Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 258: Lui Một Bước, Trời Cao Biển Rộng



Ngay lúc Cữu Tử Mặc sắp sửa nổi bão, muốn lên tiếng đòi lại Khu Thú Phấn……

Thì hắn phát hiện, Tiểu Chúc Chúc và Bắc Tam Tam đột nhiên quay sang phía các trưởng lão Cự Thần Tông ở bên cạnh. Cả đám đã điên tiết tới vẹo mũi, hận không thể lập tức xắn tay áo, thấy chuyện bất bình ra tay cứu giúp, bênh vực Chân Tiểu Tiểu.

“Quên đi quên đi, chúng ta không thích đánh nhau.”

Chu Châu lắc đầu như cái trống bỏi, dùng cặp nắm tay đánh hết thiên hạ vẫn vô địch của hắn kia ấn xuống bàn tay run rẩy của Phòng trưởng lão.

“Lúc trước, bọn họ … luôn là khi dễ chúng ta như vậy, Chân trưởng lão của chúng ta nói, lui một bước trời cao biển rộng.”

Hai mắt Bắc Tam Tam long lanh ánh nước, mềm mại đáng thương.

Trước mắt Cữu Tử Mặc tối sầm một mảnh, cảm thấy trong đoàn người, ngu đần nhất lại là chính hắn.

Cố ý oa!

Tuyệt đối là cố ý!

Chân Tiểu Tiểu tinh ranh thế nào, sao có thể không cẩn thận làm rớt cái chai?

Nếu Võ Đường chủ có một tia nhân tính, thì sẽ không cướp đoạt bình dược đó. Nhưng đối mặt với lực lượng cứu viện quan trọng nhất của mọi người, hắn còn vô sỉ như cũ, không biết hối cải, sớm muộn cũng phải trả giá đắt cho đủ loại hành động của mình!

Nhìn bộ dáng đắc ý dào dạt của Võ Đường chủ sau khi lấy được bình thuốc, Cữu Tử Mặc tựa hồ đã nhìn thấy kết cục của hắn.

Trải qua mấy canh giờ nghỉ ngơi ngắn ngủi, dưới chân núi, không sai biệt lắm lửa sắp cháy hết.



Mặt trời còn chưa lên cao, ngoại trừ Chân Tiểu Tiểu ở lại trong Ô Mộc Điện chuẩn bị cho cái gọi là nghi thức hiến tế, các tu sĩ ăn Thanh Linh Đan xong thì trở về trước Khóa Sơn Đại Trận của Phục Hổ Đường bày thế trận sẵn sàng đón địch.

“Đáng chết, không phải luyện đan chính là hiến tế, làm hại bản thiếu vẫn luôn không có cơ hội tốt bắt chuyện với tiểu mỹ nhân kia!”

Sầm Nguyên Liệt cơ hồ đã đánh mất hào quang thiếu chủ Thần Ưng Giản ở giữa đám người, nhưng mơ ước trong lòng đối với Chân Tiểu Tiểu lại càng thêm mãnh liệt.

“Tử Mặc thế chất à, không nên trách thúc thúc tàn nhẫn. Sáu năm nay, trong mắt thúc thúc, không thể nghi ngờ ngươi chính là hạng thay lòng đổi dạ. Chẳng qua thúc thúc vẫn thực xem trọng ngươi, Nhạc Vi nơi đó, ngươi cũng không phải không có cơ hội.”

Võ Đường chủ không bỏ được sĩ diện ra mặt xin lỗi, chỉ có thể ra vẻ thâm trầm, kỳ thật trong lòng đang điên cuồng kêu gào!

Con rể kiếm tử!

Mẹ nó!

Lão tử thiếu chút nữa bỏ lỡ một đứa con rể kiếm tử, nha đầu thúi Nhạc Vi kia trốn đi nơi nào, cơ hội tốt như vậy, trăm triệu không thể vuột mất a a a!

Một khi tạo mối quan hệ với Chiến Thần Điện, lão tử có thể áp ca ca một lần!

Cữu Tử Mặc liếc mắt nhìn Võ Đường chủ một cái, yên lặng đi tới trong đội ngũ Cự Thần Tông.

Khó trách Nhạc Vi không còn thuần lương như khi nhỏ tuổi, có trưởng bối như thế, hoa tốt đến đâu cũng bị dưỡng thành héo tàn.

“Ai, Tử Mặc ngươi đừng đi nha!”

Vốn đang muốn gọi Cữu Tử Mặc quay lại.



Nhưng Võ Đường chủ rất nhanh thì không có lòng dạ nào để biện bạch cho chính mình nữa, bởi vì sau khi một lớp bụi mù bốc lên trên mảnh đất khô cằn, bắt đầu có từng trận gió tanh hôi thổi tới từ trong rừng.

Không có khả năng không đến!

Vì bảo đảm hiệu quả, ban đêm, Chân Tiểu Tiểu đã chôn thêm một ít Hương Nhị Đan ở bốn phía Phục Hổ Đường, một khi Khu Thú Phấn cháy hết, nhóm tinh thú sẽ lập tức ngửi được hương thơm mê người.

Gió tanh vừa đến, tiếng thú rống liền cất vang!

Rống!

Một tiếng hổ gầm uy áp mạnh mẽ, tức khắc chấn động nhân tâm tới phát run.

Phía xa xa có cát vàng cuồn cuộn, đó là cảnh tượng vạn thú phi nhanh.

Còn có một con cự thú khổng lồ, chậm rãi xuất hiện phía sau thú triều ùn ùn không dứt, trong bóng đêm, nó giống như một ngọn núi di động!

Nhưng con ngươi tinh thú màu vàng sáng, lại tựa như lửa nóng cắn nuốt hết thảy bóng đêm, chiếu khói mù tử vong vào lòng người.

“Chết tiệt! Hổ Tranh đến!”

“Lại … Lại là con Hổ Tranh kia!” Thanh âm của các đệ tử Phục Hổ Đường vô cùng run rẩy.

So với bộ dáng thương tích đầy mình vì bị Thập Viêm Đạm Quỷ thiêu mấy canh giờ trước, giờ phút này nó giống như vừa hồi sinh, tinh thần sung túc, chỉ còn vài vết sẹo lờ mờ trên da lông tuyết trắng.

Đây là sự mạnh mẽ của Địa Nguyên Chi Thể!