Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 197: Đứa bé là con của hắn



Thương Dĩ Nhu thấy Khúc Mịch bị người ta chĩa súng vào đầu, có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào nên không màng nguy hiểm xông qua, nhưng không ngờ trong súng không có đạn, hơn nữa Khúc Mịch đã biết việc này ngay từ đầu.

Anh biết mà vẫn cố ép hỏi cô, còn diễn một vở kịch như vậy, đây không phải là đùa giỡn cô à? Hơn nữa còn ở trước mặt bao nhiêu người, việc này càng khiến Thương Dĩ Nhu thẹn quá thành giận.

Cô lập tức chạy ra khỏi phòng thẩm vấn, nhưng mới vừa đến cửa đã bị Khúc Mịch đuổi theo bắt lấy cánh tay.

"Anh làm gì đấy? Buông tay ra!" Thương Dĩ Nhu giãy giụa nhưng sức của Khúc Mịch rất lớn.

"Đừng có kêu, kêu to chỉ kéo bọn họ tới xem mà thôi!" Khúc Mịch kéo cô vào lòng, ôm chặt cô không cho cô nhúc nhích.

"Buông tôi ra!" Mặt Thương Dĩ Nhu đỏ bừng, giơ tay đấm vào ngực anh.

Chút sức lực này của cô thay vì nói đánh, thà rằng nói gãi ngứa thì hơn. Khúc Mịch khẽ cười: "Em nói là hôm nay kết hôn cũng được, anh có thể hiểu là... Em đang cầu hôn không?"

"Ai cầu hôn?" Thương Dĩ Nhu biện hộ, "Khi nãy tôi chỉ phân tán sự chú ý của Lục La thôi!"

"Đúng vậy, cầu hôn là việc để đàn ông chủ động, em chỉ cần chờ là được." Khúc Mịch kề sát tai cô, thì thầm.

"Vô lại! Ai gả cho anh chứ! Ai chờ đợi chứ!"

Thương Dĩ Nhu vốn đang rất phẫn nộ, nhưng bị Khúc Mịch chọc cười vài câu, cô không còn giận nữa.

Nhưng nhớ lại việc bản thân mới bị Khúc Mịch gạt, cô lại khó chịu. Cô dẫm chân Khúc Mịch một cái, nhân lúc anh buông tay lập tức bỏ chạy.

Khúc Mịch hớn hở quay về phòng thẩm vấn nhìn Lục La sắc mặt xanh mét.

"Từ giờ trở đi tôi sẽ không nói gì hết, anh đừng hòng nghe được một chữ nào từ tôi!" Lục La cảm thấy mình bị qua mặt như tên ngốc, chỉ có làm vậy mới có thể giảm bớt chút oán hận trong lòng.

"Anh thấy mình là tên ngốc, thấy mình bị người ta chơi đùa hả?" Khúc Mịch ngồi xuống, hừ lạnh, gạt khẩu súng Mạnh Triết đeo bên hông, nhanh nhẹn lấy được băng đạn ra, ném lên bàn, "Tự anh xem đi!"

Đây lại là cái bẫy gì đây? Lục La chần chờ cầm băng đạn lên. Không phải hắn sợ mình thêm một tội, mà sợ Khúc Mịch dùng lý do này để đánh hắn tiếp.

Mở ra thì thấy trong băng đạn cũng không có gì.

"Cảnh sát hình sự có một thói quen không công khai, nếu không ra ngoài làm nhiệm vụ, trong súng sẽ không có đạn. Nếu anh nã được một phát súng, ngày mai chắc chắn sẽ lên được trang đầu với tiêu đề 'anh hùng', tiếc là... Thế nên anh nghĩ mình là tên ngốc đúng rồi đấy!"

Mặt Lục La xám như tro tàn.

"Anh có thể giữ im lặng, chứng cứ chúng tôi đang có đã đủ định tội anh. Anh nghĩ mình chết chắc là đúng rồi, có điều anh phải chờ rất lâu đấy, để tôi nói anh nghe cả quá trình." Khúc Mịch có rất nhiều cách đối phó với tép riu như hắn, "Đầu tiên anh phải tiếp nhận sự thẩm vấn của chúng tôi, vì chúng tôi đã có chứng cứ đầy đủ nên việc thẩm vấn sẽ không còn là 48 giờ như anh nghĩ, chỉ cần tôi muốn, tôi có thể giữ anh ở đây ít nhất một tuần. Với tội phạm còn bắt bớ, hành hung cảnh sát như anh, ha ha... Cô gái mới bỏ đi là người phụ nữ của tôi, người anh giết mười lăm năm trước là bố mẹ vợ của tôi, anh đoán thử xem, trong một tuần sắp tới anh sẽ như thế nào! Nếu là anh, tôi sẽ ngoan ngoãn khai ra để tránh nỗi đau da thịt, sau đó được chuyển cho cơ quan kiểm sát, nhanh chóng tiếp nhận thẩm phán, như vậy khoảng thời gian cuối đời mới bớt bị tra tấn."

