Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 196: Bói toán (2)



Vẻ sợ hãi trong mắt Bạch Mâu không tiêu tan, sợ sệt nói:

-Trước đây ta từng nghe sư phụ nói, có một ít người mệnh hồn chính là do ngôi sao trên trời biến thành, trừ khi thông hiểu Chu Thiên Tinh Đấu thuật, bằng không mặc dù tuổi thọ mình tiêu hao hết, cũng không cách nào dòm ngó. Chẳng lẽ Lý Vân Tiêu này chính là thiên mệnh?

Trong lòng Tần Nguyệt cũng cả kinh, bình thường cái gọi là thiên mệnh đều chỉ thiên thụ hoàng quyền, Hoàng Đế mới có thể tự xưng thiên tử. Nhưng này đều là dùng để ngu muội cùng thống trị bách tính, mặc dù là Hoàng Đế cũng không tin. Chẳng lẽ cõi đời này thật sự có cái gọi là “thiên mệnh”?

Đột nhiên một thanh âm rất nhỏ từ sau Kim Loan Điện truyền đến.

– Đã như vậy, này liền không có gì đáng lo lắng.

– Ai?

Tần Nguyệt cùng Bạch Mâu đồng thời biến sắc, bọn họ nói chuyện chính là nội dung tuyệt mật, không nghĩ tới vẫn còn có người nghe trộm! Nếu bị Lý Vân Tiêu biết, hậu quả khó mà lường được!

Trương Thanh Phàm đẩy Tần Chính ngồi xe lăn đi ra, trên mặt Tần Chính trơn bóng như ngọc, huyết khí dồi dào, thật giống như trẻ mấy chục tuổi.

– Phụ vương? ngươi...

Tần Nguyệt sững sờ, cả kinh nói:

– Thân thể của ngươi?

Tần Chính cười khổ nói:

– Không nên giật mình, ta đã không sống được lâu nữa. Chỉ là để Thanh Phàm cho ta dùng một chút đan dược kích thích, để ta ở thời gian cuối cùng có thể có chút tinh thần.

Tần Nguyệt cả kinh nói:

– Vì sao phải như vậy?

Tần Chính than thở:

– Ta mỗi lần đều hỗn loạn, đã dần dần quên mất rất nhiều chuyện. Ta muốn ở giờ khắc cuối cùng dạy ngươi một vài thứ.

Hắn nhàn nhạt nhìn Bạch Mâu một chút, than thở:

– Tỷ như lần này, các ngươi nói chuyện cũng quá không cẩn thận.

Tần Nguyệt cùng Bạch Mâu đều hơi thay đổi sắc mặt, nhìn Trương Thanh Phàm vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng thấp thỏm không ngớt. Trương Thanh Phàm đối với Lý Vân Tiêu sùng kính là thế nhân đều biết.

Trương Thanh Phàm biết trong bọn họ nghĩ cái gì, nhất thời cười lạnh nói:

– Các ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không đi nói cho Vân thiếu. Mặc dù thật nói với Vân thiếu, hắn cũng chỉ có thể cười ha ha mà thôi.

Sắc mặt của hắn dần dần băng hàn xuống, lạnh lùng nói:

– Thế nhưng ta khuyên các ngươi, sau này tuyệt đối không nên có ý nghĩ muốn đối phó Vân thiếu. Loại ý nghĩ nguy hiểm này ngay cả nghĩ cũng không nên suy nghĩ, bằng không di hoạ vô cùng!

– Vâng!

Tần Nguyệt cúi đầu nhẹ giọng đáp.

Tần Chính liếc mắt nhìn hắn, cười nói:

– Ta biết trong lòng ngươi khẳng định có chút không phục, nhưng Thanh Phàm nói tuyệt đối không sai, Thiên Thủy quốc bất luận người nào ngươi đều có thể đối phó, cũng có thể giết, chỉ có người Lý gia là ngàn vạn lần không trêu chọc được! Lý Vân Tiêu mới có mười lăm tuổi, là tam tinh Võ sư, càng kinh khủng chính là Thuật Luyện Sư cấp ba, đừng nói trăm ngàn năm qua không người đạt đến thành tựu như thế, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói. Người như vậy, hắn sẽ không ở loại địa phương nhỏ như Thiên Thủy quốc này. Thiên địa cửu tiêu, mới là địa phương hắn nên đi.

Trong lòng Tần Nguyệt sững sờ, lúc này mới nói:

– Đa tạ phụ vương chỉ điểm, ngày mai đăng cơ đại điển ta liền phong hắn làm Vương gia khác họ, không biết có nên cắt đất phong hầu hay không?

Tần Chính hơi trầm tư, ngưng tiếng nói:

– Tùy tiện phong đi, tận lực kiếm nơi màu mỡ.

– Tùy tiện phong?

Tần Nguyệt lấy làm kinh hãi, tràn đầy không hiểu.

