Vị Ngọt Nhi Alpha

Chương 15: Nhân ngư



Hai má Thụy An đỏ ửng, cắn môi nói: "Tiên sinh, xin đừng giễu cợt em nữa."

Thiếu niên xấu hổ cúi đầu, bộ dáng co ro.

Giống như con thỏ nhỏ gặp phải con sói to lớn xấu xa.

Sở Dư Ôn ranh mãnh nói: "Lại đây."

Thụy An hoảng sợ ngước mắt lên, có chút do dự.

Đôi mắt vàng sậm của Sở Dư Ôn hơi tối sầm lại, lần này giọng nói mang theo âm điệu ra lệnh: "Lại đây."

Thụy An chậm rãi bước tới, bị Sở Dư Ôn kéo đến ngồi trên đùi.

Cậu kinh hô một tiếng, chiếc khăn gần như tuột ra, cậu vội lấy tay che lại.

Sở Dư Ôn cởi áo khoác quân trang, bên trong là một chiếc áo sơ mi mỏng, thắt cà vạt. Nửa người trên rất thoải mái, phía dưới lại là quần dài quân phục màu đen, bên hông đeo vũ khí, trên đùi buộc dao găm, chân đi một đôi bốt đen sậm.

Ngũ quan sâu sắc tuấn mỹ, rực rỡ như mặt trời.

Ngoại trừ Mặt trăng sáng của đế quốc, không ai có thể cạnh tranh với anh, không ai dám khiêu chiến anh.

Thụy An chỉ quấn khăn tắm, ngồi trên đùi anh, hai chân trắng nõn khẽ lắc lư, ngón chân cũng không chạm đất.

Cậu luống cuống gọi một tiếng: "Tiên sinh?"

"Em còn chưa sấy khô tóc." Sở Dư Ôn cúi đầu nhìn mái tóc ướt của cậu, "Không sợ buổi tối đau đầu sao?"

Thụy An nghẹn ngào: "Em có thể đi sấy lại lần nữa."

"Đừng nhúc nhích." Sở Dư Ôn yêu cầu máy tự động đưa máy sấy tóc ra, "Anh sấy cho em."

Ngày nay mọi thứ đều là công nghệ cao, nhưng máy sấy tóc vẫn giữ được hình dạng và cách sử dụng ban đầu. Nếu nói một điểm tiến bộ duy nhất, chính là không cần dùng điện nữa.

Trong âm thanh của máy sấy tóc, làn gió ấm áp thổi qua mái tóc, dọc theo khăn tắm tràn vào cơ thể, khiến Thụy An không tự chủ được kéo kéo áo tắm.

Vì không muốn thân thể rơi xuống, cậu một tay kéo khăn tắm, một tay khoác lên bả vai Sở Dư Ôn. Lòng bàn tay ấm áp rơi trên tóc cậu, làm bốc hơi từng giọt hơi ẩm trên tóc.

Chờ trong phòng an tĩnh lại, mái tóc nâu của thiếu niên cũng hoàn toàn được sấy khô.

"Được." Sở Dư Ôn đưa máy sấy tóc cho trợ lý máy.

Thụy An lễ phép nói: "Cám ơn."

Cậu do dự một lát: "Em có thể xuống được không?"

Sở Dư Ôn nói: " Có thể."

Thụy An lập tức giẫm lên mặt đất, vội vàng cầm áo ngủ trên giường, chạy vào phòng tắm đóng cửa.

Thụy An tựa lưng lên cánh cửa, hạ mắt, đỏ ửng trên mặt nhanh chóng biến mất.

Cậu xuay người lại, ngẩng đầu nhìn thiếu niên tinh xảo lại xa lạ trong gương, cởi khăn tắm ra.

Đây là một thân thể trắng nõn không tì vết, giống như dùng hoa tươi, bánh ngọt, bơ xây cùng một chỗ, từ trong ra ngoài có màu hồng. Làn da vô cùng mịn màng, trắng hồng hồng hào, không có omega bình thường nào có thể duy trì được làn da mềm mại như vậy.

