, cho nên lại trầm giọng hỏi một lần nữa: "Ngươi tại sao lại xuất hiện ở thư phòng?"

Thụy An ngẩng đầu, lông mi run rẩy, sắc mặt tái nhợt, một giọt nước mắt bất giác rơi xuống.

Yến Vi Lương trong lòng bình tĩnh suy nghĩ nên trả lời như thế nào. Lại nghe đối phương nói: "Không cần trả lời, nghỉ ngơi thật tốt."

Yến Vi Lương ngạc nhiên ngước mắt lên.

... Mỹ nhân kế thật đúng là có tác dụng?

Nếu biết cách này sẽ có tác dụng, chắc chắn cậu đã phái một loạt Omega đến Dinh thự Nguyên soái từ trước rồi!

Sở Dư Ôn nhìn cậu. Trên khuôn mặt thiếu niên còn lộ rõ sự kinh ngạc, hốc mắt ửng đỏ, gương mặt xinh đẹp, nhìn thập phần đáng yêu. Điều duy nhất khiến anh khó chịu là những giọt nước mắt chảy dài trên mặt, nhìn đến đau lòng.

Đại khái là bị dọa sợ.

Sở Dư Ôn an ủi cậu: "Cậu đừng sợ, ta không hỏi nữa."

Alpha được sinh ra để bảo vệ Omega của mình. Đương nhiên điểm ấy đối với nguyên soái đại nhân lãnh khốc vô tình chưa bao giờ có hiệu quả - Sở Dư Ôn vẫn nghĩ như vậy vào năm tiếng trước.

Bây giờ phải thừa nhận rằng anh cảm thấy thương tiếc cho Omega xinh đẹp này.

...Đặc biệt là khi nhìn thấy cậu ấy khóc.

Sở Dư Ôn có rất nhiều kẻ thù, người muốn hắn chết vô số kể, không có gì ngạc nhiên khi những thế lực đó có biện pháp nào đó có thể phá vỡ cấm chế của hắn. Trước kia cũng không phải không có tiền lệ.

Lần này cùng lắm thì là ai đưa một gián điệp tới đây, chỉ là gián điệp này giống bạn tình hơn...

Món quà này anh còn rất thích.

Sở Dư Ôn thậm chí còn cảm ơn kẻ chủ mưu đứng sau lần này.

Rốt cuộc, việc anh có thể ngửi thấy mùi pheromone đặc biệt đến mức anh không muốn giết.

Ngoài ra còn là vị kem.

Vậy nhất định phải chăm sóc tốt.

Sở Dư Ôn bảo quản gia đưa quần áo tới, còn chuẩn bị thuốc mỡ, có thể nói là rất chu đáo.

Sai người sắp xếp phòng cho Thụy An, đang muốn cho người dẫn cậu đi qua. Thụy An chật vật đứng dậy, quần áo cũng không kịp mặc xong, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.

" Tôi... có thể không rời xa ngài được không?" Thụy An thận trọng hỏi, " Tôi sẽ không quấy rầy ngài làm việc."

Chỉ có như vậy hắn mới có đầy đủ thời gian quan sát bố cục thư phòng và suy ra Sở Dư Ôn thường đặt những tài liệu quan trọng ở đâu.

Nhưng ở chỗ quan trọng là thư phòng, Yến Vi Lương không chắc liệu Sở Dư Ôn có đồng ý hay không, khả năng cao là anh ta sẽ không đồng ý...

"Được." Sở Dư Ôn nói.

Yến Vĩ Lương: "..."

Mỹ nhân kế thật tốt.

Omega vừa được đánh dấu xong có sự gắn bó mãnh liệt với Alpha của mình. Cân nhắc điều này, Sở Dư Ôn đồng ý yêu cầu ở lại của Thụy An.

Anh để Thụy An tự do, sau đó ngồi ở trước bàn, mở ra quang não bắt đầu làm việc.

Yến Vi Lương im lặng mặc quần áo vào. Trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi pheromone, nhắc nhở cậu về những gì vừa xảy ra trong căn phòng này.

Cậu lẳng lặng nhìn chăm chú Sở Dư Ôn.

Đây không phải là lần đầu tiên cậu gặp Sở Dư Ôn. Trên thực tế, hai người bọn họ ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, mỗi lần gặp mặt đều hận không thể đem đối phương lập tức giết chết, nhưng lại không thể làm gì được đối phương.

Sở Dư Ôn cảm thấy hoàng gia thật ngu ngốc, luôn muốn lật đổ chế độ. Nhưng thế hệ hoàng gia này có một tam hoàng tử kinh tài tuyệt diễm, đã tự mình chống lại anh nhiều năm. Sở Dư Ôn ngưỡng mộ anh ta, nhưng một tam hoàng tử không thể cứu được hoàng gia đã chìm trong bóng tối hàng trăm năm, điều Sở Dư Ôn muốn là là một cái không có hoàng quyền quốc gia.

