Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1264: Ta Nhận Nhầm Người Rồi



Ác chiến tiếp tục diễn ra, đột nhiên từng tiếng trống truyền đến!

Trong không trung, mấy cự long nhanh chóng bỏ lại đối thủ, bay vọt đi, bắt đầu rút lui.

Dưới đất, đám cường giả Yêu tộc cũng thi triển thần thông, sôi nổi rút lui khỏi chiến trường, đại chiến đã hạ màn, trận chiến như vậy gần đây thường xuyên xảy ra, hôm nay chỉ có thể xem như một trận chiến nhỏ.

Trên mặt đất, thi thể dày đặc.

Có Yêu tộc, cũng có Nhân tộc.

Rất nhiều Yêu tộc và Nhân tộc đã bị rút cạn, có Yêu tộc và Nhân tộc trong lúc chiến đấu cũng sẽ trực tiếp rút tinh huyết đối phương.

“Rút lui!”

Trong không trung, Kim Long Nhật Nguyệt ác chiến lúc trước hét lớn một tiếng.

Loại đại chiến này chỉ mang tính chất thử nghiệm, không cần truy kích.

Một vị cường giả tiên phong doanh nhanh chóng rút lui, sau đó một đội đốc quân bắt đầu dọn dẹp chiến trường, thu thập chiến lợi phẩm, ghi chép quân công, gọn gàng ngăn nắp.

Cách đó không xa, một vài Kền Kền nhìn thấy đốc quân thu dọn, có chút tiếc nuối, cũng sôi nổi rời khỏi.

Đây là chuyện bình thường ở chiến trường.

Nếu ác chiến kết thúc, hai bên không còn khả năng thu thập chiến trường, vậy Kền Kền sẽ tới dọn dẹp.

Liễu Văn Ngạn lại đánh chết một vị cường giả Lăng Vân tam trọng, ông vui vẻ ra mặt, vừa rút lui cùng đại bá, vừa truyền âm: “Thực lực có chút tăng lên, nhưng nếu giết tiếp thì sợ là lần sau ta sẽ nghênh đón thiên địa khen thưởng, vậy rất phiền toái.”

Liễu đại bá truyền âm: “Nếu không được, ta sẽ mang ngươi ra ngoài một chuyến, tìm một chỗ, sát một ít Yêu tộc, nhận khen thưởng xong lại trở về.”

“Để xem đã.”

Giờ phút này Liễu Văn Ngạn đã là Đằng Không cửu trọng, nhưng ông thấy tốc độ tang tiến vẫn quá chậm.

Thực lực chỉ có vậy thì báo thù thế nào?

Tuy rằng trong một năm, ông từ mới vào Đằng Không lên đến Đằng Không cửu trọng, tốc độ đã nhanh kinh người, nhưng ông không thỏa mãn, Sơn Hải cửu trọng cũng không đủ!

Chắc là ông sắp Lăng Vân rồi.

Nhưng muốn đến Lăng Vân cửu trọng có lẽ phải cần đến một năm.

Ông tự tin mình có thể bước vào Sơn Hải cảnh trong 3 năm, nhưng 3 năm quá dài, ông không có thời gian.

Liễu Văn Ngạn đang suy tư, phía trước, có cường giả phẫn nộ quát: “Muốn chết à? Nơi đây là chiến khu, là tiên phong doanh, dừng lại cho ta, ngươi dám xông vào thì ta sẽ chém chết!”

Nơi xa, một thân ảnh hiện lên, Tô Vũ cả kinh, hắn suýt nữa đã xâm nhập chiến khu, nơi này rất nguy hiểm.

Hắn dừng ngoài chiến trường, nhìn vào trong hẻm núi, ở đó thi thể khắp nơi.

Lướt qua hẻm núi này chính là ngoài khu vực phòng thủ của Nhân tộc.

Hẻm núi này tên là Đông Liệt Cốc, phạm vi rất lớn, trải rộng mấy trăm dặm.

Tô Vũ không quan tâm đến Nhật Nguyệt đã quát hắn, hắn còn chưa vào đến chiến khu, hắn chỉ đang tìm người, hắn nhìn xung quanh, không thấy Liễu Văn Ngạn nên có chút ngoài ý muốn, chẳng lẽ lão sư... Không thể nào!

Ngay sau đó, hắn mơ hồ nhìn thấy một bóng người hơi hơi quen thuộc.

Hắn nhìn chăm chú!

Má ôi!

Lão sư?

Hắn suýt nữa không nhận ra!

Trò gì vậy, lão sư của ta sao lại thế này?

Bào phục Văn Minh sư bị ông buộc bên hông, lộ ra hai cái đùi đầy lông, đây là Liễu Văn Ngạn sao?

Râu ria xồm xàm, râu bạc đã biến thành màu xám tro.

Tóc tai cũng lộn xộn, đây là Liễu Văn Ngạn thật à?

Đừng đùa!

Lão sư của ta không thể lôi thôi như vậy được!

Nếu mấy người Ngô Nguyệt Hoa nhìn thấy, vậy sẽ còn đuổi theo lão sư không bỏ ư?

Có khi một chân đá bay luôn thì có!

Má!

Không có hình tượng, hình tượng sụp đổ!

Trong đầu Tô Vũ thiên lôi cuồn cuộn, ngũ lôi oanh đỉnh, nói kia là lão già giết heo thì cũng không ai hoài nghi, trong tay cầm rìu, lộ chân đầy lông, trên quần áo còn có không ít vết máu.

Đây là lão sư của ta?

Ta không tin!

