Vị Hôn Phu Đến Từ Cõi Âm

Chương 3



3

Một tuần sau tôi mới mơ thấy kẻ đáng ghét đó lần nữa.

Kể từ lần được Tổ Tiên đồng ý, ngày nào tôi cũng mong mơ thấy anh ta nhưng chẳng hiểu sao tôi toàn ngủ mà không có tí mộng mị gì.

Hôm đó vào một ngày đẹp trời, Bàn Tử rủ tôi ra ngoài làm 'chuyện người lớn'. Nó còn kêu tôi mang theo căn cước công dân nữa.

Chuyện quan trọng thế này mà nó dám để đến tận giờ mới nói!

Tôi vừa nhận lời vừa điên tiết quát: “Sao mày không rủ tao sớm hơn!”

Bàn Tử rụt cổ: "Thì, thì bọn mình bây giờ mới thành niên mà..."

Lần đầu chúng tôi làm 'chuyện ấy'.

Bàn Tử là người chọn phòng. Book loại phòng cao cấp nhất, đương nhiên cũng đắt nhất. Nó cười rạng rỡ nói: “Nhất định là hôm nay phải 'chiến đấu' xuyên đêm đấy nhé!”

Tôi giơ ngón tay cái lên: "Mày thì kinh rồi!"

Nhưng kết quả là không trụ nổi quá hai giờ đồng hồ. Tôi nằm gục đầu trên bàn phím trong phòng riêng của tiệm net, đè ra dòng toàn '6666666666…' trên màn hình.

Bàn Tử vừa di chuyển vị tướng trong game vừa ngoác mồm gào: "Mày xử tên kia đi!"

Tôi: "zzzZZZ......."

Nửa tỉnh nửa mơ, tôi dường như nghe thấy tiếng ai đó đang thở dài bên tai mình.

“Lớn thật rồi…”

Ngay sau đó, một bàn tay khe khẽ đặt lên đầu tôi như muốn xoa, nhưng lại chẳng nhẹ nhàng xíu nào. Thậm chí tôi còn cảm nhận được hơi lạnh từ lòng bàn tay xuyên qua mái tóc ngấm tận vào da đầu.

Phòng riêng của tiệm net tối mù, chỉ có ánh sáng leo lắt hắt ra từ hai chiếc máy tính.

Tôi lơ mơ ngóc đầu dậy, nhập nhèm tưởng Bàn Tử dám phá giấc ngủ ngon của mình.

“Đừng có phá tao.” Tôi làu bàu quơ qua quơ lại đẩy bàn tay trên đỉnh đầu ra.

Cảm giác lạnh lẽo từ xúc giác truyền đến làm tôi nổi da gà. Mùi gỗ đàn hương quen thuộc dần dần ngập tràn trong không khí.

Não tôi cuối cùng cũng online trở lại, tôi đờ người cố nghển cổ.

Là Kẻ đáng ghét, anh ta đang đứng trong bóng tối, lẳng lặng nhìn tôi. Vì tay anh vẫn còn để trên đầu nên khi tôi quay đầu qua nhìn, khuỷu tay của anh cũng xoay theo.

"Này, anh làm gì vậy…?"

Tôi cũng không nhận ra, biểu cảm của tôi lúc này giống như...

Một cô nàng đang tương tư.

Bàn tay trên đỉnh đầu hơi khựng lại, sau đó khẽ vuốt qua vùng thái dương, lướt qua trán, xuống khóe mắt rồi áp vào bên má.

Hơi lạnh trên tay anh hoàn toàn trái ngược với hơi nóng trên má tôi.

Càng nhìn khuôn mặt tôi càng trở nên nóng bừng.

Anh nhìn tôi, cảm nhận được độ ấm vượt quá mức bình thường trong lòng bàn tay, có chút nghi hoặc: "Em không khỏe à?"

Tôi lắc lắc đầu, lòng bàn tay lạnh lẽo của anh theo quán tính cứ thể nhẹ nhàng vuốt ve má tôi.

Anh nhìn nơi làn da chúng tôi đang tiếp xúc không rời mắt một lúc rồi rụt tay về.

Bình thường anh đã cao hơn tôi cả một cái đầu, giờ anh lại đang đứng còn tôi thì ngồi nên đầu tôi phải nghển hết cỡ mới có thể nhìn thấy mặt anh.

