Vì Em Tôi Nguyện Trở Thành Quỷ Dữ

Chương 45: Kế Hoạch Bỏ Trốn



Kể từ lần chia tay với Lục Nguyên, Tô Ảnh Nhược luôn trong trạng thái bất an. Cô ăn uống không ngon miệng, ngửi thấy mùi thức ăn liền khó chịu. Ngay cả món cô thích nhất, khi ngửi phải liền bụm miệng buồn nôn. Cảm thấy không ổn, cô đến bệnh viện kiểm tra, kết quả đã mang thai hơn bốn tuần.



Lần cuối hai người quan hệ là hơn một tháng trước khi cả hai chia tay, cô không ngờ là lần thân mật đó bản thân lại có thể mang thai.



Tô Ảnh Nhược không biết nên vui hay buồn.



Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày cưới của Lục Nguyên và Dạ Lan, những lúc Lục Nguyên ra ngoài bà Lục đều cho người đi theo giám sát. Lục Nguyên giữ đúng lời hứa với bà, từ sau lần chia tay với Tô Ảnh Nhược, anh đã không còn đến gặp cô thêm lần nào. Anh đối xử với Dạ Lan cũng không còn lạnh nhạt, luôn thể hiện sự quan tâm và lo lắng hệt như một người chồng thật sự.



Điều này khiến Dạ Lan vô cùng hạnh phúc và khiến cho bà Lục cảm thấy an tâm.



Thấm thoát đã gần đến ngày trọng đại, bà Lục cho người chuẩn bị đầy đủ hết tất cả mọi thứ, chỉ cần chờ đến ngày cử hành hôn lễ là xong. Lúc đó bà có thể yên tâm hưởng già, đợi cháu bế bồng.



Dạ Lan cũng chuyển đến Lục gia ở để tập làm quen. Cô ta sẽ trở về bên nhà mẹ đẻ trước ngày cưới vì tục lệ cô dâu và chú rể không được gặp nhau trước khi hôn lễ diễn ra một ngày.



Tuy ở Lục gia nhưng Dạ Lan không được ngủ chung phòng với Lục Nguyên, một phần vì giữ thân để người ngoài không dị nghị, một phần vì anh không muốn.



Dù vậy nhưng Lục Nguyên đối xử với cô ta không còn xa cách, nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cô ta vui rồi.



Cách hôn lễ hai hôm, Lục Nguyên đã đến gặp Dạ Lan.



“Anh tìm em có chuyện gì sao?”



Dạ Lan đang ngồi trang điểm, nhìn thấy anh liền tươi cười đi tới.



Lục Nguyên mỉm cười, đưa tay lên vuốt nhẹ mặt cô ta khiến mặt ai kia ửng đỏ.



“Trước khi chúng ta kết hôn, anh muốn chở em đi sắm một ít đồ rồi đi dạo một vài nơi. Em có muốn không?”



“Thật sao? Em muốn, rất muốn!”



Dạ Lan phấn khích gật đầu liên tục. Hiếm khi anh chủ động hẹn nên việc tốt như vậy cô ta không thể bỏ lỡ.



Lục Nguyên khom người, kề môi vào tai Dạ Lan nói nhỏ gì đó. Hơi thở của anh phảng phất bên tai, cộng thêm sự gần gũi hiếm có, Dạ Lan nhất thời mê mẩn đến ngẩn ngơ.



“Được, để em nói với mẹ.”



Vì trước sau Dạ Lan cũng trở thành con dâu Lục gia nên việc đổi cách xưng hô cũng là chuyện thường tình.



Bà Lục ngồi trong phòng khách uống trà, Dạ Lan tiến đến từ đằng sau, vòng tay ôm lấy cổ bà, thân thiết như con gái ruột.



“Mẹ, hôm nay con muốn cùng anh Nguyên ra ngoài mua một ít đồ sẵn tiện đi hóng gió. Nhưng mẹ bảo A Mạn đừng đi theo có được không ạ?”



Bà Lục đặt tách trà xuống, kéo tay Dạ Lan ngồi xuống cạnh mình, nghi hoặc hỏi:



“Đây là chủ ý của Lục Nguyên?”



Dạ Lan hơi chột dạ nhưng vẫn giữ được bình tĩnh để bà không nghi ngờ, cô ta lắc đầu:



“Dạ không phải, đây là ý muốn của con. Con chỉ muốn... gần gũi với anh ấy nhiều hơn một chút.”



Vẻ mặt Dạ Lan hơi xụ xuống. Bà Lục thấy cô ta tội nghiệp, thầm nghĩ gần một tháng qua Lục Nguyên cũng không có dấu hiệu bất thường nên chấp nhận.



“Được rồi, nhưng con phải luôn theo sát Lục Nguyên biết chưa?”