Rất khó tưởng tượng đây là một thiếu niên bình dân lớn lên từ quận 4. Đây rõ ràng là vị hoàng tử do kim ngọc trong cung tạo ra.

Yến Vi Lương cũng là mỹ nhân nổi tiếng của đế đô. Chiến tích và địa vị của cậu còn hơn cả mỹ danh mà dung mạo cậu mang lại, nhưng mọi người vẫn không thể bỏ qua vẻ ngoài nổi bật của cậu.

Da trắng như tuyết, tinh xảo như sứ, ngay cả khí chất mang theo người cũng lộ ra một cỗ màu trắng lạnh, lúc cậu đến, giống như màn đêm mang theo hơi lạnh. Tóc đen rối tung, đôi mắt màu mực lạnh lùng, khiến người ta nhìn mà phát lạnh.

Là núi cao chi tuyết, là cao lãnh chi hoa. (*)

(*) núi cao chi tuyết: tuyết trên núi cao

cao lãnh chi hoa: dung mạo đẹp như ngọc nhưng rất băng lãnh, lạnh lùng...

Không ai có thể gỡ bỏ nó ra ngoại trừ mặt trời có thể làm tan chảy.

Yến Vi Lương và Thụy An không giống nhau. Thụy An nhỏ nhắn đáng yêu, cả người đều tản ra hơi thở ấm áp, giống như một thiếu niên chân chính không rành thế sự, trong mắt đều là ngây thơ trong sáng.

Cậu nhìn vào đôi mắt màu hổ phách trong gương, mỉm cười trào phúng. Nụ cười đó không có chút cảm xúc nào, trên khuôn mặt non nớt xinh đẹp này lại tạo cảm giác hồn nhiên.

Nếu cậu không phải hoàng tử, cậu quả thực có thể trở thành ảnh đế.

Thụy An mặc áo ngủ từ trong phòng tắm đi ra, Sở Dư Ôn đang cầm quang não của cậu... chơi trò hóa trang.

Chuyện gì đang xảy ra với tên này vậy?

Sở Dư Ôn nghe thấy tiếng người đi ra, ngẩng đầu nói: "Em hôm nay tiêu hết 1 vạn tinh tệ?"

Anh đưa tài khoản cho Thụy An, Thụy An có chi tiêu gì anh sẽ nhận được tin nhắn ở đây.

Một vạn tinh tệ đối với Sở Dư Ôn mà nói chỉ là con số nhỏ, nhưng đối với người dân quận 4 mà nói chỉ sợ không phải. Quan điểm tiêu dùng bẩm sinh đặt ở đó, Thụy An đột nhiên sử dụng một số tiền lớn như vậy, anh vẫn có chút ngạc nhiên.

Tiểu tử kia hình như một chút cũng không khách khí.

Thụy An nói "A", có chút bối rối.

Cậu suy nghĩ kỹ rồi nói: "Hôm nay em xem một buổi phát sóng trực tiếp rất thú vị, thấy có nhiều người tặng quà nên em cũng muốn đưa một chiếc phi thuyền..." Cậu đột nhiên hít sâu một hơi khí lạnh, "Cái phi thuyền kia giá trị một vạn tinh tệ sao?!"

Sở Dư Ôn: "Ừ."

Thụy An nhất thời nhíu mày, vừa ảo não vừa áy náy: "Em không biết! Em không biết nó lại tốn nhiều tiền như vậy... Em có thể hỏi người ta để lấy lại được không?"

Sở Dư Ôn cười nói: "Không cần, tiền trong tài khoản có thể tùy ý sử dụng. Chỉ cần cẩn thận một chút, đừng vô duyên vô cớ bị người ta lừa."

Chẳng trách tiểu tử kia lại trở nên hào phóng như vậy, hóa ra là căn bản không có khái niệm về tiền bạc.

Cái này giải thích thông suốt.