Tư thế này không phù hợp để triển khai kế hoạch mà tôi đã chuẩn bị kỹ càng tỉ mỉ.

Chắc chắn Tổ Tiên cho tôi gặp lại kẻ đáng ghét này để tự tay lật kèo tình huống mất mặt lần trước.

Hỡi kẻ tội nghiệp, anh đã sẵn sàng tiếp chiêu chưa?

“Ngồi đi.” Tôi chỉ vào chiếc ghế trống lúc nãy Bàn Tử ngồi.

Anh sửng sốt quét mắt qua chiếc ghế.

Hôm nay anh vẫn mặc bộ vest đắt tiền như lần trước, hoàn toàn không ăn nhập gì với đám ghế cũ ố vàng trong quán net sập xệ này.

Nhưng anh cũng chẳng do dự lâu, dứt khoát kéo ghế ra ngồi xuống. Đôi chân dài gấp khúc tự nhiên, giữa hai chân có một khoảng trống đủ cho một người chen vào.

Tôi cắn môi.

Binh Pháp viết rằng: "Một, gõ trống làm tăng sĩ khí. Sau đó, lấy sức nhàn chống kẻ địch mỏi. Cuối cùng, tận lực tiêu diệt."

OK!

Lên luôn!

Tôi bắt chước phong cách tổng tài bá đạo trên TV, đứng dậy bước về phía anh.

"Ui da..."

Vấp phải lon Coca.

Chít tịt!

“Từ từ.” Tôi gạt vội đống rác Bàn Tử béo ú thải ra sang một bên.

Anh có vẻ không hài lòng cho lắm. Nhưng who cares!

Không còn vật cản nào nữa, tôi tiếp tục sải bước đến, len vào khoảng trống giữa hai chân anh. Suy đi tính lại một hồi đành co chân đặt đầu gối lên phần ghế trống. Một tay ép sát anh vào tường, tay còn lại thì đè lên vai.

Xác định tư thế đã 'trên cơ', tôi kiêu căng cười lớn, rồi cúi đầu chạm nhẹ môi anh một cái.

Anh đẹp trai à, ngày đó anh nợ tôi một nụ hôn, hôm nay bà đây đòi lại được rồi!

Anh ta rõ ràng không lường trước được điều này, cả người cứng đờ như tượng tạc.

Biết ngay là anh ta không thích tôi mà.

Trong giấc mơ của bà mà anh dám ghét bỏ bà á?

Càng nghĩ càng tức, tôi bèn cắn cho anh ta một cái, đến khi môi đau nhức mới thong thả buông ra.

Chăm chú nhìn đôi môi ẩm ướt của anh, tim tôi đập như đánh trống.

Tôi không biết anh thấy thế nào, nhưng tôi thì thiếu điều thè lưỡi thở như chóa rồi.

“Thì ra cảm giác hôn trai đẹp là như này!” Tôi vừa lau mồ hôi trán vừa lẩm bẩm.

Mặt anh vẫn lạnh tanh, nghe tôi nói vậy thì hơi nhướng mày: "Cảm giác gì?"

"Thú vị!" Tôi hớn hở trả lời, "Tôi hôn thế nào?"

Bị bà đây chinh phục rồi chứ gì!

Mắt anh thoáng lướt qua màn hình máy tính tôi ngồi khi nãy. Hai chữ “Thất Bại” to đùng nhấp nháy trên đó là chủ thể sáng nhất cả cái phòng này. (Bả chơi game rồi ngủ gục nên thua đó.)

Lòng tôi dấy lên nghi vấn.

Tôi hôn tệ lắm à?

Không lẽ nào.

Bao nhiêu kinh nghiệm nghiên cứu hằng hà sa số phim điện ảnh, phim truyền hình, rồi cả… cả... đống truyện mười tám không trừ nữa, chẳng lý nào không có tác dụng gì chứ!

Anh ngẫm nghĩ một chút rồi đột nhiên hỏi tôi: “Nụ hôn đầu?”

Tôi như con mèo bị dẫm phải đuôi, vừa tức vừa thẹn.

Làm sao mà dám thừa nhận mình kém cỏi như vậy được!

Tôi ngẩng đầu ưỡn ngực, mạnh mồm: “Không hề! Tôi yêu cả tá anh rồi! Tôi…”

Những lời chưa kịp bịa đều bị chặn lại bằng một nụ hôn bất ngờ.

