Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 336: Cởi đồ



Thương Dĩ Nhu sợ hãi trước suy nghĩ của mình, ở nước ngoài câu lạc bộ kiểu hình này duy trì vì xuất phát từ ý muốn cá nhân nên không tính là vi phạm pháp luật. Nó chỉ trái với một vài quy tắc trong cuộc sống, ở mức độ đạo đức có thể bị lên án.

Nhưng sau khi trải qua những việc đó, các cặp vợ chồng có thể chung sống bình thường với nhau sao?

"Em cũng nghĩ đến chuyện đó?" Nhìn thái độ của Thương Dĩ Nhu, Khúc Mịch đoán được cô đang nghĩ gì, "Tuy Vương Minh bạo lực gia đình với Mã Nghênh Xuân, nhưng qua điều tra bạn gái cũ của hắn, bọn họ không hề biết hắn có sở thích biến thái gì, hơn nữa từ phản ánh của nhân viên cùng công ty thì sau khi kết hôn hắn đã bỏ thói trăng hoa. Anh đoán hắn đã tìm được trò chơi mới."

"Có khả năng Vương Minh đã bắt Mã Nghênh Xuân cùng tham gia hội nhóm này với mình, tâm lý của cô ấy bị tra tấn nên mới hạ quyết tâm bỏ trốn."

"Đây chỉ là suy đoán của anh thôi, vẫn phải chờ điều tra thêm."

Hôm sau, trong nhóm Wechat quả nhiên có thông báo, yêu cầu các cặp đôi xác nhận tham gia, yêu cầu cần nộp là tên thật, ảnh đời thường và giấy đăng ký kết hôn của các cặp đôi.

Để các cặp đôi tham gia yên tâm, trưởng nhóm cũng gửi đầy đủ thông tin thật của mình và một tờ hợp đồng có chữ ký. Trưởng nhóm còn nhấn mạnh nếu thông tin của các hội viên bị lộ, họ có thể khởi tố hắn, buộc hắn chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Khúc Mịch gửi ảnh và thông tin của mình với Thương Dĩ Nhu. Một tiếng sau, trưởng nhóm gửi một tin nhắn kèm hai tấm ảnh về một người đàn ông nghiêm nghị, còn người phụ nữ thì trong sáng và dễ thương, thoạt nhìn là những người có học thức và thu nhập cao.

Trưởng nhóm còn cho biết cặp đôi kia rất hài lòng với nhóm của Khúc Mịch, sẵn sàng tiến hành cuộc trao đổi lần này với họ.

Nhìn thấy hai chữ "trao đổi", Khúc Mịch đã xác nhận suy đoán của mình. Những thành viên khác trong đội hình sự đều sốc. Họ không ngờ Vương Minh và Mã Nghênh Xuân lại tham gia hoạt động xấu hổ thế này!

"Đội trưởng Khúc, anh thật sự định dẫn bác sĩ Thương vào hang hổ hả?" Lưu Tuấn hỏi thẳng.

Khúc Mịch trừng mắt nhìn cậu ta.

"Cậu chịu trách nhiệm tìm một người vợ tạm thời tham gia sự kiện này đi!"

"Đội trưởng Khúc, giờ này kiếm đâu ra vợ tạm thời đây? Nếu bỏ tiền ra thuê một người thì sẽ sẽ dễ bị bại lộ lắm." Lưu Tuấn thầm mắng mình nhiều chuyện. Nếu không phải cậu ta nói nhiều, việc này đã không rơi xuống đầu cậu ta rồi.

Nhóm Mạnh Triết thầm cười, đội trưởng Khúc xưa nay nói gì đều không cho ai phản bác, dù có thế nào thì Lưu Tuấn cũng phải bắt buộc nhận nhiệm vụ này.

Trưởng nhóm thấy phía Khúc Mịch không có ý kiến, b ảo anh nộp 200 tệ là phí hoạt động, sau đó bên họ mới gửi địa điểm và thời gian. Trưởng nhóm còn nói rõ dù hoạt động trao đổi lần này có thành công hay không thì số tiền sẽ không được hoàn lại, hơn nữa phải tự chi trả tiền khách sạn.

Hội nhóm này đúng là biết cách kiếm tiền. Họ chỉ là người trung gian nhưng mỗi lần đã nhận được 400 tệ một bên, chưa kể đến phí thành viên trả trước.

