Vẫn Là Yêu Em

Chương 22: Gặm nhấm nỗi đau



Từ ngày cưới đến giờ anh chưa một lần đối mặt trực tiếp với cô, chỉ mới có mất ngày qua mà anh lại nghe được một tin tức sốc hơn bao giờ hết. Người phụ nữ đó chết rồi.

Khi Tâm Nghiên đến chất vấn anh chuyện đi công tác anh còn hờ hững nghĩ rằng, đó là chuyện cô ấy đáng phải làm, nếu anh không có cách gì để trả thù cô, thì anh sẽ dùng chính công việc nặng nề nhất, khó khăn nhất để đè nén cô. Ai ngờ sự trả giá của cô lại bằng cả tính mạng.

Tâm Nghiên nói sẽ đưa cô ấy trở về. Nhưng Ngô Trạch lại nói cô ấy muốn hòa mình vào sa mạc nóng rát kia. Rốt cuộc với cô anh có còn gì để lưu luyến.

Hai ngày sau, Tâm Nghiên cùng mọi người mang tro cốt về, đối mặt với hũ tro cốt này, ba mẹ An như ngã quỵ, con gái của ông trước khi đi chỉ để lại hai dòng tin nhắn. Vậy mà khi trở về lại là một hũ ngọc lạnh tanh.

Đối với Nghiêm Phong lại càng là nỗi lòng khó nói. Anh muốn mang cô trở về bên cạnh anh nhưng hiện tại đối với gia đình họ An anh mới là người không có tư cách nhất. Tin tức anh hủy bỏ hôn lễ đã lan truyền đến tai nhà họ An từ lâu. Ba mẹ An không hề trách móc con gái mình chuyện kết hôn không hề nói với gia đình, nhưng họ đều khóc thương cho con gái ngốc nghếch.

Con bé sao lại không biết đến chuyện của Nghiêm Trực cơ chứ. Thậm chí, còn cố gắng khuyên nhủ ba mình đừng quá khổ tâm chuyện Nghiêm Trực của quá khứ. Kẻ đầu bạc lại tiễn kẻ đầu xanh rồi.

Nhìn đoàn người nhà họ Hạ dời đi. Tâm Nghiêm cuối cùng không chịu đựng nổi nữa, cả người cô như vô lực ngã xuống, may mắn thay một đôi bàn tay nhanh chóng đỡ được cô. Ôm gọn cô vào trong lòng, nhanh chóng bước về phía chiếc xe đen thật nhanh dời đi.

Lúc này Lục Minh chỉ còn biết đứng lại đằng sau, chúc cô tìm được hạnh phúc.

Tất cả những người nhân viên của Nghiêm Thị lại nhanh chóng trở về công ty tiếp tục công việc của mình. Mới chỉ vài ngày trôi qua ngắn ngủi, cuộc sống của họ có quá nhiều vòng đảo lộn xung quanh. An Mạc Đình chết, Nghiêm Phong chẳng màng đến công việc. Anh thường xuyên lái xe đến khu mộ riêng biệt mà nhà họ An đã đặt cô ở đấy. Nhìn khuôn mặt đang tươi cười của người con gái trên tấm ảnh, Nghiêm Phong chỉ biết lặng lẽ thở dài.

Trước đây anh ít khi uống rượu, giờ đây chỉ muốn mượn rượu giải sầu.

Thời gian gần nửa năm trôi qua, cho đến một ngày, nhà họ Nghiêm trở lên tất bật, Nghiêm Phong với khuôn mặt gầy guộc, những chiếc râu mọc lúm phún ở cằm cũng đủ cho người ta cảm nhận được thời gian qua đối với anh quả nhiên không hề dễ dàng. Khương Nhan nhìn thấy con trai như vậy cũng không còn nhắc đến chuyện mai mối nữa. Nhưng ngày hôm nay ba Nghiêm trở về càng khiến cho không khí trở lên quái dị.

- Ông bao nhiêu năm nay không cần mặt mũi, đến hiện tại còn muốn mang người phụ nữ này về đây để rằm mặt tôi sao? - Khương Nhan lên tiếng.

- Tôi không phải về để cãi nhau với bà. Tôi biết trước đây Phong có khúc mắc lớn trong lòng, lần này tôi về muốn cho nó một câu trả lời về chuyện của A Trực.



