Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 297: Con Mắt Thật Lớn



Ác Mộng Tạo Ảnh.

Cũng là một loại Nhãn Thần Thông.

Chỉ là người Đông Linh không rõ tên của nó, lại vì nó có tính chất đặc biệt là gây nhiễu loạn tinh thần, phá hủy linh hồn, nên thường xuyên bị đối thủ nghĩ lầm là công kích tinh thần.

Nhưng xét về bản chất, đây là Đồng Thuật.

Là một loại thú pháp cổ xưa khó hiểu nhất của huyết mạch Ẩn Long thượng cổ, trước nay chưa từng xuất hiện trên Đông Linh, càng chưa từng được ghi chép trong sách.

Cá sấu ẩn huyết vốn dĩ cũng tuyệt không có khả năng thức tỉnh thú pháp truyền thừa mạnh mẽ này, chẳng qua Chân Tiểu Tiểu thường xuyên cho nó ăn Hương Nhị Đan. Dường như ngoại trừ hóa khói tinh thú, Hương Nhị Đan còn có tác dụng kỳ diệu là tẩy luyện huyết mạch của chiến thú.

Giúp nó đột phá bình cảnh của bản thân, trong khi xác suất thành công lại chưa tới một phần ngàn vạn.

Tuy rằng cảm thấy nhìn chằm chằm một tảng đá phát động Ác Mộng Tạo Ảnh tương đối cổ quái, nhưng cá sấu ẩn huyết vui lòng phục tùng Chân Tiểu Tiểu, vẫn là nhanh chóng làm theo lời nàng, biến ra một đôi cá âm dương dưới đáy mắt.

Khi một trắng một đen chậm rãi chuyển động ở trong mắt, dòng nước xanh chảy xuôi dưới chân Chân Tiểu Tiểu đột nhiên trở nên vô cùng nóng bỏng, như muốn khiến bàn chân nàng ngâm trong nước phải bỏng rộp!

Và một bức hoạ con mắt lớn bỗng dưng xuất hiện trước mặt.

Lúc này, không còn là khắc hoạ trên nham thạch, mà là lấy ánh vàng nhàn nhạt vẽ lên không trung!

Tới tới tới!

Bên tai vang lên tiếng kêu gọi, con ngươi của nó bắt đầu trở nên mờ mịt mộng ảo, tựa hồ mở ra một cánh cửa thông đến một phiến thiên địa khác trong hư không!



Đi hay không đây?

Hiện tại, Chân Tiểu Tiểu có chút do dự.

Rốt cuộc việc này là bí mật của Cự Thần Tông.

Nhưng nàng rất nhanh đã xua đi lo nghĩ trong lòng mình.

Việc này cũng liên quan tới Nhãn Thần Thông của cá sấu ẩn huyết, không có đạo lý không đi.

Cùng lắm thì sau khi dò thám ngọn nguồn, nàng và Tiểu Thấu Minh không lấy bất kỳ cái gì. Vạn nhất ngày sau thần thông Thông Thiên Nhãn của Thạch Hầu chậm chạp không thức tỉnh, huyết mạch không được truyền thừa, vậy ở thời kỳ đặc thù, nói không chừng mình còn có thể giúp Phòng trưởng lão và Luyện Hỏa tiền bối một ít việc gấp.

“Đi!”

Mang theo Thú Linh Thạch và cá sấu ẩn huyết, Chân Tiểu Tiểu bước nhanh vào hư ảnh con ngươi khổng lồ.

Giây phút tiếp theo, trong Tiểu Động Thiên nước chảy róc rách, suối lạnh như băng, phảng phất chưa từng có người đặt chân.

Dưới chân truyền đến xúc cảm mềm mại, Chân Tiểu Tiểu cảm giác mình đang hành tẩu trên tầng mây mềm mại.

Một thế giới thật thần kỳ!

Nàng kinh ngạc đánh giá trái phải, phát hiện mình đã ở trong một mảnh thiên địa trắng xoá, nhìn không tới biên giới.

Trên đỉnh đầu, chỉ treo cao cao một con mắt rất lớn!



So với bức hoạ trên vách đá, và trong không trung của Tiểu Động Thiên, thì giống nhau như đúc! Chẳng qua, hiện tại xuất hiện ở trước mắt, là vật thật, dường như duỗi tay là sẽ có thể chạm được!

Cá sấu yêu biến thành thật thể, ngẩng đầu lên, cũng tò mò đánh giá như Chân Tiểu Tiểu.

Mắt kia.

Tuyệt đối là kiện bảo vật!

Hơn nữa tựa hồ vượt qua phạm trù của pháp bảo, linh bảo, cho người ta một loại cảm giác thần thánh vô thượng.

Thể tích của nó vô biên vô hạn, hình dáng có vẻ đúc từ kim loại vàng kim, mặt trên được khảm vô số châu báu xanh đỏ, mà trung tâm lại lơ lửng một viên ngọc trai đen vàng như con ngươi, toả ra hào quang chiếu sáng thế giới này!

Với tu vi của Chân Tiểu Tiểu và cá sấu ẩn huyết, thậm chí không thể nhìn thẳng “con ngươi” linh động đó nửa giây, chỉ là nhẹ nhàng liếc qua một cái, một người một thú đã nhất thời “thình thịch” quỳ xuống đất, trong hai mắt nhanh chóng trào ra máu tươi.

Thật mạnh!

Chân Tiểu Tiểu cúi rạp trên mặt đất, run bần bật!

So sánh với nó, uy năng của Bích Ba Tửu Hồ và Hà Vân Sa Tán bị Thạch Hầu trộm mất, quả thực không đáng nhắc tới!

Đó chẳng lẽ là vũ khí Hóa thần trong truyền thuyết?

Nội tình của Cự Thần Tông quá sâu, thật sự khiến người ta phải cảm thán!

Không có nửa điểm địch ý với người xâm nhập, con mắt lớn trôi nổi giữa không trung thậm chí còn vui sướng đến liên tục run rẩy, bởi vì nó đã chờ đợi bao năm tháng dài dòng, rốt cuộc mới có khách thăm ghé thăm.