Thụy An vẫn rất xấu hổ: "Nhưng, số tiền lớn như vậy——"

"Không sao." Sở Dư Ôn nói: "Nhớ kỹ, em là chủ gia tộc này, em có toàn bộ quyền quản lý tài chính."

Thụy An nhất thời không thể tiếp nhận: "Nhưng mà --"

"Không có nhưng."

Sở Dư Ôn cảm thấy mình cần phải thay đổi quan điểm tiêu dùng của Thụy An một chút, để cho cậu không ủy khuất như vậy.

Anh mở Tinh Võng, chuyển vào trang mua sắm, lập tức nhảy ra sản phẩm rực rỡ muôn màu.

Ngành công nghiệp hậu cần trong thời đại tinh tế cũng rất phát triển, dù nơi đó có xa xôi đến đâu cũng có thể được vận chuyển nhanh chóng bằng phi thuyền.

Đồ mua sắm trên mạng cái gì cần có đều có, từ khăn tắm, kem đánh răng cho đến tàu phi thuyền, máy móc.

Người dân khu Trung Tam thường mua một số đồ dùng hàng ngày trên trang mua sắm, giá khoảng 1 - 500 tinh tệ. Đắt nhất cũng chính là mua một chiếc robot loại nhỏ hoặc người máy gia chính, những người có thể tiêu hàng ngàn, hàng vạn tinh tệ đều là gia đình phú quý trong khu Trung Tam.

Nhưng một vạn tinh tệ cũng chỉ là giá một chiếc váy đối với một cô gái quý tộc ở khu Thượng Tam mà thôi.

Trình độ tiêu dùng của mọi người ở hai khu lớn là khác nhau, các trang web mua sắm họ thường truy cập đương nhiên không cùng trình độ.

Người dân khu Thượng Tam đi dạo trên mạng đào vàng. Người dân khu Trung Tam đi dạo trên mạng đào bạc. Khu Hạ Tam? Khu Hạ Tam gần như là không có.

Người dân khu Thượng Tam thỉnh thoảng đi dạo những món hời của mạng đào bạc, có thể xem là một trải nghiệm mới mẻ. Mà đồ ở mạng đào vàng, quần chúng nhân dân khu Trung Tam đều tự giác không mở ra.

Hầu hết mọi người thậm chí không biết địa chỉ web.

Đó không phải là thế giới mà bọn họ có thể tiếp xúc, nhìn cũng nhiều lắm là tăng thêm kiến thức, mua thì lại là mua không nổi.

Tất nhiên "Thụy An" chưa từng thấy qua.

Cho dù Tam hoàng tử điện hạ là hội viên VIP hàng năm của mạng đào vàng.

Nhìn vào những sản phẩm mới lạ chói lóa trên trang web đào vàng, Thụy An thành thạo lộ ra vẻ mặt thán phục.

——Dù sao, sau khi ở bên cạnh Sở Dư Ôn, cậu mỗi ngày đều kinh ngạc cái này hoặc kinh ngạc cái kia, nhất định sẽ hành động như một tên quê mùa chưa từng nhìn thấy thế giới.

Có lẽ để tránh Thụy An cân nhắc nên bảng giá trên sản phẩm đã bị giấu đi. Nhưng mỗi món đồ sẽ có nhiều số 0 hơn dự kiến ​​- nếu Thụy An thực sự chưa bao giờ nhìn thấy những thứ này.

"Em thích cái nào thì thêm vào giỏ hàng đi." Sở Dư Ôn nói với Thụy An điều mà tất cả các omega trong thiên hà đều muốn nghe, "Em có thể mua hết một lần và quẹt thẻ của anh."

Nghe thật đẹp làm sao.

Thụy An thụ sủng nhược kinh: "Thật sự có thể sao? Có thể quá tốn kém hay không? Em vẫn chưa cần..."

Sở Dư Ôn hào khí tận trời: "Không sao, cứ việc xoát."

Thụy An ngượng ngùng nói: "Vậy, vậy em sẽ không khách khí."

Chậc chậc, không cạo cho ngươi rớt một lớp da coi như cậu thua.