Trương Thanh Phàm không nhịn được lắc đầu nói:

– Nguyệt điện hạ không cảm thấy Vân thiếu càng ngày càng lớn mạnh, ngược lại là một chuyện tốt sao? Khi hắn trở thành Thuật Luyện Sư cấp bốn hoặc càng cao hơn, bất kể là hắn hay là toàn bộ Lý gia, còn có thể đối với vương quyền cùng đất phong cảm thấy hứng thú sao? Ta chắc chắn chờ sau khi Nguyệt điện hạ đăng cơ, sợ là Lý gia sẽ dần dần phai nhạt ra khỏi triều chính Thiên Thủy quốc.

Tần Chính nghiêm nghị nói:

– Thanh Phàm nói không sai, cười nhìn trước thềm hoa nở hoa tàn, mây tụ mây tan, một bình rượu đục nhạt xem phong vân biến hóa. Đây mới là con đường mà những cường giả bọn họ theo đuổi, thế tục đã không còn đặt ở trong mắt bọn họ! Ai, đáng tiếc ban đầu ta không thể lý giải những chuyện này, dẫn đến Dương Địch phẫn hận rời đi, khiến Thiên Thủy quốc mất đi một cơ hội to lớn nhất.

Trương Thanh Phàm nói tiếp:

– Nguyệt điện hạ ngẫm lại vị trí của Tụ Thiên Tông liền sẽ rõ, lúc trước Tụ Thiên Tông chỉ là một thế gia của Hỏa Ô Đế Quốc mà thôi. Hiện tại đã phai nhạt ra khỏi triều chính, trở thành một thế lực chân chính trên Thiên Vũ đại lục, cũng chính là tồn tại mà chúng ta ngước nhìn.

– Thì ra là như vậy!

Tần Nguyệt rộng rãi sáng sủa, khúc mắc nhất thời mở ra, vội vàng bái nói:

– Đa tạ phụ vương cùng Trương đại sư!

Tần Chính than thở:

– Ngươi còn trẻ, rất nhiều thứ còn phải học tập. Buồn cười những năm gần đây ta vẫn bị vương quyền mê ám váng đầu, lúc này mới thiết trí huynh đệ các ngươi tương tàn, hiện tại cũng không có bao nhiêu thời gian giáo dục. Thanh Phàm, Bạch thống lĩnh, các ngươi đi xuống trước đi. Ta muốn cùng Nguyệt Nhi đơn độc nói chuyện.

Trương Thanh Phàm thở dài một tiếng, nhìn vị lão bằng hữu của mình một chút, lúc này mới cùng Bạch Mâu đi ra ngoài. Chỉ để lại hai phụ tử bọn hắn.

Mấy canh giờ sau, Tần Nguyệt cuối cùng từ trong đại điện đi ra, sắc mặt bi thảm, trong ánh mắt ngậm lấy nước mắt.

Trương Thanh Phàm một mặt cô đơn, hơi thở dài một tiếng.

Bạch Mâu cả kinh nói:

– Bệ hạ hắn...

Tần Nguyệt thở nhẹ một hơi, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, đau buồn nói:

– Phụ vương, đã băng hà!

Vị quốc vương một đời mê luyến ở trên quyền vị kia rốt cục chết rồi, đối với Thiên Thủy quốc, thậm chí các nước quanh thân mà nói, đều là chấn động không nhỏ. Mà tại Hỏa Ô Đế Quốc, thì vẻn vẹn chỉ là một gợn sóng nhỏ mà thôi, một ít đế quốc quý tộc tùy tiện phái nhân vật loại hình quản gia đến phúng điếu. Mà đặt ở toàn bộ Thiên Vũ đại lục, này xem như là một chuyện sao?

Ngày mai, Tần Nguyệt đăng cơ trở thành tân vương, phân phong đại thần. Trong đó Lý Vân Tiêu được phong là Vũ Thành Vương, đem Viêm Vũ Thành phồn hoa nhất Thiên Thủy quốc cắt cho hắn làm đất phong vĩnh cửu. Nhất thời dẫn tới triều chính chấn động, bất quá không người nào dám đứng ra phản đối, chỉ ở trong tối tham tấu không ngừng, nhưng đều bị Tần Nguyệt đá trở lại.

Viêm Vũ Thành ở bắc bộ vương quốc, chính là cứ điểm liên thông Hỏa Ô Đế Quốc, là đầu mối để Thiên Thủy quốc đi về đại lục. Nếu Viêm Vũ Thành bị phong chết, như vậy toàn bộ Thiên Thủy quốc cùng đại lục vãng lai liền triệt để đoạn tuyệt, vì lẽ đó Viêm Vũ Thành có thể nói là đệ nhị đại thành của Thiên Thủy quốc trừ thủ đô.

Ngoài ra, không chỉ có địa vị quân sự chiến lược cực kỳ trọng yếu, hơn nữa càng là thương mậu chi thành phồn hoa nhất Thiên Thủy quốc. Nó bắc giáp Hỏa Ô Đế Quốc, là con đường hết thảy cước phí phải qua, đặc biệt vị trí địa lý quyết định nó phồn vinh còn trên thủ đô.

Thành trì trọng yếu như vậy ban cho Vương gia khác họ, để một đám đại thần đều khó có thể lý giải cùng tiếp thu.