Lục La nghe mà rùng mình, đây là lần đầu thấy trên đời này có người tàn bạo vô tình hơn hắn, lần đầu cảm thấy chết không phải kết cục tồi tệ.

"Đừng hòng tự sát, anh không phải người duy nhất muốn chết ở chỗ chúng tôi đâu, có điều nếu anh công anh sẽ là người đầu tiên đấy." Khúc Mịch dồn Lục La vào đường cùng.

Đúng lúc này, Cố Thành mở cửa phòng thẩm vấn đi vào: "Đội trưởng Khúc, Diệp Hồng đã bị đưa về, hiện đang ở phòng thẩm vấn bên cạnh."

Lục La nghe thế đứng bật dậy: "Tôi đã nói rồi, mọi việc không liên quan đến Diệp Hồng, cô ấy không biết gì cả."

"Cậu đi lấy khẩu cung của cô ta, đừng gây khó dễ." Khúc Mịch ra lệnh, "Có thả người hay không chờ bên này kết thúc rồi tính."

Ý anh là phải xem Lục La khai nhận thế nào.

Lục La bất lực ngồi xuống, không cần Khúc Mịch hỏi đã tự khai ra.

"Tôi cầm số tiền đó qua Thái Lan, nhưng chi phí kiểm tra đã cao ngất ngưỡng chứ đừng nói tới việc làm phẫu thuật. Mấy chục nghìn tệ đó chớp mắt đã vơi đi một nửa, cứ tiếp tục như vậy tôi chỉ có thể đi ăn xin ở Thái Lan. Nhưng người giống như tôi rất dễ kiếm tiền ở đó, tôi nhanh chóng tìm được cách kiếm tiền, hơn nữa còn rất dễ. Nếu tôi ở lại Thái Lan, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ thoải mái, hơn nữa còn có thể rời xa quá khứ, nhưng tâm nguyện của tôi là trở thành một người đàn ông thực sự, đường đường chính chính đứng bên cạnh cô ấy, bảo vệ cô ấy, chăm sóc cô ấy."

"Anh nhập cư Thái Lan bất hợp pháp đúng không?" Khúc Mịch hỏi, "Cách kiếm tiền mà anh nói chắc là biểu diễn tạp kỹ!"

Thấy Lục La gật đầu, Khúc Mịch bảo Mạnh Triết mời đội trưởng của sáu tiểu đội còn lại tới. Đội của họ chủ yếu phụ trách những vụ xuất nhập cảnh trái phép và buôn lậu ma túy, Lục La có thể cung cấp chút manh mối cho họ.

Đội trưởng các đội còn lại nhanh chóng tới, sau khi nghe khẩu cung của Lục La lập tức trở về triệu tập cấp dưới mở họp. Tuy việc Lục La qua Thái Lan là chuyện của mười lăm năm trước nhưng hắn có nhắc đến tên đầu sỏ chưa từng lộ diện, các đội cảnh sát khác vô cùng coi trọng.

Qua lại chuyện chính.