Thân là tam hoàng tử, Yến Vi Lương biết hoàng thất từ ​​nhỏ đã lâm vào cảnh khốn cùng, nhưng phụ hoàng cùng mấy vị huynh trưởng đều sa vào hưởng lạc nên không chịu nổi việc lớn. Hoàng gia từ lâu đã bị bỏ qua, nếu muốn lấy lại quyền lực thực sự của mình, nhất định phải trở thành kẻ thù của nguyên soái nắm giữ quyền lực quân sự. Cho dù cậu quả thật kính nể năng lực lãnh binh tác chiến của Sở Dư Ôn.

Từ góc độ tình cảm cá nhân, bọn họ thưởng thức đối phương, có lẽ có thể trở thành bạn bè và anh em tốt. Nhưng lập trường bất đồng, liền trở thành kẻ thù.

Bất chấp thân phận của kẻ thù, Yến Vi Lương chỉ cảm thấy Sở Dư Ôn trông thật đáng ghét. Nhưng nhìn từ một góc độ khác, Sở Dư Ôn quả thực rất đẹp trai, mưu lược, xứng đáng với danh hiệu "Mặt trời của đế quốc".

Nói tới đây lại có chút trào phúng, Yến Vi Lương được khen là "Mặt trăng của đế quốc", ngày nay hoàng thất đã sớm mất đi lòng dân, cậu có thể đạt được danh hiệu này, làm người ta vui lòng phục tùng, có thể nói là cường đại.

Nhưng vậy thì sao? Mặt trăng quay quanh mặt trời. Cậu đường đường là hoàng tử, rốt cuộc lại khuất phục dưới nguyên soái..

Ai cũng nói đàn ông nghiêm túc là hấp dẫn nhất. Khuôn mặt Sở Dư Ôn cực kỳ tuấn mỹ, đôi mắt màu vàng sậm tự có một cỗ khí chất tôn quý bất phàm. Vẻ mặt anh chuyên chú làm việc, đúng là có vài phần dễ nhìn.

Tinh thần lực Sở Dư Ôn cường đại, anh làm sao có thể không cảm nhận được ánh mắt chăm chú này. Anh ngẩng đầu lên: "Nếu nhàm chán, cậu có thể tìm một cuốn sách trên kệ để đọc."

Thụy An: "...Hả?"

Sở Dư Ôn nhướng mày: "Bằng không, cậu định nhìn chằm chằm ta đến khi nào?"

Thụy An nói "A" một tiếng, mặt chậm rãi đỏ lên, giống như là rình coi bị người ta bắt được.

"Ừ." Cậu cúi đầu đáp, đứng dậy đi tới bên cạnh giá sách. Bước chân còn có chút tập tễnh. Yến Vi Lương trước đó đã kiểm tra qua mấy giá sách, hiện giờ đi đến một khu vực mà trước đấy cậu chưa xem qua.

Nhưng nơi đây, Sở Dư Ôn lại yên tâm lớn mật bảo cậu tìm sách đọc, đại khái cũng sẽ không có thu hoạch gì.

Chẳng lẽ không ở trong thư phòng?

Có nhiều thứ xem xong liền hủy đi... cũng không phải là không thể nào. Yến Vi Lương chỉ là không muốn bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào mà thôi.

Những ngón tay thon dài của Yến Vi Lương chậm rãi sờ qua hàng sách bìa cứng. Ngày nay, khi quang não thịnh hành, con người muốn đọc cái gì thậm chí có thể tải trực tiếp vào trong đầu, rất ít người sẽ dùng giấy để đọc. Sách chủ yếu là dùng để sưu tầm.

Nhưng nhìn mép những quyển sách này, hiển nhiên không phải dùng để sưu tầm.

Những cuốn sách này được chia thành các loại và có đủ loại, cái gì cần có đều có. Quân sự, chính trị, âm nhạc, nghệ thuật, thơ ca, y học... Nếu Sở Dư Ôn không phải Diệp Công hảo long* thì có thể coi là người uyên bác đa tài.

(*Diệp Công hảo long (Niềm yêu thích rồng của Diệp Công) Vào thời kì Xuân- Thu, có một vị tên là Diệp Công, ông cực kì thích loài rồng. Hình rồng được ông chạm khắc trên những thanh xà, cột, cửa ra vào và cửa sổ của nhà ông và cả vẽ lên trên tường. Tương truyền rằng trên trời có con rồng thật, nghe được sở thích của Diệp Công rất xúc động. Thế là nó xuống đến nhà của Diệp Công. Đầu nó thì len qua cửa sổ, đuôi thì đi qua sảnh khách. Diệp Công nhìn thấy nó, sợ hãi đến mức mặt tái mét không còn chút máu, hồn bay phách lạc, ôm đầu bỏ chạy. Thì ra là lão ta vốn dĩ không thích rồng thật. Cái ông thích là những con rồng giả chứ không phải là rồng thật sự. Câu thành ngữ này chỉ những người bề ngoài tỏ vẻ là thích một thứ gì đó nhưng thực sự là không thích. Thậm chí là còn cảm thấy sợ.)

