Về Chung Nhà Với Chú

Chương 50: Rất yêu, rất yêu



Convertor: Vespertine – Editor: An Devy

Phó Thanh Hành ngắm gương mặt cô, kiên nhẫn dỗ dành, “Bảo bảo, đêm qua là ai nói muốn ngủ cùng người khác, anh còn chưa tức giận đâu.”

“Không phải vì em uống nhiều sao.”

“Anh cũng uống nhiều…Nhưng ‘chào cờ’ vì em đấy, cô bé!” Anh siết chặt tay ôm cô.

“Hừ!” Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt.

“Được rồi, cô gái nhỏ… Buổi chiều ra ngoài cùng anh nhé?”

“Đi đâu?” Cô nhìn anh.

“Đi sang tên, sau đó đi mua quần áo, cuối cùng là đi siêu thị mua đồ dùng.”

“Không muốn, không muốn… Em không ra ngoài đâu.” Cô bị anh hành mệt chết đi được, chẳng còn sức nào ra ngoài nữa.

“Nhà cũng không muốn?” Phó Thanh Hành cười ra tiếng.

“Muốn…nhưng để hôm khác đi.” Cô nghiêng đầu hôn lên cằm anh.

Anh thuận thế dùng cằm cọ cọ làn da mềm mại của cô, “Cục cưng, tối qua không có anh ở đó, mấy người kia bắt nạt em sao?”

Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, “Chủ yếu là bạn gái cũ của anh khơi chuyện ra, hai người kia ở bên cạnh hùa theo thôi. À mà người phụ nữ kia không phải lần trước đến gặp anh xin đầu tư sao?”

“Ừ, thật đáng tiếc, công ty bọn họ ý kiến không thống nhất, cuối cùng đành đem bán bản thiết kế của công ty. Anh thấy người đàn ông lần trước có tố chất tốt nên đã tuyển cậu ta, nếu nuôi dưỡng có thể trở thành nhân tố đáng gờm đấy. Hôm qua còn có vợ tương lai của Phó Hiên, một bên là cô em chồng tương lai, một bên là người xa lạ, em muốn cô ấy làm thế nào bây giờ…” Phó Thanh Hành cười véo má cô, “Anh nhớ món nợ này rồi.”

“Cô ấy không làm gì cả. Thật ra em và cô ấy đều giống nhau … Tuy rằng em đã nghĩ như vậy nhưng mà…” Nguyễn Nhuyễn cảm thấy nếu cô là cô ấy thì cô cũng sẽ không nói gì cả.

“Em nghĩ thế nào?” Anh nhìn cô gái nhỏ.

“Người phụ nữ kia… Cô ấy có mối quan hệ thế nào với Sở… gì ấy nhỉ?” Nguyễn Nhuyễn nhớ tới Sở Mộ có ôm ấp âu yếm một người phụ nữ.

“Sở Mộ, đến với nhau đều vì nhu cầu riêng thôi.”

“Cũng giống chúng mình dính nhau vì ham muốn ấy hử.” Người con gái lắc cánh tay anh, mười ngón tay đan nhau với anh.

“Cô bé, em không tin anh?” Giọng người nào đó dần trở nên nguy hiểm.

Nguyễn Nhuyễn ngập ngừng, cô đã gần như quên hết chuyện đã xảy ra trước khi về nhà ngày hôm qua … Không nhớ cô đã nói những gì…

“Anh nói lại thử xem?”

“Anh á?”

“Ừ thì mấy người đó nói, em không xứng với anh.”

Cô lẳng lặng nhìn anh.

“Có lẽ cũng đúng bởi vì hai ta không phải cùng một thế giới, nhưng mà, em cảm thấy, bản thân cũng tốt mà…” Giọng nói của cô nhỏ dần.

Phó Thanh Hành bị dáng vẻ do dự của cô chọc cười.

“Không phải vậy, cái được gọi là cũng đúng như em nói là thế này, là do anh không xứng với em…” Vừa nói, anh vừa vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô.

“Anh từng kết hôn, còn hơn em 12 tuổi, không có việc làm ổn định… Anh là thằng đàn ông chẳng ra gì, sao em lại phải tự ti như vậy.”

Cô nhìn anh, “Sao anh lại nói bản thân như thế…”

“Đây là sự thật, bé con, đừng nghĩ rằng nó không liên quan gì đến anh, nhưng thực ra đều là những suy nghĩ của bọn họ về anh, em nói thử xem anh là người thế nào?”

Đôi mắt của cô vẫn dán chặt vào hình bóng anh, thẹn thùng lên tiếng, “Là người em thích.”

Người nào đó được khen càng cười lớn, “Sao miệng lại ngọt thế này? Để anh nếm thử, có phải chứa mật ong không nào?”

Nguyễn Nhuyễn đẩy anh ra, “Không được đánh trống lảng.”

“Cô bé, đừng để ý lời các cô đó nói, nhớ kỹ lời anh nói này: Phó Thanh Hành yêu Nguyễn Nhuyễn, rất yêu em!”

“Hừm…. người suốt ngày đòi chơi em lại nói những lời này…” Nguyễn Nguyễn nũng nịu nói.

“Ừm… Lúc nào cũng muốn chơi em đến khóc… đây là bệnh… trị không được, chờ đến ngày… ngày chú nghiền em đến không cho ra khỏi giường thì thôi…”

Nguyễn Nhuyễn đánh lên vai anh, mặt nhỏ đỏ như quả cà chua, lườm anh, “Chú…” còn người nào đó rất biết chớp thời cô hôn cô cái chụt.

Cô nắm chặt tay anh, “Chú… Nguyễn Nhuyễn cũng yêu Phó Thanh Hành… Rất yêu rất yêu.”