"Vốn dĩ có thể gộp các cuộc phẫu thuật nhỏ lại làm một lần, nhưng tôi không muốn trở thành đàn ông nhanh như vậy, bởi vì sau khi trở thành đàn ông thật sự, tôi sẽ chẳng còn tiền nữa. Tôi muốn cầm tiền về cưới cô gái mà mình yêu. Thế nên tôi ở Thái Lan ba năm, còn dùng tên của Kim Chí Thành làm giả giấy tờ, đến khi về Trung Quốc, tôi không chỉ đã thay đổi mà còn cầm về 100.000 tệ. Tôi chạy đi tìm Diệp Hồng, nhưng cô ấy lên đại học rồi. Vất vả lắm tôi mới tìm được trường cô ấy nên đứng ngoài cửa chờ. Khoảnh khắc thấy cô ấy từ trong trường bước ra, tôi lại đột nhiên thấy xấu hổ. Ngay cả tiểu học tôi còn chưa học xong, cô ấy đã là sinh viên rồi, tôi thì chẳng hề đẹp trai nhưng cô ấy lại xinh đẹp đến vậy, tôi có quá khứ dơ bẩn, còn cô ấy đơn thuần như trang giấy trắng. Tôi đứng canh ở cổng trường đại học chỉ để mỗi ngày được gặp cô ấy. Sau này tôi phát hiện cô ấy làm thêm ở tiệm KFC nên đến đó xin làm phục vụ, như vậy tôi có thể thấy cô ấy nhiều hơn. Cô ấy còn làm thêm cả gia sư, thỉnh thoảng giờ giấc chồng chéo, tôi biết nên đã chủ động thay ca, cứ thế chúng tôi trở nên thân hơn. Cô ấy sớm đã quên chúng tôi lần đầu gặp nhau như thế nào, tôi cũng không muốn để cô ấy biết quá khứ của mình. Sau khi tiếp xúc, tôi biết được tình cảnh gia đình cô ấy, muốn hỗ trợ, nhưng cô ấy là một cô gái kiên cường, cô ấy từ chối sự giúp đỡ của tôi, nói có thể tự mình lo liệu. Cứ thế lại ba năm trôi qua, trong thời gian đó tôi thân thiết với cô ấy hơn những đồng nghiệp khác nhưng chưa bao giờ có lời nói hay hành vi vượt quá giới hạn. Đến khi gần tốt nghiệp, cô ấy nói với tôi mình được tuyển dụng vào công ty lớn, cuộc sống sau này sẽ tốt hơn. Tôi chúc mừng cô ấy, nhưng tôi biết từ nay chúng tôi sẽ không còn sự liên quan nào nữa. Ngay khi tôi vừa mừng vừa vui thì mẹ cô ấy đổ bệnh, cần rất nhiều tiền. Tôi đưa cho cô ấy tất cả tiền của mình, lần đó vì cứu mẹ cô ấy đã nhận. Nhưng mẹ cô ấy bệnh rất nặng, số tiền ấy chỉ có thể cố gắng trong nửa năm. Trong lúc đó cô ấy đã vào công ty của Kim Hâm làm. Lần đầu gặp Kim Chí Thành, cô ấy vô cùng kinh ngạc, suýt chút nhận lầm, nhưng vì cô ấy đã quá thân với tôi cho nên rất dễ dàng phân biệt thân phận của hai người."

Nói tới đây, biểu cảm trên gương mặt của Lục La trở nên phức tạp, có không cam lòng, có bi thương, có oán hận.

Cũng đúng thôi, trước đây hắn và Kim Chí Thành từng trao đổi thân phận, không ai có thể nhận ra, bởi vì lúc đó dù là bề ngoài hay hoàn cảnh sống của bọn họ đều có nét tương tự. Nhưng hiện tại, Kim Chí Thành đã trở thành thiếu gia nhà giàu, mà hắn vẫn chỉ là thành phần đáy của xã hội.

Dù hắn có nỗ lực thế nào, hắn cũng không thể giống Kim Chí Thành, điều này trở thành cái gai trong lòng hắn, khiến hắn càng hận Kim hâm hơn.

"Nghe Diệp Hồng nói, tôi lán đến cửa công ty Kim Hâm gặp Kim Chí Thành. Ông ta và Kim Chí Thành được mọi người vây quanh, bước lên xe cao cấp. Nhìn cảnh đó, tôi vừa không cam lòng vừa hận. Dựa vào đâu chứ? Chúng tôi vốn là song sinh, đáng lẽ phải có cuộc sống như nhau, nhưng ông trời lại bất công với tôi như thế! Bắt đầu từ lúc đó, tôi đã lên một kế hoạch, tôi lén đi tìm Kim Chí Thành, cậu ta thấy tôi thì giật mình. Tôi kể với cậu ta tôi đã làm phẫu thuật ở Thái Lan, cậu ta nghe xong còn giật mình hơn. Nhưng dù gì cũng là song sinh, cậu ta đồng cảm với tôi, cậu ta muốn nói sự tồn tại của tôi cho Kim Hâm biết, nhưng tôi một mực không đồng ý. Ngày xưa chính ông ta vứt bỏ tôi, tôi không phải con ông ta. Từ đó, Kim Chí Thành thường xuyên hẹn gặp tôi. Cậu ta bị ả đàn bà Sử Phượng Yến ngược đãi trong thời gian dài nên tinh thần rất suy sụp, cộng với tính cách hướng nội không giỏi giao tiếp nên không có bạn. Cậu ta tâm sư mọi việc với tôi, bao gồm tình cảm với Diệp Hồng."

