Vì Em Tôi Nguyện Trở Thành Quỷ Dữ

Chương 48: Đối Diện Với Cái Chết



Thôn An Nhiên trong nhiều năm qua vẫn luôn yên bình là thế. Nhưng những ngày sắp tới sẽ có một sự kiện lớn nhất từ trước đến giờ, là nỗi ám ảnh kinh hoàng nhất của cả thôn từ đây về sau.

Tô Ảnh Nhược như mọi ngày vẫn ra chợ bán bánh, tầm xế chiều bán xong cô nhanh chóng thu dọn đồ về nhà chuẩn bị cơm nước cho bố con Lục Nguyên.

“Thì ra là ở đây! Tô Ảnh Nhược! Khá khen cho cô trốn khỏi tai mắt của Lục gia lâu như vậy!”

Tô Ảnh Nhược đang khom người dọn dẹp, nghe thấy giọng nói quen thuộc và bộ sườn xám sang trọng trước mặt. Bàn tay cô run run, khi ngẩng đầu lên liền nhìn giật mình thụt lùi ra sau vài bước.

“Lục... Lục phu... nhân, sao bà lại có thể tìm được đến tận đây?”

Lúc này Lê Nhã mới tiến lên một bước, cao giọng nói:

“Là tôi dẫn bà ấy đến đấy! Cô Tô..."

Tô Ảnh Nhược mở to mắt nhìn người phụ nữ lần trước mình gặp, cô không chút nghi ngờ nói chuyện với bà ta, nào ngờ bản đã thân vô tình dính bẫy.

Dạ Lan tiến lên một bước, vung tay tát một cái thật mạnh vào mặt Tô Ảnh Nhược.

Chát!

“Tô Ảnh Nhược! Cô tưởng mình sẽ trốn được cả đời sao? Tôi hỏi cô Lục Nguyên hiện giờ đang ở đâu?”

Dạ Lan chờ đợi bảy năm, tất cả sự căm ghét, uất hận đều dồn vào cái tát này.

Tô Ảnh Nhược ôm má, không tin cô ta trước mặt nhiều người như vậy có thể ra tay tát mình.

Tất cả người dân của thôn thấy có chuyện nên tụ lại xung quanh, họ đều bảo vệ Tô Ảnh Nhược.

“Thím Lê, sao thím lại dẫn người ngoài đến ức hiếp người của thôn chúng tôi?”

Người vừa lên tiếng là họ hàng của Lê Nhã, ánh mắt người đó thể hiện rõ sự thất vọng nhưng bà ta không quan tâm. Bà ta chỉ quan tâm đến phần thưởng lớn giá trị mà mình sẽ được hưởng khi xong việc thôi.

“Tôi chỉ muốn làm việc tốt, vạch mặt kẻ đã cướp chồng của Dạ tiểu thư đây thôi.”

Một người đàn ông tiếp tục ra mặt bênh vực cho cô:

“Mấy người là ai? Tại sao lại đến thôn chúng tôi đánh người?”

Bà Lục thấy nhiều người bên cô như vậy, khẽ cười mỉa mai:

“Chà, cô làm cách nào mà bọn họ có thể bênh mình chầm chập như thế? Hay là...” - Bà Lục liếc mắt sang người đàn ông kia - “Cô đã ngủ với cậu ta rồi?”

“Bà... sao bà lại có thể nói ra những lời như vậy?” - Tô Ảnh Nhược bị vu cáo đến mức tím tái mặt mày, cô không nghĩ một người có gia giáo lại thốt ra được câu nói ấy.

Vợ của người đàn ông kia nổi cơn ghen, vội tới xách lỗ tai anh ta đứng sang chỗ khác.

Tuy người dân ở thôn này đều rất tốt bụng nhưng vẫn có nhiều cô gái trẻ ôm mộng nhòm ngó Lục Nguyên, ghen tị với cô vì có một người chồng hoàn hảo như vậy.

Dạ Lan nhanh chóng bắt được tâm lí của người dân ở đây, cô ta chỉ vào Tô Ảnh Nhược, quát:

“Cô ta là một ả đàn bà đê tiện! Bảy năm trước cô ta đã cướp chồng tôi và đưa anh ấy đến đây.”

“Dạ Lan! Cô đừng có ở đó ngậm máu phun người!” - Tô Ảnh Nhược giận đến mức run rẩy, cô nhìn mọi người bằng ánh mắt cầu khẩn - “Cô ta đang vu khống cho tôi! Mọi người hãy tin tôi!”

Lúc này mọi người hoang mang nhìn nhau, không biết nên tin ai.

Những người không ưa Tô Ảnh Nhược nhân cơ hội lập tức châm dầu vào lửa:

“Nhìn mặt mũi đẹp đẽ thế này lại đi giật chồng người khác! Đúng là vô liêm sỉ!”