“Dạ con biết rồi, con cảm ơn mẹ.”



Dạ Lan vui mừng ôm lấy bà hôn một cái rồi chạy đi báo tin vui với Lục Nguyên.


Ngoài mặt bà đồng ý với Dạ Lan nhưng với người có bản tính luôn cẩn trọng trong mọi việc, bà không thể chấp nhận dễ dàng như vậy được. Hơn nữa hôn lễ lại cận kề, bà không thể vì một chút sự thương cảm mà lơ là.


Bà Lục đứng dậy đi ra sau nhà tìm A Dĩ. Bà không thể cho A Mạn đi theo vì dễ bị phát hiện. A Dĩ là người mới vào làm sáng nay, Lục Nguyên chưa có dịp gặp mặt nên để cậu ta đi là chắc chắn nhất.


“Em giỏi lắm!” - Lục Nguyên xoa đầu cô ta, môi khẽ cong lên.



“Vậy em vào lấy túi xách rồi mình đi nha.”



Nói rồi Dạ Lan hí hửng chạy đi, Lục Nguyên nhìn theo dáng vẻ của cô ta, ánh mắt biết cười lập tức thay đổi...



Lục Nguyên đưa cô ta vào một khu mua sắm bán toàn những món đồ đắt đỏ, Dạ Lan kéo tay anh đi hết quầy này đến quầy khác. Lục Nguyên nhìn vào tấm cửa kính trên đường đi, mới phát hiện có một tên khả nghi đang lấp ló theo dõi mình. Anh mím môi, thầm trách bản thân đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng mẹ anh sẽ giữ lời.


Đến một cửa hiệu thời trang nổi tiếng, Lục Nguyên chỉ vào một chiếc váy màu đen ở phía trong kia:



“Anh thấy ở kia có chiếc váy màu đen rất đẹp, dường như rất hợp với em.”



“Đâu anh?”



Dạ Lan thả tay Lục Nguyên ra đi đến chỗ anh chỉ, cô ta vạch hết mấy bộ váy kia ra để tìm chiếc váy màu đen, thế nhưng cô ta tìm tới tìm lui cũng không thấy.



“Sao em...”



Dạ Lan quay đầu tính bảo mình không tìm thấy thì nhận ra Lục Nguyên đã biến mất. Cô ta hốt hoảng nhìn xung quanh, người người đều qua lại nhưng không có bóng dáng của anh. Dạ Lan bắt lấy tay cô nhân viên bán hàng hỏi trong trạng thái lo sợ:



“Cô có biết người vừa đi cùng tôi đi đâu rồi không?”



Cô nhân viên ấy lắc đầu, cô ta cũng lo theo sát khách hàng nên không để ý.



“Dạ, tôi không biết ạ.”



Tay Dạ Lan run rẩy buông người kia ra, nước mắt bắt đầu chảy xuống. Cô ta chạy khắp nơi kiếm Lục Nguyên, kết quả vẫn là con số không.



Dạ Lan trở về Lục gia trông bộ dạng rũ rượi không khác gì vừa đi đánh trận. Cô ta đi như người mất hồn, hoàn toàn không còn lí trí. Bà Lục nhìn thấy Dạ Lan nhưng không thấy Lục Nguyên đâu, có dự cảm không lành, bà gấp gáp hỏi:



“Dạ Lan, Lục Nguyên đâu? Sao con lại về một mình trong bộ dạng nhếch nhác như thế này?”



Dạ Lan ngồi sụp xuống đất oà khóc, giọng nói nghẹn ngào khó lắm mới thành câu:



“Anh... anh... ấy bỏ... đi rồi... Đi thật... rồi...”



Bà Lục nghe xong liền cảm thấy đầu óc choáng váng. Vừa lúc đó có một người chạy vào báo tin:


“Lục phu nhân, người ta phát hiện xe của A Dĩ đâm vào sườn núi. Cậu ta hiện đang được đưa đến bệnh viện cấp cứu.”


Bà thở hơi lên, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng, quát lên:



“Người đâu! Mau đi kiếm Lục Nguyên về cho tôi! Nếu thấy nó đi cùng Tô Ảnh Nhược, trực tiếp giết cô ta rồi dẫn Lục Nguyên về đây!”



Trên dưới Lục gia bắt đầu xào xáo, náo loạn hết lên. Thiếu gia nhà họ Lục bỏ trốn, tin tức bắt đầu lan rộng khắp nơi. Bà Lục ra thông báo, ai nhìn thấy Lục Nguyên và Tô Ảnh Nhược hãy thông báo ngay với bà, bà sẽ thưởng lớn cho người đó năm thửa ruộng ở tỉnh A.



Phần thưởng lớn thu hút rất nhiều người tham gia tìm kiếm, ai nấy đều hồ hởi đi kiếm người.