Sau khi nhận ra không thể thu hoạch được gì, Yến Vi Lương không dừng lại quá lâu để khiến Sở Dư Ôn nổi lòng nghi ngờ, cậu tiện tay rút 1 quyển sách rồi trở lại sofa.

Sở Dư Ôn liếc nhìn trang bìa, cười một tiếng: "Muốn hiểu ta như vậy?"

Yến Vi Lương nhìn kỹ tên sách, "Lịch sử chiến công của nguyên soái".

Nói một cách đơn giản, khi nói về vinh quang của Sở Dư Ôn trong những năm đó, toàn bộ bài viết đều dành nhiều lời khen ngợi cho anh.

Vẻ mặt Yến Vi Lương không chút thay đổi.

Ở trên giá sách của mình thả loại sách thổi rắm cầu vồng* này, Sở Dư Ôn tuyệt đối là tự ái đi.

(*thổi rắm cầu vồng: Đây là một cụm từ ngôn ngữ mạng của dân đu Idol C-Biz, chỉ hành vi fan tung hô u mê thần tượng vô điều kiện, bất chấp hành động của thần tượng, ví dụ nếu thần tượng có ngoáy mũi hay đánh rắm thì cũng như cầu vồng cũng khen sến khen súa khen lấy khen để khen như trời như đất, khen thành tinh hoa thành tinh tú, thành cái gì cũng được nhưng ý vẫn là ca lên tận mây xanh)

Nhưng lời này không thể nói ra, cậu vẫn muốn sống.

Cậu còn phải thuận theo tâm ý Sở Dư Ôn, tốt nhất là lấy lòng tin rồi tạo điều kiện cho kế hoạch tiếp theo.

Thụy An ngẩng đầu, vẻ mặt ngưỡng mộ: "Tôi, tôi vẫn luôn ngưỡng mộ nguyên soái đại nhân..."

Sở Dư Ôn vui đùa: "Cậu ngưỡng mộ ta?"

Thụy An ngoan ngoãn gật đầu: "Trong đế quốc có ai không ngưỡng mộ ngài?"

Có tôi không muốn, tôi muốn anh chết.

Yến Vi Lương trong lòng bổ sung thêm.

"Lại đây." Sở Dư Ôn hiển nhiên tâm tình rất tốt.

Thụy An ngoan ngoãn đi tới, bởi vì nguyên nhân nào đó, có thể nói là đi từng bước gian nan.

Cơ thể của Omega không có khả năng tự chữa lành mạnh mẽ như Alpha, Yến Vi Lương cảm thấy mình hiện tại giống như là ở trên mũi đao khiêu vũ.

Sở Dư Ôn nhìn ra cậu khó chịu, kéo người vào lòng, giơ tay nhéo cằm cậu.

Loại yếu thế bị áp chế hoàn toàn này khiến Yến Vi Lương cảm thấy không vui, nhưng cậu đều thu liễm, không có biểu hiện ra một chút bất mãn.

Thụy An ủy khuất nói: "... Ngài nhéo đau tôi."

"Vậy sao?" Sở Dư Ôn buông tay ra, nhìn thấy trên quai hàm của thiếu niên hiện ra hai dấu vân tay. Sức tay của anh rõ ràng không lớn, làn da mịn màng của Thụy An lại không chịu nổi, dễ dàng để lại dấu vết.

Khó trách lúc mới xong việc chật vật như vậy, quả thực giống như bị người đánh. Sở Dư Ôn xem như thực sự cảm nhận được thân thể mềm mại của Omega.

Anh nói: "Ngươi thật đẹp."

Thụy An ngượng ngùng nói: "Cảm ơn lời khen."

Sở Dư Ôn lại hỏi: "Ngươicó hứng thú làm vợ ta không?"

Thụy An: "..."

Yến Vi Lương kinh hãi.

Sở Dư Ôn có phải là quá đói khát và vô đạo đức không?

Điểm đáng ngờ trên người cậu lớn như vậy, Sở Dư Ôn không phải không biết. Lời này của hắn là như thế nào hỏi ra khỏi miệng? Chẳng lẽ chỉ vì đánh dấu?

Một Alpha mạnh mẽ có thể đánh dấu nhiều Omega, loại nhân vật quyền cao chức trọng như Sở Dư Ôn, Omega muốn gả cho hắn làm vợ vô số kể. Tại sao hắn lại chọn một... gián điệp?

Nếu như Sở Dư Ôn có thể nghe được tiếng lòng oán thầm của Yến Vi Lương, hắn liền sẽ trả lời.

"Đương nhiên là vì pheromone của cậu ngọt quá làm ta nghiện rồi."

Và tất nhiên, hắn chỉ ngửi thấy pheromone của cậu.