Vai Ác Bạo Quân Xuyên Thành Pháo Hôi Nữ Xứng Cẩu

Chương 11: Chú chó con tội nghiệp



Trong sân của nhà Diệp Đại Mãn ồn ào một hồi, đột nhiên Thiết Tử vô cùng vui mừng chỉ về phía đông, "Mẹ xem kìa, những người cầm đuốc kia, còn không phải là đoàn xe trên gia trang của cữu cữu sao? Bây giờ mẹ biết con không phải là lừa người rồi chứ."

Đại Mãn tức phụ ló đầu ra liền thấy, thật là có một đội cây đuốc dọc theo quan đạo uốn lượn về phái Bắc, xem tình hình thì có vẽ mọi nhà ở thôn trang bên cạnh đều đã xuất động.

Bà ta liền vỗ đầu: "Da chó có thể bán lấy tiền nha, da cho nhiều như vậy thì có thể bán được rất nhiều tiền đấy. Trách không được Đại cữu của ngươi nói cho ngươi biết, rốt cuộc vẫn là người nhà mẹ đẻ là hữu dụng."

Trong thôn thường có những lái buôn tha phương đi qua, chuyên thu mua da trâu, da dê, da chó, da thỏ các loại, tuy rằng những loại da đó không đẹp bằng da cáo da chồn, nhưng mà những bá tánh bình thường sẽ mua loại giày bằng da này, mũ da chó linh tinh, chẳng những giá cả phải chăng mà còn có thể giữ ấm, cũng bán rất tốt.

Đại Mãn tức phụ tiếc nuối nghĩ, nếu mà là tháng chạp thì tốt rồi, bà ta liền có thể làm thành thịt khô, nhưng hiện tại mùa này thịt tươi mà để một hai ngày liền bị hư, vì thế chỉ có thể lấy một ít thịt chó đem về nướng lên cho cả nhà ăn mà thôi, cũng không thành vấn đề.

Nghĩ đến đây, bà ta liền phấn khích hét lên kêu trượng phu và hai người con trai cùng nhau dựng xe la.

Lúc này trời đã gần tối, vạch lửa sáng rực phía đông đặc biệt dễ thấy, hôm nay trời lại mưa, hầu như gia đình nào trong thôn cũng đều ở trong nhà, động tĩnh trong sân của nhà Diệp Đại Mãn nhiều người trong thôn đều nghe thấy, các hương thân đều ló đầu ra xem.

Có người hỏi: "Đại huynh đệ, chúng ta có thể đi sao?"

Thiết Tử nói, "Ngọn núi đó không thuộc sở hữu của nhà nào, vậy tại sao không thể đi?"

Đại Mãn tức phụ đang thu dọn xe trong sân, nghe vậy, lập tức liếc nhìn Đại nhi tử một cái, đúng là cái đồ không có tâm nhãn, bộ không biết có đồ quý giá không nên để lộ ra ngoài sao?

Thiết Tử vội vàng giải thích: "Cữu cữu con nói trên núi có mấy ngàn con chó chết, mấy cái thôn trang cũng kéo không xong, bằng không trên trang của họ cũng sẽ không nói ra bên ngoài."

Đại Mãn tức phụ lúc này mới không nói nữa.

Thế là từng nhà đều bắt đầu dựng xe và chuẩn bị đuốc. Những người đàn ông thu dọn xe la và lừa trong sân, lớn tiếng kêu người phụ nữ trong nhà lấy ra một ít lương khô, sau đó nhanh chóng đi tìm kéo để lột da chó chết.

Diệp Thu Đồng, đã nghèo muốn phát điên, vội quay người vào nhà và lấy một chiếc kéo cất vào lòng ngực, nàng quyết định theo chân bọn họ cùng đi lên núi.

Trong lòng nàng có phần lẩm bẩm, nàng cũng không biết có đủ sức để kéo xe đẩy tay lên núi rồi lại bò xuống.

Suy cho cùng thì ai cũng là xe la, xe bò, tệ nhất cũng là xe lừa, còn nàng chỉ có thể dựa vào hai cái chân không cường tráng lắm của mình, nhưng để cho no căng bụng thì không làm cũng phải làm, không được cũng phải được, Diệp Thu Đồng không rảnh để quan tâm.

