Vạn Lần Muốn Nói

Chương 8



Tiếng chuông vào tiết thứ hai cậu mới từ từ xách cặp vào lớp, bắt đầu với triết học như mọi ngày nhưng không hiểu sao tiết cậu cảm thấy chán nản nhất mà hôm nay lại cảm thấy cũng chẳng ghét lắm, thậm chí thấy nó cũng khá ngọt ngào.

...

Nước C, trời trở sáng, ánh sáng mặt trời chiếu vào hiên cửa hắt lên gương mặt Triết Sâm, anh kéo lấy ngăn tủ, lấy ra chiếc cà vạt đen đeo lên cổ, cùng với đó là bộ vest trông cũng bình thường nhưng khoác lên người anh lại mang đầy vẻ đẹp tinh tế mà khí chất.

Triết Sâm nhìn vào điện thoại, bất giác nở nụ cười trên môi.

// Chào buổi sáng >~< //

Tin nhắn đơn giản đến mức con nít năm tuổi còn có thể gõ ra được, nhưng lại làm cho anh vui lên đến mức nở một bông hoa trong lòng.

// Lo học đi ^__^ //

Anh bước ra khỏi cửa, ánh nắng ấm áp chiếu hằn lên vai. Hằng ngày ánh nắng ấy vẫn tinh nghịch mà chói rọi, nhưng hôm nay lại đẹp đẽ đến bất thường, vừa dịu dàng vừa hiền hậu, chẳng lẽ lúc trước kia anh không ngừng chân xem xét kĩ lại những hạt nắng này, hôm nay lại thấy vui trong lòng nên nhìn thật rõ ràng cảnh vật xung quanh mới thấy mọi thứ đẹp đến bất ngờ.

Đăng một bài đăng trên Facebook, anh nở nụ cười rộ, đẹp như ánh sáng ban mai, trong đôi mắt ấy rõ là chứa hàng trăm ngàn những nỗi đau buồn đến lạ, nhưng sao không hiểu sao khi nhìn kĩ lại, tất cả những thứ đó chẳng là gì cả, người ta chỉ thấy ánh mắt anh có một dãi ngân hà đang không ngừng chói rọi, đẹp đến mức khiến người ta tắt thở.

...

Tử Lưu lại kéo đàn, nhưng lần này dưới khán đài có nhóc Trần Dĩ đang xem.

“Tiền bối kéo đàn hay quá”

“Học một chút thì em cũng đàn được như vậy thôi, không khó đâu”

*tinh tinh*

Cậu nhìn vào điện thoại mà bất giác kéo môi lên khiến nó trở thành một nụ cười lớn. Nhóc Trần Dĩ thấy có chút ghen tị, lúc trước dạy đàn cho cậu ta, cậu không bao giờ lơ là đến vậy, hầu như cả một buổi thứ Tử Lưu nhìn vào nhiều nhất chính là khung chat trong điện thoại.

“Tiền bối....”



“Hả?”

“Nhắn tin với bạn gái sao? Nhìn vui quá, quên mất em còn ngồi đây à?”

Tử Lưu không nhịn được cười, cậu lấy tay che đi miệng mình.

“Nhóc Trần có người yêu chưa?”

Trần Dĩ suy nghĩ một hồi, mặt bỗng nhiên đỏ bừng lên cả vành tai, hai bàn tay bối rối mà đan xen vào nhau, xoa xoa hồi lâu để giảm bớt căng thẳng.

“Chưa có người yêu, chỉ là đang thích một người”

“Bạn gái đó chắc là xinh lắm nhỉ?”

“Không phải con gái”

“Hả?”

Nhóc Trần cắn răng, cậu ta không định nói cho Tử Lưu về xu hướng giới tính của mình, nhưng đều tại cậu hỏi, trái tim của thiếu niên không chịu được quá nhiều sự tò mò về người mình thích, nhóc Trần muốn biết để còn chừa cho bản thân một con đường lui.

“Thích....con trai sao?”

Cậu nhỏ giọng lại hỏi, trong lòng còn căng thẳng thay nhóc Trần.

Cậu nhóc nhẹ nhàng gật đầu, miệng có hơi mím lại một hơi, nhìn trông cũng có một chút đáng yêu của tuổi mới lớn pha thêm cái ngạo mạn, ương ngạch đặc trưng chỉ có ở nhóc.

“À....”

Tử Lưu vốn dĩ không phải là người kì thị đồng tính, thậm chí còn cảm thấy bản thân sắp cong luôn rồi, một cuộc điện thoại nhầm không ngờ lại bẻ cong cậu một cách đơn giản đến vậy.



“Anh thấy sao? Có kì cục không?”

“Bình thường mà, tự tin lên, không sao đâu”

Cậu đưa tay lên mái tóc nhóc Trần, xoa xoa những sợi tóc mai tinh nghịch đang không ngừng bị những cơn gió cuối thu thổi cho phất phơ, bay bổng.

“Anh thích.....—“

“Anh thích con trai”

Cơn gió cuối thu ấy không hiểu sao lại nổi lên, thổi bay mái tấm màng mỏng phủ lên gương mặt cậu, lúc tấm màng ấy trượt xuống, gương mặt cậu bị ánh nắng hắt lên, Tử Lưu như được thần linh chiếu rọi, tỏa sáng hơn cả ánh mặt trời mùa hạ.

Người ta nói hoa hồng đẹp nhất là hoa Hồng nở rộ chốn không người, cậu là bông Hồng ấy, có thể nhìn có thể sờ có thể chạm đó, nhưng nếu để bông Hồng này ở giữa vạn người, bị những bông hoa khác che lấp, sẽ chẳng ai bình tĩnh mà nhìn ngắm rõ ràng bông Hồng ấy, nó chỉ có thể nở rộ một mình, đứng riêng lẽ nhưng mà tạo nên chất đẹp riêng biệt mà chỉ có nó mới sỡ hữu được.

Nhóc Trần Dĩ chỉ biết đứng người mà ngắm bông hoa xinh đẹp tuyệt trần này, cậu ta rất may mắn, chọn đi qua nơi không người, cứ tưởng sẽ cô đơn nhưng đâu ai biết cái thứ nhóc Trần nhận được lại là một khoảng thời gian ngắm bông hoa hồng vào lúc nó nở rực rỡ nhất, tươi tắn nhất.

*ren ren ren*

“A....chuông điện thoại, anh ra ngoài nghe chút, ở đây tập đàn cho đàng hoàng, nghe chưa?”

“Dạ...”

Cậu bước ra hành lang, dựa người vào tường, bắt máy và mong chờ giọng nói trầm thấp mà lắng đọng, âm thầm mà dịu dàng ấy cất lên trong từng giây từng phút.

“Học xong chưa?”

“Ừ học rồi, chỗ anh là trưa rồi nhỉ?”

“Ừm, ăn chiều chưa? hay đang là cà trên trường đó?”

Cậu có chút đỏ mặt, không hiểu sao dạo này rất hay như vậy, giọng nói anh vừa cất lên thì trong lòng bỗng hơi nóng kéo theo vành tai đỏ ửng.