Nghe đến đây Khúc Mịch khẽ cười, đó chính là mục đích của Lục La, hắn muốn lợi dụng tình thân, lợi dụng tâm lý không ổn định của Kim Chí Thành để đạt ý đồ của hắn.

Quả nhiên những gì Lục La nói tiếp đã chứng minh suy đoán của Khúc Mịch: "Tôi cẩn thận quan sát Kim Chí Thành từ thói quen, giọng khàn khàn khi cậu ta bị cảm. Tôi phát hiện mình có thể điều chỉnh giọng nói của mình giống với giọng khàn lúc cảm của cậu ta. Phát hiện này khiến tôi rất hưng phấn, có điều, chỉ từng ấy vẫn còn cách rất xa kế hoạch của tôi. Điều đầu tiên tôi phải làm là rời xa Diệp Hồng, để 'Lục La' này biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của cô ấy. Tôi nghỉ việc ở chỗ làm cũ, nói với Diệp Hồng mình phải đi xuất khẩu lao động. Cô ấy là một cô gái ngây thơ, đương nhiên không hề nghi ngờ tôi. Sau đó tôi thuê một phòng trọ xa chỗ ở của Diệp Hồng, tôi thay đổi số điện thoại, chỉ ra đường vào buổi tối. Mỗi lần gặp Kim Chí Thành, tôi đều lén lút quay phim ghi âm lại rồi về nhà luyện tập. Chỉ sau nửa năm, tôi thấy mình như biến thành một người khác, có khi đứng trước gương, ngay cả tôi cũng không nhận ra mình là ai. Chính lúc này, bệnh tình của mẹ Diệp Hồng lại chuyển nặng. Kim Chí Thành đề nghị giúp đỡ Diệp Hồng, điều kiện là cô ấy làm bạn gái của mình. Diệp Hồng đồng ý, nhưng tôi biết cô ấy không hề tình nguyện. Tôi không thể đợi thêm nữa, tôi phải nhanh chóng thay thế Kim Chí Thành. Vừa hay Kim Chí Thành kể với tôi Kim Hâm lại muốn dẫn cậu ta đi tiệc xã giao, cậu ta không muốn tiếp xúc với người ngoài, nhưng lại sợ Kim Hâm không dám không đi. Tôi nhân cơ hội mở lời mình sẽ đi thay cậu ta, cậu ta vui vẻ đồng ý ngay. Tôi làm bộ bị cảm, buổi tối trước đó đã vào nhà họ Kim. Tối hôm sau, tôi theo Kim Hâm đến buổi tiệc, không có ai phát hiện điều gì bất thường cả. Từ đó, thỉnh thoảng tôi giúp Kim Chí Thành đi xã giao, chưa lần nào bị vạch trần. Tôi bắt đầu to gan dùng thân phận Kim Chí Thành tiếp xúc với Diệp Hồng. Diệp Hồng cũng không hề nghi ngờ, điều này khiến tôi vừa mừng vừa vui. Và rồi Kim Chí Thành và Diệp Hồng có tiếp xúc thân thể, nhưng cậu ta lại không có năng lực đó, cậu ta chỉ là đàn ông giả! Tôi đã dùng Kim Chí Thành có quan hệ vợ chồng với Diệp Hồng. Kim Chí Thành biết Kim Hâm sẽ không dễ dàng tiếp nhận Diệp Hồng, mà chính cậu ta lại không có khả năng đó. Tôi mở lời bảo họ đi làm thụ tinh ống nghiệm, tôi sẽ cung cấp tinh trùng, hơn nữa còn giữ bí mật này. Cậu ta suy nghĩ mấy ngày mới đồng ý, chúng tôi là song sinh cùng trứng, gen của cả hai giống hệt nhau. Rất nhanh Diệp Hồng đã mang thai. Lão cáo già Kim Hâm thế mà dẫn cô ấy đi kiểm tra nước ối, không chỉ chứng minh đứa bé là con cháu nhà họ Kim, mà còn biết được đó là con trai! Hừ, ông ta trọng nam khinh nữ như vậy chắc chắn sẽ không từ bỏ đích tôn của mình. Tất cả đều vô cùng thuận lợi, Diệp Hồng vào nhà họ Kim, trở thành vợ của Kim Chí Thành."