Khúc Mịch bảo Cố Thành điều tra thân phận trưởng nhóm, lệnh Lưu Tuấn trong vòng một tiếng phải tìm được vợ tạm thời đưa đến đội hình sự chấp nhận sự khảo nghiệm.

Điều này khiến Lưu Tuấn vô cùng lo lắng.

Một tiếng sau, cậu dẫn một cô gái đến đội hình sự. Vừa thấy cô gái mọi người đều bật cười, hóa ra là người quen.

"Đội trưởng Khúc, tôi sẵn lòng nhận nhiệm vụ này. Tuy rằng khoa pháp chứng phù hợp để tôi phát triển nghề nghiệp nhưng tôi vẫn thích công việc ở đội hình sự, vừa thú vị vừa mới lạ." Vương Tịnh mặc váy, còn đến tiệm làm kiểu tóc thịnh hành nhất bây giờ, trông nữ tính hơn.

Lưu Tuấn cũng mặc đồ vest đi giày da, nếu quan sát kỹ có thể thấy cậu ta đang bắt chước phong cách của Khúc Mịch. Nếu không quen Khúc Mịch, ai nhìn cũng tưởng cậu ta là một giáo sư đại học.

Vương Tịnh giả làm vợ của Lưu Tuấn, cùng cậu ta đến khách sạn điều tra vụ án là hợp lý nhất. Cô ấy từng là cảnh sát hình sự, còn thân với Lưu Tuấn, chắc chắn sẽ không để lộ bí mật.

Khúc Mịch kiểm tra hai người, đồng ý cho họ giả làm vợ chồng đến chỗ hẹn.

Hai người họ tới khách sạn đúng giờ, lên thẳng phòng 1208. Vì đây là lần đầu tiên của họ, còn đối phương là hội viên cũ nên họ chỉ cần chờ ở phòng.

Vương Tịnh có khá thấp thỏm, tuy trên người đã trang bị camera mini và máy nghe trộm nhưng cũng lâu rồi cô không tham gia phá án. Nói thật lòng, Lưu Tuấn cũng căng thẳng, trò chơi này thật sự có người chơi sao?

Hai người ngồi trên giường, ngoài cửa có tiếng gõ cửa, bọn họ thoáng nhìn nhau.

"Đừng căng thẳng, Lưu Tuấn đi mở cửa cho họ vào phòng đi." Trong tai nghe truyền đến tiếng của Khúc Mịch.

Lưu Tuấn bình tĩnh lại, đi mở cửa thì thấy có một nam một nữ đứng bên ngoài.

Người đàn ông cau mày nhìn cậu: "Sao không giống trong hình?" Nói rồi, anh ta còn lấy di động ra so sánh.

"Ảnh có photoshop, vào trong nhìn cho kỹ đi." Lưu Tuấn bảo họ vào trong, "Có gì nói vào trong nói tiện hơn, ngoài hành lang có camera. Nếu không hài lòng, chúng ta có thể hủy buổi hẹn này."

Nghe nói bên ngoài có camera, người đàn ông vội vào phòng, người phụ nữ đeo kính râm đứng sau cũng vào theo.

Vương Tịnh ngồi trên giường đứng dậy, mỉm cười.

Người đàn ông có vẻ càng không hài lòng, lấy ảnh chụp của Thương Dĩ Nhu ra: "Thế này thì tệ quá!"

Thật ra Vương Tinh rất xinh, chủ yếu là do đã xem ảnh của Thương Dĩ Nhu nên anh ta mới có cảm xúc như vậy. Vương Tịnh nghe thế cũng xấu hổ, dù gì các cô gái trẻ ai cũng quan tâm đến nhận xét của người ngoài về mình.

Người đàn ông cảm thấy mình mắc mưu, muốn lên Wechat chất vấn trưởng nhóm, muốn đòi lại phí cho hoạt động lần này, còn yêu cầu thêm bồi thường.

Cố Thành đang căn cứu vào tài liệu trưởng nhóm cung cấp mà điều tra hắn. Lúc này nếu rút dây động rừng e rằng sẽ để hắn c hạy thoát.

"Anh trai, chúng tôi rất hài lòng với hai anh chị  đấy." Lưu Tuấn nháy mắt với Vương Tịnh.

