Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 39: Lý Minh Hạo? Lệ Nhất Thiên?



Khúc Mịch cùng Mạnh Triết lái xe đến lò hỏa táng, trên đường, Mạnh Triết không nhịn được mà hỏi: "Đội trưởng, chúng ta tới lò hỏa táng điều tra cái gì vậy?"

"Bây giờ vẫn chưa biết, điều tra rồi nói sau." Khúc Mịch trầm tư.

Mạnh Triết nghe vậy liền thầm càu nhàu, bây giờ hai vụ án mạng còn chưa bắt được hung thủ, chẳng hiểu sao đội trưởng Khúc vẫn còn tâm trạng phá án. Hai anh em Vương Đức Chương kia chỉ có chút liên quan tới Thái Dũng, chẳng có ích lợi gì với án mạng, cố gắng tìm hiểu ngọn ngành cũng chẳng thu thập được tin tức hữu dụng nào.

Có điều người ta là đội trưởng, một lính quèn như cậu ta chỉ có thể nghe lệnh, sớm biết thế đã không đi theo rồi, còn không bằng cùng lão đại đến bệnh viện gặp Lưu Uyển Như, biết đâu có thể hỏi được gì đó.

"Cậu gọi điện Đường Ninh, bảo cô ấy lên mạng điều tra cái người tên Lý Minh Hạo đi." Khúc Mịch đột nhiên nói.

Mạnh Triết ngẩn ra, ngay sau đó gọi điện cho em họ của mình. Đường Ninh vừa nghe là Khúc Mịch nhờ mình hỗ trợ, lập tức đồng ý.

Rất nhanh bọn họ đã tới lò hỏa táng, sau khi nghe ngóng thì biết được nhà của anh em Vương Đức Chương ở gần lò hỏa táng.

Hai người họ đang uống rượu, Vương Đức Chương phẫn nộ kể lại sự việc cho em trai mình nghe.



Ông ta ngẩng đầu thấy Khúc Mịch tới, liền ném ly rượu, thở hổn hển đứng dậy: "Sao hả? Mấy cậu tới bắt tôi đúng không? Tôi không có nói dối, là cô ta muốn quỵt nợ!"

"Chuyện của hai người nhiều nhất chỉ được xem là dân sự, đội hình sự chúng tôi không quan tâm!" Mạnh Triết trừng mắt, "Chúng tôi tới là để hỏi thăm về Lý Minh Hạo."

Nghe vậy, hai anh em nhìn nhau, Vương Đức Hoa xua tay: "Không có gì để nói cả, mấy cậu đi đâu."

"Không có gì để nói là sao? Hai ông có nghĩa vụ hỗ trợ cảnh sát hình sự chúng tôi điều tra..."

"Chúng tôi không hỗ trợ, các cậu làm gì được chúng tôi? Cùng lắm thì nhốt anh em tôi mấy ngày, càng tốt, đỡ tốn tiền ăn trong nhà." Vương Đức Hoa trầm giọng.

Ông ta không giết người không phóng hỏa, bắt ông ta cũng chỉ nhốt được mấy ngày.

Khúc Mịch nhìn ông ta, cười như không cười mà nói: "Không có ai định bắt ông, có điều cái đồng hồ kia..."

Sắc mặt Vương Đức Hoa lập tức thay đổi, rụt cổ tay vào tay áo.

Mạnh Triết bước lên vén tay áo ông ta lên, một đồng hồ sáng lấp lánh liền lộ ra, nhìn kỹ, mặt đồng hồ chỉ có bốn số, những vị trí khác đều được đính kim cương.

Đồng hồ này ít nhất phải trên 100.000 tệ, một công nhân lò hỏa táng như ông ta chắc chắn không mua nổi! Người này có tiền án, khẳng định lại trộm của người đã khuất. Nhưng đồng hồ quý như vậy sao có thể để hỏa táng cùng người chết, xem ra trong này có ẩn tình.

"Ông trộm cắp tài sản có giá trị lớn như vậy, có thể bị phán ngồi tù 20 năm!" Anh chàng Mạnh Triết này đúng là có tố chất của cảnh sát, lập tức phát hiện nghi điểm, "Đồng hồ này có phải của Lý Minh Hạo kia không?"

Vương Đức Hoa cao lớn khỏe mạnh, cố gắng giãy giụa. Mạnh Triết phải tốn chút sức mới hoàn toàn chế phục ông ta, dùng còng tay khóa ông ta vào ống khí.



"Ông trộm tài sản của người khác đã cấu thành phạm tội, bây giờ còn chống chế, tôi có thể bắn ông ngay tại chỗ!" Mạnh Triết lấy súng lục ra, dọa Vương Đức Hoa sợ tới trắng mặt trắng bệch.

