Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 260: Trời Xanh Có Từng Bỏ Qua Cho Ai?



“Tiểu Thấu Minh.”

Đợi khi ăn hết Hương Nhị Đan, Chân Tiểu Tiểu vỗ vỗ đầu to của cá sấu yêu, đi đến trước vách núi, cúi đầu đánh giá tình hình chiến đấu dưới chân, ánh mắt lộ ra vẻ hồi ức.

Đột nhiên mất đi sự dụ hoặc của Hương Nhị Đan, thú triều dưới chân núi bắt đầu xao động tán loạn.

Nhưng Chân Tiểu Tiểu hồn nhiên không biết, ánh mắt vẫn như đi vào cõi thần tiên giữa không trung.

“Năm đó ở quê nhà ta có tên ác bá, khinh nam bá nữ, không chuyện ác nào không làm, mỗi người đều nói ông trời bất công, vì sao lại để cho người ác khỏe mạnh vui sướng, sống lâu trăm tuổi?”

“Năm đó ta cũng cảm thấy phẫn nộ, cảm nhận sâu sắc sự bất lực.”

Chân Tiểu Tiểu dừng một chút, thanh âm trở nên càng thêm mờ mịt.

“Thẳng tới một ngày, ta nấu ra canh phân.”

Nàng vươn ngón cái và ngón giữa tay phải mình về phía trước, tiếp tục nói.

“Lúc này mới phát hiện, thần linh chỉ là không tự mình động thủ, trời xanh có từng bỏ qua cho ai?”

Bang!

Một tiếng vang thanh thúy, tiếng súng mở màn buổi sớm!

Đám người hỗn chiến dưới chân núi thấy sắc trời hỗn độn, trong lòng thấp thỏm không biết khi nào bình minh nở rộ.

Mà đứng trên đỉnh núi, Chân Tiểu Tiểu và cá sấu ẩn huyết lại chiêm ngưỡng một đường trắng bạc cong như bụng cá chầm chậm dâng lên ở phương đông phía xa xa, rồi một vòng tròn đỏ tươi xinh đẹp, tùy thời đều sẽ phá tan hắc ám, rải ánh sáng ấm áp xuống nhân gian.

Binh.

Khẽ vang.

Trong bình sứ nhỏ đế trắng hoa lam được Võ Đường chủ quý trọng giấu vào lòng ngực, Phong Linh Quyết bị cởi bỏ, từ những vết nứt nhỏ đến không thể phát hiện trên đế bình, dược hương nhàn nhạt phát tán ra phía ngoài.



Không biết vì sao, giờ phút này, gió tĩnh lặng.

Một loại xúc động không tên nào đó, khiến các chiến sĩ ngừng bặt hò hét rít gào, khiến các tu sĩ chạy vội dừng lại bước chân.

Đôi mắt mờ mịt mà bất lực của nhóm tinh thú khi mất dấu đan hương, hiện tại đột nhiên bừng lên chiến hỏa bỏng cháy linh hồn.

Hai mắt xanh mượt của chúng nó đồng loạt nhìn chằm chằm cùng một người!

Võ Đường chủ!

Sao lại thế này?

Cảm thấy không khí thập phần vi diệu, Võ Đường chủ đánh giá khắp nơi, phát hiện nhóm tinh thú vừa mới nghiêng đầu theo một phương hướng duy nhất.

Ờ?!

Hình như đều đang nhìn ta?

Đệch!

Nhìn cái rắm nha, lão tử là một cái đầu trọc, thẳng trăm phần trăm, các ngươi nhìn ta làm cái gì?

Vỗ đùi, Võ Đường chủ sâu sắc cảm thấy không ổn, nhanh chóng lui bước! Có một loại ảo giác mình biến thành miếng thịt ba chỉ, bị ném vào hồ cá mập.

Chính là hắn!

Mùi thơm trên người hắn!

Đàn thú hò hét, trên mặt là vẻ điên cuồng thiêu đốt sinh mệnh!

“Xong đời xong đời! Lão tử đây là trúng tà gì? Vẫn may bản tông đã đoạt bình Khu Thú Phấn, sớm biết như thế, hẳn là trước tiên trói nha đầu luyện đan của Phi Long Tông kia lại, cẩn thận soát người, trên người nàng chắc chắn còn có hàng tồn! Đợi khi ta trở về, nhất định phải bắt nàng nôn ra toàn bộ!”



Vứt bỏ ý định nộp Khu Thú Phấn lên Đông Điện đổi lấy chỗ tốt, dù sao mạng nhỏ của mình quan trọng nhất.

Võ Đường chủ nhanh chóng móc ra bình dược từ lòng ngực, trực tiếp bóp nát nó trên tay!

Phanh!

Thuốc bột văng khắp nơi, nhưng không phải màu xanh lá trong trí nhớ, mà có chút giống màu vàng……

Oanh!

Ngửi mùi thơm lạ lùng đột nhiên nồng nặc hơn gấp trăm lần, tất cả tinh thú đều nghe thấy tiếng tim mình dồn dập nổ mạnh trước ngực!

Vì tranh đoạt một miếng mỹ vị này, chúng nó có thể không màng tất cả, thậm chí trao đổi linh hồn với ác ma!

Ánh mắt xanh mượt trong khoảnh khắc hóa thành đôi mắt tham lam của ác quỷ, vô số tinh thú cường đại thiêu đốt thú đan nhằm nâng cao tốc độ của mình, lập tức bổ nhào vào trên người Võ Đường chủ!

Sao lại thế này?

Phanh phanh phanh phanh phanh phanh!

Thình lình bị đàn thú giáp công, Vũ Võ chỉ có thể vung vẩy Bá Vương Liệt Thương, đập nát từng con từng con tinh thú mở ra răng nanh sắc nhọn.

Nhưng giết chết một con sẽ đưa đến hai con, thi thể yêu thú rất nhanh thì chồng chất thành núi dưới chân, nhìn chung quanh, chính mình thế mà đã bị thú triều bao vây, căn bản không có một đường lui!

Phía sau có một luồng gió tanh thổi tới, không kịp phòng bị, Kiếm Xỉ Hổ Tranh lập tức đâm thủng phần giáp sau lưng hắn, xốc bay hắn lên không trung!

_NL_

Cũng không phải muốn huỷ diệt toàn bộ Phục Hổ Đường, mà là muốn kẻ ác gặp báo ứng.

Đầu bộ truyện này, một số người đọc cho rằng Chân Tiểu Tiểu có chút quá thuận lợi, dược điền Thất Diệp Cốc không nên tuyệt chủng, Phục Hổ Đường không nên diệt tông.

Nhưng đây là huyền huyễn, bản chất cá lớn nuốt cá bé rõ ràng hơn trong truyện ngôn tình nhiều, hơn nữa Chân Tiểu Tiểu là một họa tinh, giả thiết đặt ra là không làm việc thương thiên hại lý, người đẹp lòng thiện, còn thỉnh các tiểu khả ái kiên nhẫn và bao dung hơn chút. Dù sao, tam quan trong bộ này tuyệt sẽ không vặn vẹo đâu.