Những người khác mang theo lương khô và nước uống, nhà Diệp Thu Đồng không có gì nên không có gì để chuẩn bị, đành đứng ở cửa lặng lẽ chờ đợi, vô tình quay đầu lại, nàng chợt thấy Tiểu Mãn tức phụ bên cạnh đang nhìn xe la ở nhà bên cạnh.

Diệp Thu Đồng giật mình, lập tức nghĩ tới, nàng ấy so với chính mình còn thiếu tiền hơn, mình chịu đói chỉ có một, còn nàng còn phải nuôi hai đứa con nhỏ.

Nàng hỏi nàng ấy: "Cẩu Oa của nhà ngươi ban đêm có thể trông tiểu nha đầu Cẩu Hoa không, nếu có thể, hai ta liền cùng đi, kéo xe đẩy tay của nhà ta, hai người trên đường có thể chiếu ứng lẫn nhau, ta kéo ngươi đẩy cho nhau phụ một chút, trở về trên xe có bao nhiêu thì hai ta chia mỗi người một nửa."

Tiểu Mãn tức phụ vui mừng quá đỗi: "Có thể có thể có thể, ta làm việc nhanh nhẹn, ta có thể làm công việc cắt, chúng ta có thể làm nhiều thêm một chút, thật là cảm ơn Cửu thẩm."



Cẩu Oa nắm tay của muội muội Cẩu Hoa, hiểu chuyện mà nói: "Mẹ, người yên tâm, con sẽ tắm rửa sạch sẽ cho muội muội rồi đi ngủ, sẽ khóa cửa thật tốt, sẽ không chạy lung tung."

Diệp Thu Đồng nhìn bộ dạng đáng thương của đứa trẻ này, cũng biết trong lòng nó cũng rất sợ hãi, nhưng mà con nhà nghèo đã sớm phải lo cho nhà cửa, nên không thể không như vậy, nàng thấy xót xa, liền an ủi vài câu: "Cẩu Oa ngoan, chờ Cữu nãi nãi kiếm được tiền sẽ cho các con mua kẹo ăn nhé."

Đội ngũ của Diệp gia Vu Tử nhanh chóng khởi hành. Mặc dù xe của Diệp Thu Đồng là một chiếc xe kéo bằng sức người nhưng cũng không hề chậm chút nào. Rốt cuộc thì cả hai đều là người một lòng muốn kiếm tiền.

Đến nơi đã gần tới giờ Tý, trên núi vào lúc này thường không có ai, âm trầm đến kinh khủng. Nhưng hôm nay những thôn dân ở mấy cái thôn trang phụ cận đều đến, những ngọn đuốc vây quanh một vòng khiến cho cái khe núi này sáng trưng như ban ngày, thoạt nhìn, càng đáng sợ hơn.

Khi Diệp Thu Đồng đến, bị cảnh tượng trước mặt làm cho hoảng sợ, tất cả những con chó đen chết đều được ném dày đặc trên mặt đất, vị Hoàng Đế biến thái kia không biết đang làm điều gì tà ác ở đây, thật là rùng rợn.

Mấy cái thôn trang đã tới trước, các thôn dân đã bắt đầu động thủ lột da chó, mùi máu tươi tràn ngập ở trong không khí, tựa như địa ngục chốn nhân gian, Diệp Thu Đồng một trận ghê tởm, nàng ôm bụng khom lưng muốn nôn, nhưng khi cúi đầu lại thấy Tiểu Mãn tức phụ đã ngồi xổm xuống, yên lặng móc ra cây kéo.

Làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, trong nhà nàng còn có hai đứa nhỏ phải nuôi sống, thật sự không có năng lực làm ra vẻ.

Diệp Thu Đồng nhắm mắt hít sâu vài hơi, cố nén cảm giác buồn nôn và khó chịu trong lòng, tàn nhẫn ngồi xổm xuống, bắt đầu giúp Tiểu Mãn tức phụ trợ thủ, sống sót mới có thể nói đến việc khác, nàng hiện tại đồng dạng cũng không có tư cách làm ra vẻ.