Vương Tịnh hiểu ý, lập tức cởi áo khoác ra, vuốt tóc quyến rũ. Đừng nói là người đàn ông kia, ngay cả Lưu Tuấn cũng không được tự nhiên.

"Dù gì cũng tới rồi, lần này là lỗi của chúng tôi, bây giờ anh trai thấy rõ chưa. Để tỏ lòng xin lỗi, hoạt động lần này chúng tôi sẽ trả phí, tiền thuê phòng cũng do chúng tôi trả. Chúng tôi đến đây để giảm căng thẳng công việc, giúp không khí gia đình thoải mái hơn, đừng vì chút mâu thuẫn mà phá hỏng buổi hẹn này."

Nghe vậy, người đàn ông quay đầu nhìn vợ mình. Từ lúc vào phòng người phụ nữ luôn giữ im lặng, không hề tháo kính râm xuống. Có điều từ đầu đến cuối cô ta đều nhìn Lưu Tuấn, có vẻ rất hài lòng. Vợ chồng họ đã gần bốn mươi tuổi, còn Vương Tuấn và Vương Tịnh nhỏ hơn rất nhiều, còn tràn ngập sức sống thanh xuân khiến người ta không thể từ chối.

"Được." Người đàn ông gật đầu.

Lưu Tuấn vui mừng dẫn người phụ nữ kia ra ngoài vào một căn phòng khác.

Vào phòng, người phụ nữ mới tháo kính, người này vô cùng xinh đẹp đoan trang, nếu gặp ngoài đường chắc không ai ngờ cô ta sẽ chơi trò chơi khác người này.

Người phụ nữ đi tắm rửa, đây cũng là hy vọng của Lưu Tuấn. Đến khi cô ta mặc áo tắm bước ra, Mạnh Triết dẫn người ập tới.

"Chúng tôi là cảnh sát, có người báo án ở đây đang diễn ra hành vi mại dâm. Anh chị có thể giữ im lặng, chúng tôi sẽ đưa anh chị về Cục Cảnh Sát điều tra!"

Lưu Tuấn thầm thở phào, bọn họ mà đến muộn một chút thì cậu ta thật sự không biết phải làm gì. Người phụ nữ kia có vẻ hoảng sợ. Hôm nay không phải lần đầu cô ta tham dự hoạt động của hội nhóm, lần nào cũng an toàn, sao lần này lại có cảnh sát ập tới.

"Tôi muốn xem thẻ cảnh sát cả các anh!" Dù hoảng sợ nhưng cô ta vẫn giữ bình tĩnh, xem ra cô ta không phải nội trợ bình thường.

Mạnh Triết đưa thẻ cảnh sát cho cô xem: "Chị yên tâm, chúng tôi sẽ đưa anh chị về Cục Cảnh Sát, chắc chắn không có vụ tống tiền. Mời chị mặc đồ đàng hoàng vào trước, để bảo vệ quyền riêng tư của anh chị, chúng tôi sẽ không bắt anh chị đeo còng tay."

Một lúc sau, cả hai theo Mạnh Triết ra ngoài. Người phụ nữ theo phản xạ nhìn phòng đối diện, thầm nghĩ không biết chồng mình sao rồi.

Về đến Cục Cảnh Sát, cô ta và Lưu Tuấn bị tách ra.

"Tên họ, nghề nghiệp, tuổi tác, địa chỉ gia đình." Mạnh Triết hỏi.

Cô ta từ chối trả lời: "Xin lỗi, tôi không có thực hiện hành vi mại dâm. Tôi muốn gọi điện cho luật sư của tôi, trước đó tôi sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào của các anh."

"Có vẻ như cô phân tích tình hình hiện tại của mình sai rồi, không phối hợp không phải hành động thông minh đâu." Mạnh Triết biết đối phương sẽ dễ dàng khai ra sự thật.

Sở dĩ sắp xếp Lưu Tuấn và Vương Tịnh đi nằm vùng là để áp đặt tội danh cho họ, khiến họ không thể không thừa nhận hành vi của mình. Pháp luật không hoàn hảo tuyệt đối, không có văn bảng nào quy định rằng đây là hành vi trái pháp luật. Vậy nên chỉ có nắm được nhược điểm của họ mới khiến họ khai ra.