“Cô ta mặc dù biết chúng tôi đã kết hôn nhưng vẫn cố tình chen chân vào phá hoại.” - Dạ Lan nhân lúc niềm tin của người dân đang bị lay động, cô ta tiếp tục nói.

“Cô nói dối! Hai người chưa từng kết hôn!” - Tô Ảnh Nhược tức giận hét lên.

“Không cần nói nhiều với nó làm gì! Người đâu! Mau bắt nó lại cho tôi!”

Sau mệnh lệnh của bà Lục, A Mạn cùng một tên khác đi đến giữ lấy Tô Ảnh Nhược. Để tránh đêm dài lắm mộng, bà cần phải thủ tiêu cô ngay lập tức trước khi Lục Nguyên đến cản trở.

“Có chuyện gì ồn ào ở đây vậy?”

Đúng lúc này trưởng thôn xuất hiện. Mọi người lập tức tản ra nhường đường cho ông ta đi vào. Một người chủ động thuật lại chuyện xảy ra từ nãy đến giờ cho ông ta nghe. Bà Lục nhìn người đàn ông vừa xuất hiện, hỏi:

“Ông là trưởng thôn?”

Trưởng thôn gật đầu.

“Theo luật lệ ở thôn này, nếu cướp chồng của người đã có gia đình thì sẽ bị xử tội như thế nào?”

Trưởng thôn chưa kịp trả lời, tất cả người dân đã đồng thanh hô to:

“Sẽ bị trói vào cây cột, châm lửa thiêu chết.”

“Tốt! Người đâu! Mau bắt cô ta lại đưa ra bãi đất trống đầu đình, châm lửa thiêu chết!”

Tô Ảnh Nhược lập tức bị bắt đưa đi.

“Không được! Đây là thôn của chúng tôi! Bà không có quyền làm như vậy!”

“Đúng! Bà không được phép manh động!”

“Ai dám ngăn cản, đừng trách đao kiếm vô tình!”

Bà Lục trừng mắt nhìn bọn họ, giọng nói uy nghiêm khiến cho những người vừa lên tiếng phản đối liền sợ hãi đứng lùi ra sau.

“Thả ra! Tôi không có tội! Mau thả tôi ra!”

Tô Ảnh Nhược la hét, giãy dụa nhưng vô ích. Trưởng thôn cùng dân làng muốn cản cũng không được bởi bên phía bà Lục toàn những tên hung tợn. Trong tay họ còn cầm theo cả cây kiếm dài, đao kiếm vô tình, chỉ sợ họ xen vào, thứ không có mắt kia sẽ đâm chết họ.

Họ trói Tô Ảnh Nhược vào cây cột giữa đình, xung quanh chất đầy rơm và củi, trên tay bọn họ là những ngọn đuốc đã đốt sẵn, chỉ cần nhận lệnh của bà Lục là lập tức thi hành nhiệm vụ.

“Trước khi chết, tôi cho phép cô nói một lời cuối cùng.”

Bà Lục đứng bên dưới nhìn Tô Ảnh Nhược, cất giọng như ban phát thánh ân.

Trưởng thôn hối thúc người bên cạnh:

“Mau mau đi báo với cậu Lục đi!”

Người kia lập tức chạy đi ngay.

Giờ khắc này Tô Ảnh Nhược biết số phận của mình chỉ đến đây. Chỉ là cô không cam tâm khi phải rời xa Lục Nguyên, bỏ lại đứa con còn thơ dại.

“Nếu bà giết chết tôi, có làm ma tôi cũng không tha cho bà! Lục Nguyên cũng sẽ không tha thứ cho bà.” - Cô cười mỉa, nhìn sang Dạ Lan - “Cô nghĩ nếu tôi chết đi, Lục Nguyên sẽ trở về với cô sao? Cô tỉnh mộng đi!”

“Cô...” - Dạ Lan tức đến nghẹn họng, nhưng nghĩ đến việc Tô Ảnh Nhược sắp chết cô ta lại hả dạ không muốn chấp nhất - "Trước sau gì cô cũng chết, muốn nói gì cũng được."

“Mọi người! Tôi rất cảm ơn mọi người trong mấy năm qua đã đối xử tốt với gia đình tôi. Nếu hôm nay tôi thật sự phải chết, tôi muốn nhờ mọi người nói với chồng tôi là tôi rất yêu anh ấy. Kiếp này xem như chúng tôi có duyên không phận, tôi nợ anh ấy nửa đời còn lại. Nếu như có kiếp sau, tôi vẫn muốn tiếp tục làm vợ của anh.”

Tô Ảnh Nhược không nghĩ bản thân lại can đảm đến mức khi thần chết đã cận kề bên cạnh mà vẫn không rơi lấy một giọt lệ nào.

Người dân lau nước mắt, gật đầu đồng ý với cô.

“Nói hết rồi đúng không? Châm lửa!”

Bà Lục phẩy tay, những cây đuốc bắt đầu châm xuống...