Sau khi bận rộn một lúc lâu, Tiểu Mãn tức phụ lại kéo đến một con chó khác, ngay khi Diệp Thu Đồng mới chạm vào liền "Di" một tiếng. Con chó này vậy mà vẫn còn sống, bụng mềm mại và có độ ấm, khi vuốt ngón tay có thể cảm nhận được nhịp tim của nó.

"Nơi này vậy mà còn có một con vẫn còn sống, mạng thật lớn."

Diệp Thu Đồng không kìm được mà ôm lấy con chó, nó trông nhỏ hơn những con chó khác một chút, choai choai cũng không quá lớn, hẳn vẫn là chó con.

Nàng cảm thấy đây là về một con chó vườn Trung Quốc, rất chăm chỉ và để nuôi rất tốt, nàng quyết định mang nó về nuôi để giữ nhà, sau vụ ồn ào của Diệp Trường Lừa, Diệp Thu Đồng cảm thấy rằng ở thời đại này, một người nữ tử sống một mình nuôi một con chó để tự vệ cũng cần thiết.

Tiểu Mãn tức phụ thấy Diệp Thu Đồng đem con chó ôm vào trong lòng, biết nàng tám phần là muốn nuôi, liền khuyên một câu: "Cửu thẩm à, ngươi nếu là muốn nuôi chó, thì trong thôn nhà ai có chó cái đẻ rồi có thể xin một con đem về nuôi, còn con chó này lại bị thương, tám phần nuôi không thể nào sống, hơn nữa nó choai choai cũng không quá lớn, nuôi cũng không thân."

Diệp Thu Đồng nghĩ nghĩ, cảm thấy Tiểu Mãn tức phụ nói cũng có lý, nuôi mà không thân không phải phí công nuôi dưỡng sao, liền thuận tay đem con chó lại ném sang một bên.

Hai người cúi đầu làm việc một lúc thì nghe dân làng hò nhau lên đường. Dù sao đây cũng là đi vào ban đêm trong núi sâu rừng già, còn có mấy người sợ hãi, cho nên những người đến từ mấy cái thôn trang này mới đi chung có dũng khí cùng nhau đi.

Diệp Thu Đồng thu dọn đồ đạc theo đại quân trở về, đêm nay bọn họ thu hoạch khá tốt, ước chừng có gần trăm tấm da chó. Hai người họ đang kéo xe bằng sức người, để không làm chậm bước đi của xe gia súc, họ ý thức đặt mình phía sau đội.

Tiểu Mãn tức phụ kéo phía trước, Diệp Thu Đồng đẩy phía sau, xe đi lên đường núi nhưng trong lòng nàng lại giằng co, khe núi vừa rồi đúng là địa ngục của lũ chó, chỉ cần nàng nghĩ đến con chó lúc nãy còn chưa chết, mà vẫn phải ở đó chờ chết, liền không đành lòng.

Con chó nhỏ dường như mở mắt ra nhìn nàng, trong mắt hiện lên ánh sáng nhu hòa.

Diệp Thu Đồng càng nghĩ càng không chịu được, đột nhiên dừng lại: "Ngươi đi trước, ta đi sẽ trở lại rất nhanh."

Nàng cầm ngọn đuốc chạy trở lại, chống lại nỗi sợ hãi trong lòng tìm ra con chó con và ôm nó vào lòng.

Tiểu Mãn tức phụ thấy nàng ôm con chó trở về, thở dài nói: "Ngươi quá thiện tâm."



Diệp Thu Đồng cười cười: "Có sống hay không là tạo hóa của nó, dù sao ta không thể thấy chết mà không cứu."

Mấy ngày trước khi dọn dẹp nhà cửa, nàng thấy trong nhà vẫn còn sót lại một ít thuốc bắc, bởi vì Diệp lão cha bị xe ngựa tông bị thương, cho nên cũng có một ít Kim Sang Dược, nhưng không biết có hết hạn hay không. Người thì không dám sử dụng rồi, nhưng chó sử dụng chắc không có vấn đề.

Tiểu Mãn tức phụ về đến nhà, cũng mặc kệ hiện tại vẫn là hơn nửa đêm, không nói hai lời, liền trước tiên làm một nồi canh thịt to, hai hài tử trong nhà quanh năm suốt tháng không được ăn thịt, sắc mặt đều xanh xao vàng vọt, bây giờ đã có rồi, phải ăn một bữa thật đã.