Đừng tưởng ông ta thường làm việc với người chết thì không sợ, thật ra ông ta sợ chết hơn bất cứ ai.

"Đồng chí cảnh sát, thứ này không thể tùy tiện lấy ra đầu, nếu lỡ tay bóp cò thì sẽ xảy ra án mạng đấy!"

"Đồng chí cảnh sát, anh em tôi không làm chuyện tội ác tày trời, người nhà người chết không cần mấy thứ này nữa, cậu ta chẳng qua chỉ thấy tiếc nên giữ lại. Nói thật mấy thứ đen đủi này có cho tiền người bình thường cũng không dám dùng đâu." Vương Đức Hoa vội cầu xin, "Mấy anh muốn hỏi gì cứ hỏi đi, anh em chúng tôi sẽ không nói dối!"

Khúc Mịch ngồi xuống, di động đổ chuông, anh lấy ra nghe máy, từ bên ngoài không nghe rõ trong điện thoại nói gì, chỉ nghe anh "ừ ừ" mấy tiếng, sắc mặt không mấy thay đổi.

Cúp máy, anh nhìn anh em nhà họ Vương, nói: "Lý Minh Hạo, 69 tuổi, tái phát bệnh tim mà qua đời, một tháng trước đã được hỏa táng ở lò hỏa táng phía Đông thành phố."

"Sao có thể?" Hai anh em cùng lúc kêu lên, "Chắc không phải... Là ma chứ?"

Vương Đức Hoa hoàn hồn: "Không đúng, bọn họ chỉ trùng tên thôi! Lý Minh Hạo mà tôi hỏa táng là một người trẻ, ngoại trừ tai nạn xe bị đâm nát phần đầu thì không có vết thương nào khác. Thành phố đông người như vậy, trùng họ trùng tên chẳng có gì lạ."

"Phần đầu bị đâm nát? Có nghĩa là không thể nhìn diện mạo đúng không?" Mạnh Triết hỏi.

Vương Đức Chương gật đầu: "Đầu đã bị đè dẹp lép thì sao nhận diện được!"

"Ông kéo thi thể về từ đâu? Ai là người cung cấp giấy chứng tử?"

Không có đơn bác sĩ viết giấy chứng tử, chẳng ai dám hỏa táng, lỡ đâu người ta còn chưa chết thì đó chính là mưu sát!



Khúc Mịch hỏi chuyện luôn đánh vào trọng điểm, chưa từng nhiều lời.

"Thái Dũng gọi điện cho tôi, nói có người bị đụng xe chết ngay tại chỗ. Người nhà không đành lòng nhìn thảm trạng nên giao cho cậu ta toàn quyền xử lý. Tôi lái xe đến đường Phúc Tây đưa thi thể ở một phòng trọ nhỏ về." Vương Đức Chương hơi ngừng lại, "Khi đó Thái Dũng có vẻ rất sốt ruột, nói gia đình người chết đang vội đưa tro cốt về quê, vé tàu đã mua hết rồi, bảo tôi mau hỗ trợ hỏa táng ngay trong đêm. Cậu ta có giấy chứng tử với giấy tờ tùy thân của nạn nhân nên tôi không nghi ngờ, lập tức kéo thi thể đến lò hỏa táng, anh em của tôi xử lý ngay trong đêm, sau đó giao tro cốt cho Thái Dũng."

"Hôm đó là ngày mấy?"

"Ngày 20!" Anh em nhà họ Vương trăm miệng một lời trả lời.

Chính là một ngày sau khi Lệ Nhất Thiên mất tích, Mạnh Triết giật mình, vội hỏi: "Hai ông mau miêu tả dáng người và quần áo người chết mặc đi."

Khúc Mịch không thèm ở lại nghe, đứng dậy ra ngoài gọi điện cho Lục Li, bảo anh dẫn người đến phòng trọ thu thập chứng cứ.

"Tìm được hiện trường đầu tiên Lệ Nhất Thiên bị hại rồi, mau dẫn người đi thu thập bằng chứng!"

Nghe anh nói Mạnh Triết sửng sốt, sao có thể khẳng định Lý Minh Hạo chính là Lệ Nhất Thiên như vậy? Biết đâu chỉ là trùng họ trùng tên thì sao? Hơn nữa nghe giọng điệu của Khúc Mịch cứ như anh sớm đã nghi ngờ Lệ Nhất Thiên không phải mất tích, mà là bị hại, dựa vào đâu mà anh có phán đoán như vậy?