Rõ ràng tôi mới là ‘cơ trên’ đè anh xuống để nắm quyền chủ động nhưng bây giờ anh lại lợi dụng chính tư thế này để lật ngược tình cảnh.

Một tay anh ôm chặt đùi tôi, tay còn lại thì siết eo, ghì tôi xuống.

Tôi chưa kịp phản ứng gì đã bị giam trong vòng tay cường tráng của anh, hết đường phản kháng.

Nụ hôn này khác hẳn với nụ hôn đầu tiên.

Một tiếng nổ vang lên trong đầu, thế giới xung quanh tôi xoay mòng mòng, lấp lánh ngàn ánh sao.

Khó mà hình dung được một người lạnh lùng lại hôn cuồng nhiệt và chiếm hữu đến thế.

Tôi thậm chí còn quên mất phải đẩy anh ra.

Anh cạy mở môi và răng tôi, càn quét khoang miệng như một vị vua tuần tra lãnh địa.

Không biết nụ hôn kéo dài bao lâu, chỉ biết tôi cảm thấy không còn đủ dưỡng khí để thở, còn tim như đang chạy nước rút.

Cuối cùng anh cũng chịu buông ra.

Tôi chếnh choáng như trong cơn say, nghĩ thầm: Như này chắc cũng coi là trả thù thành công ha?

Va phải ánh mắt thuần khiết không chút tình cảm của anh khiến tôi thảng thốt thức tỉnh khỏi cơn say chiến thắng.

Trông anh có vẻ không mãn nguyện cho lắm.

Tôi muốn quan sát kỹ hơn, ngặt nỗi bóng tối cản trở tầm nhìn, thế nên không thấy rõ biểu cảm của anh.

Tự dưng lại cảm thấy bất an thế này.

Chiếc kẹp cà vạt của anh bóng bẩy đến mức phản xạ lại ánh sáng hắt ra từ màn hình máy tính, làm tôi hơi chói mắt.

Khóe mắt cũng không khỏi liếc xuống đôi giày da cao cấp trên chân anh.

Tôi vô thức cúi đầu nhìn lại cái áo sơ mi rẻ tiền trên người.

Bỗng nhận ra hai chúng tôi sống ở hai thế giới chẳng có gì giao thoa.

Anh không chê bai hay tỏ ra khó chịu gì nhưng tôi không nhịn được mà cảm thấy thua thiệt.

Mùi thuốc lá và mùi mì ăn liền trong tiệm net nồng nặc đến váng đầu. Hai loại mùi cùng lúc xộc thẳng lên khoang mũi, như thể chúng không chỉ bay vào từ khu máy chung bên ngoài mà còn ảm vào tường, vào ghế, thậm chí vào cả tôi.

Có vẻ như hành vi lúc nãy đã xúc phạm đến anh rồi.

“X… xin lỗi.” Tôi mím môi.

“Giải thích đi.” Ngón tay anh gõ nhẹ lên mặt bàn.

Tôi chớp mắt. Giải thích? Giải thích cái gì? Giải thích vì sao tôi xin lỗi anh ư?

Làm thế nào để nói rõ cho anh hiểu được bây giờ...

Tôi cứ thế mím chặt môi. Còn chưa nghĩ ra nên trả lời ra sao thì anh đột nhiên đứng dậy.

"Thôi khỏi." Anh khẽ nói. Rồi đẩy ghế trở lại vị trí ban đầu, dứt khoát vòng qua phía sau tôi, đi ra cửa.

"Lại bỏ đi." Tôi vừa tủi thân vừa không nỡ.

Anh quay đầu lại nhìn tôi một cái. Hình như còn có chút vui vẻ hơn. Ánh sáng từ khu phục vụ chung hắt vào càng làm đường nét trên khuôn mặt anh trở nên lập thể.

“Ngoài nụ hôn đầu, em không tặng tôi gì nữa à?”

Đậu! Xanh! Rau! Má!

Những tương tư thiếu nữ của bà đây lập tức cuốn theo chiều gió không còn một mảnh.

"Anh đi luôn đii!"

Tôi nhìn anh đi mất, vừa tức vừa thẹn bưng kín mặt.

Đều là người mà, có cần phải hôn giỏi hơn tôi như vậy không?

Hừ!