Trong lòng Tiểu Mãn tức phụ vô cùng cảm kích Diệp Thu Đồng, một bên cho Cẩu Hoa ăn cơm một bên nhắc mãi: "Hai đứa đều phải nhớ kỹ sự tốt bụng của Cửu nãi nãi cho mẹ, nếu không phải Cửu nãi nãi thiện tâm, hai đứa sao có thể ăn được thịt này." Lại bảo Cẩu Oa: "Ăn xong rồi mau đi sang nhà Nãi Nãi của ngươi kế bên nhìn xem, nếu mà chưa ngủ, liền đưa một chén qua đi."

* * *

Ngày hôm sau, toàn bộ mọi người ở Diệp gia Vu Tử đều rửa sạch chiến lợi phẩm bên con sông nhỏ trong làng, họ cười nói vui vẻ và có chút vui mừng về vụ thu hoạch. Diệp Thu Đồng tiện thể học hỏi, nhìn cách người khác xử lý hàng da thế nào, tranh thủ trời nắng tốt đã đem phơi mấy chục chiếc.

Sau lại chuyện bán da nàng cũng không phải lo lắng nữa, thôn này có nhiều người bán, tự nhiên có mấy người lái buôn nghe tin liền tìm đến, nhưng ai cũng muốn bán được giá cao, hơn nữa lần này đều là hàng đẹp và chất lượng cao, tự nhiên liền có sự thương lượng giá cả, nên Diệp Thu Đồng cũng đi theo mọi người cùng nhau bán, vậy là kiếm lời được một vố.

Nàng làm việc này không quá lành nghề, rốt cuộc vẫn có mười mấy chiếc không bán được, bởi vì nổi mốc nên bán không ra, nàng liền đem về, tính khi nào rảnh sẽ làm cho mình cái áo choàng, làm một tấm nệm hoặc một cái gì đó.

Người nghèo sợ qua mùa đông, hiện tại là mùa hè nên không cảm thấy, nhưng trong lòng Diệp Thu Đồng rất rõ, nếu không có tiền, tới mùa đông cuộc sống của nàng sẽ không được tốt.

Chỉ là những chuyện này đều là lời phía sau.

Đêm hôm đó, Diệp Thu Đồng sau khi trở về nhà liền vô cùng bận rộn, căng da đầu làm bác sĩ thú y một lần, điều trị cho con chó con mà nàng mang về.

Nàng dùng rơm rạ cùng một cái áo bông cũ làm một cái ổ thật ấm cúng thoải mái, đem đặt vật nhỏ đáng thương kia lên đệm, để nằm ngửa chổng bốn chân lên trời, rồi lấy nước sôi để nguội giúp chó con rửa sạch miệng vết thương trước.

Diệp Thu Đồng biết nó bị thương ở đâu, mà tất cả những con chó chết nhìn thấy tối nay cũng đều không có bộ phận sinh dục.

Nàng nhẹ nhàng lau vết máu xung quanh vết thương cho nó, sau đó bôi kim sang dược lên, xé vài mảnh vải để làm băng vải, quấn quanh bụng băng bó cho nó, cuối cùng vòng ra sau lưng, dùng phần vải còn dư lại buộc lại thành một chiếc nơ bướm thật lớn.

Con chó vườn Trung Hoa thuần màu đen này, tức khắc trở nên có chút xấu xí đáng yêu.

Khi được bôi thuốc, chú chó có vẻ đau đớn, khẽ mở đôi mắt mê mang nhìn nàng, rồi "gâu gâu" mấy tiếng thật đáng thương.

Diệp Thu Đồng cảm thấy vật nhỏ này thật sự quá đáng yêu, nàng thấy nó lộ ra cái bụng hồng hào, nhịn không được duỗi tay xoa xoa, nhẹ giọng an ủi nó: ".. Cố chịu một chút nhé cây cải, tỷ tỷ sẽ mang cho ngươi canh thịt chó để bồi bổ thân thể."

Tác giả có lời muốn nói:

Địch Dương: Tỷ tỷ, con chó săn nhỏ anh tuấn của ngươi tới!

Diệp Thu Đồng: Con chó đen từ đâu ra, ngu đần.