- Ba nói đi. - Nghiêm Phong chậm dãi lên tiếng.

- Ba tìm được máy ghi âm của A Trực, đến hiện tại đã phục chế lại được, ba tin mọi người nghe sẽ nhận ra giọng của A Trực.

Bật chiếc máy ghi âm lên, từng nói nói của Nghiêm Trực khiến mọi người yên lặng lắng nghe.

"Mẹ, con không biết rằng đến lúc mẹ nhận được chiếc máy ghi âm này, con còn có thể ở bên cạnh mẹ hay không. Con kể cho mẹ nghe thầy của con nhé. Thầy con là người mà con rất tôn trọng, là người day dỗ con từ ngày đầu tiên con bước chân và quân ngũ. Thầy ấy thương con nhất, thậm chí đôi lúc con còn thấy thầy ấy thương con hơn cả bản thân mình. Nhiệm vụ lần này có lẽ con thất bại rồi. Khi thầy ấy đẩy con ra khỏi đống sạt lở, con ngỡ ngàng thật sự mẹ ạ. Con cố gắng bới trong đống đất ra được một bàn tay của thầy ấy, vậy nên con đã tự ý để lại máy định vị của con chỗ thầy ấy. Hiện tại con đang bị lũ cuốn trôi, con vẫn đang từng phút chống chọi. Sau này mẹ phải tự hào về con nhé. À đúng rồi, còn một chuyện nữa. Thầy con có một người con gái, cô bé tên là An Mạc Đình, năm nay mới mười hai tuổi còn kém A Phong vài tuổi, nhưng mà con thực sự muốn sau này lấy cô ấy là vợ, nếu mẹ thấy con già rồi vẫn chưa lấy vợ, nghĩa là con đang đợi cô bé ấy. Mẹ đừng giục.. cạch cạch cạch.."

Những lời nói dần dần mất tín hiệu không thể rõ thêm từng chữ. Cả nhà họ Nghiêm đều bất ngờ bởi chuyện này đã qua nhiều năm. Khi đó họ chỉ biết rằng ba An được họ cứu sống, còn Nghiêm Trực khi tìm thấy chỉ còn lại một chiếc xác trôi sông đã vài ngày sau. Không biết được lý do chỉ biết rằng bản thân đã ích kỷ trách móc họ vì sao họ có thể sống, còn con trai bà là vĩnh viễn nằm xuống đất lạnh.

Hóa ra, vẫn là bản thân nhà họ đã sai lầm rồi.

Khương Nhan không nói lời nào, bởi chính bà khi biết sự thật càng đau khổ.

Ngày tổ chức hôn lễ của Nghiêm Phong, bà biết được An Mạc Đình là con gái của người đàn ông kia, bà thậm chí còn tức giận hơn bao giờ hết. Nhưng khi con trai bà thông báo hủy hôn bà lại cảm thấy vui mừng. Đến hiện tại cho dù cô gái kia đã mất được nửa năm, con trai bà ngày ngày lao đầu vào công việc, thân tàn ma dại đến không còn nhận ra được nữa rồi.

Sau khi ông Nghiêm dời đi, Nghiêm Tâm Nghiên cùng Ngô Trạch trở về, nửa năm qua cuối cùng hai người cũng chịu xác định mối quan hệ để có thể ở bên cạnh nhau. Tất cả mọi người đều chúc phúc, cũng đã đăng kí kết hôn, chỉ là chuyện tổ chức hôn lễ luôn chần chừ bởi họ lo lắng Nghiêm Phong sẽ không vui nếu nhìn thấy hôn lễ.

Thường là những nỗi đau cho đến khi họ nhận ra sai lầm của mình nhưng không thể sửa chữa, lại là một loại đau đỡn hơn bất kỳ điều gì hết.

Một năm.

Hai năm.

Lại ba năm, thời gian cứ thấm thoắt trôi cũng giống như ăn mòn đi con người của Nghiêm Phong vậy. Từ một con người cao cao tại thượng, giờ chỉ con lại một thân gầy chỉ biết lao đầu vào công việc. Mấy năm qua nếu không có sự giúp sức của Ngô Trạch và Nghiêm Tâm Nghiên, không biết anh có còn sống nổi đến bây giờ hay không.