Ta nhận nhầm người rồi!

...

Nơi xa, Liễu Văn Ngạn nhìn thoáng qua bên này, không quá để ý.

Kẻ mới tới à?

Không phải người tiên phong doanh, lá gan không nhỏ, chạy lung tung trên chiến trường thì cẩn thận kẻo bị người ngộ sát.

Đúng là non quá!

Không giống Kền Kền, chẳng lẽ hắn định lướt qua Đông Liệt Cốc, đến ngoài khu vực phòng thủ giết chóc?

Ông không quan tâm, chỉ mơ hồ cảm thấy có chút thân thiết giống như Hồng Đàm ngày đó, nhưng ông không nghĩ quá nhiều, cách quá xa, ông nhìn thấy đối phương mà ông lại thấy không quen, có thể chỉ có chút cảm giác quen thuộc mà thôi.

Ông không để ý, mà trong lòng Tô Vũ lại kích động.

Nhưng thấy tướng lĩnh bay về phía mình, hắn lập tức nói: “Đừng hiểu lầm, ta đi ngang qua mà thôi, ta là Đúc Binh sư Huyền giai đỉnh phong, tới đây thu thập tài liệu!”

Tướng lĩnh kia nhìn hắn một cái, sau đó lấy ra ngọc phù xem xét một chút, đoạn quát: “Thôi Lãng, đây không phải nơi ngươi có thể tới, cút xa ra, mặt khác, phía trước là Đông Liệt Cốc, đi qua đó chính là bên ngoài khu vực phòng thủ của Nhân tộc!”

Đúng lúc này, Nhật Nguyệt hắc giáp bỗng nhiên hỏi: “Thôi Lãng Đại Minh phủ? Vậy mà chạy tới đây! Nhanh đấy! Rất tốt, ngươi mau đi sửa chữa chiến binh cho ta!”

Dứt lời, tay đã vươn đến muốn bắt Tô Vũ.

Tô Vũ quay đầu liền chạy, tốc độ cực nhanh, vừa chạy vừa nói: “Ta không làm, ta còn có việc...”

“Ngươi bị điều động!”

“Ta là người Đại Minh phủ, không chịu điều động!”

Tướng quân hắc giáp cười một tiếng, “Ngươi chạy à? Chạy nữa thì ngươi sẽ phạm tội làm hỏng chiến cơ, nhanh lại đây, theo ta đến tiên phong doanh một chuyến, giúp chúng ta sửa chữa binh khí, có trả tiền!”

“Không làm!”

Tô Vũ cự tuyệt, không phải hắn không muốn giúp, nhưng hắn lo mình sẽ bị kẻ này giam cầm trong tiên phong doanh, hắn từng nghe nói tiên phong doanh thái độ ngang ngược, tướng lĩnh thường xuyên bắt người.

Chờ đến khi phía trên phát lệnh bọn họ mới có thể thả ra.

Tại sao hắn lại nhàn rỗi chạy tới đây làm gì không biết.

Phải chạy thôi!

Tướng lãnh hắc giáp quát: “Người đâu, chặn hắn lại! Đúc Binh sư sắp thăng cấp Địa giai, Đúc Binh sư sắp thăng cấp Địa giai trong doanh đã bị ám sát rồi, đã lâu không có ai sửa binh khí, đến nay cấp trên vẫn chưa đưa tới vị Đúc Binh sư nào khác, không muốn lần đánh nhau sau vũ khí của mình hỏng hẳn thì bắt lấy hắn cho ta! Sửa binh khí xong lại nói!”

Dứt lời, mười mấy vị Sơn Hải nhanh chóng bay về phía Tô Vũ.

Bọn họ muốn bắt người!

Còn về việc trái pháp luật... Mặc kệ nó, bắt về sửa chữa binh khí đã rồi lại tính, còn vấn đề xong việc có thể bị trách phạt, đã ở đây rồi, cùng lắm bị phạt mấy tháng mấy năm thôi, ít ra thì tốt hơn vũ khí hỏng rồi bị giết.

Liễu Văn Ngạn đột nhiên cảm thấy đồng tình với gia hỏa này.

Đúc Binh sư sắp thăng cấp Địa giai!

Cũng to đấy, đáng tiếc, hiện tại mọi người đều them muốn đến điên rồi, binh khí đều sắp hỏng, mà mãi không có Đúc Binh sư sắp thăng cấp Địa giai nguyện ý tiến đến, ngươi đến rất đúng lúc!

Ông cũng kích động, binh khí của ông cũng sắp hỏng, của đại bá cũng vậy, bắt lại được là tốt nhất!

Ở phía dưới, ông nhiệt tình cổ vũ, “Đừng cho hắn chạy! Bắt lại, bắt hắn sửa binh khí ba tháng, có tội mọi người cùng gánh!”

“Bắt lấy hắn!”

“Nhanh lên, mau bắt lấy!”

“Bên trái, má nó, ngu thế, để ta!”

“Đừng chặn đường, bắt lấy tiểu tử kia đi, tiểu tử kia, sửa binh khí cho ta, lão tử cho ngươi một vạn điểm công huân!”

“...”

Một vị cường giả nhanh chóng lao về phía Tô Vũ, Đúc Binh sư sắp thăng cấp Địa giai tự đưa mình tới cửa, may thật, hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng, hay dứt khoát đánh gãy chân hắn luôn, tĩnh dưỡng mấy tháng ở tiên phong doanh cũng được?

Còn về vấn đề phạm tội, trái pháp luật, chúng ta đều là tội nhân, sợ cái gì!