Ừ Thì, Tao Thích Mày!

Chương 23



- Tao xin lỗi mày...

- Không, Thiên, tao không trách mày. Tao mừng cho mày...

- Mày đừng ra vẻ là mày ổn. Thật sự tao không muốn đi, nhưng tao không thể lựa chọn.

- Thế thì mày cứ đi. Dù sao đi nữa tương lai và gia đình vẫn quan trọng hơn.

- Nhưng tao cần mày!

- Cái tên điên này. Mày không lo học, sau này cạp đất mà ăn à?

- Tao có thể học ở Việt Nam, hà cớ gì cứ bắt tao phải đi chứ?

- Ba mẹ muốn tốt cho mày thôi. Mày ngoan ngoãn đi đi. Sau này....

- Yến! Đừng nói nữa. Cho tao tận hưởng những bình yên bên mày đi, được không?

Tôi kiềm nước mắt, nắm chặt tay hắn bước đi trong công viên mà thấy hắn xa quá đỗi. Vài tuần nữa hắn sẽ bay sang Pháp, sống với ba mẹ và cũng để có môi trường học tập thích hợp hơn cho tương lai thừa kế của hắn. Nói là nói như thế, nhưng hôm qua chị Giang đã tiết lộ với tôi lí do thật sự khiến ba mẹ kiên quyết bắt hắn đi. Ừ, đúng là như vậy đấy, đau lòng vậy đấy, thật sự, LÀ VÌ TÔI.

Họ đã tìm cho hắn một cô tiểu thư xinh đẹp bên Pháp. Tất cả chỉ gói gọn trong 4 chữ: môn đăng hộ đối. Biết hắn quen tôi, họ sợ sẽ thất hứa với người đối tác lớn, đành chia rẽ chúng tôi một cách hết sức hợp lí.

Hắn thì chỉ nghĩ đơn giản là vì sau một thời gian nổi loạn bên Pháp, ba mẹ hắn quyết định cho hắn về quê hương Việt Nam để tu tâm dưỡng tính, nay đã ngoan ngoãn và hiểu chuyện hơn thì lôi hắn trở về chuẩn bị bắt đầu việc kế thừa sự nghiệp.

Cũng tốt, như vậy hắn sẽ đỡ day dứt hơn. Sự thật cứ để mình tôi giữ, mình tôi chịu. Tôi muốn Vỹ Thiên có cuộc sống tốt hơn, không phải xa ba mẹ như 4 năm qua, không phải sang nhà tôi để tìm cái hạnh phúc trong những bữa cơm gia đình như hắn vẫn thường làm, thường đến mức từ lâu ba mẹ tôi đã coi hắn như người thân.

Bỏ những mối quan hệ đáng trân quý ở đây, Thiên sẽ được ở bên ba mẹ, và tương lai phía trước của hắn là vô cùng rực rỡ.

Có lẽ, hắn không thuộc về tôi.

***

Anh Hai, chị Giang cùng những người bạn tổ chức đi chơi hè. Anh rủ tôi, Thiên, Nhi, oppa của Nhi, Bảo Anh và thầy Quý Hào đi cùng. À, và trong đám bạn của anh Hai, dĩ nhiên có cả Lâm.

Bọn tôi dựng lều. Anh Hai tài lắm, dựng hai cái lều thật đẹp và chắc cho cả nhóm. Một cái cho trai, một cái cho gái.

Hôm qua trời mưa, mà tôi lại không mang áo mưa, cứ thế mà đi long nhong nên bị cảm. Sáng nay mọi người dậy sớm nấu ăn, do tôi bệnh nên tôi không phải phụ. Thiên bảo tôi cứ ngủ, khi nào xong hắn gọi.

Cửa lều hé mở. Tôi còn mơ màng ngủ, nhưng biết giờ này thì chỉ có Thiên đến. Cái tên vừa bước vào nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. Hắn cứ im lặng ngồi bên tôi, nghịch tóc, lại còn thơm lên vai tôi. Rồi cứ chậm rãi như vậy, hắn, hình như đã nằm xuống cạnh tôi, choàng tay ôm lấy tôi. Hơi thở nóng hổi phả vào cổ, siết chặt tôi.

Một cảm giác chẳng lành khi tôi nhận ra mùi hương này không phải của tên Thiên. Tôi vùng dậy, dùng hết sức lực của một đứa đang bị cảm, đẩy kẻ gian ra xa. Cái tên ấy, là Lâm.

Lâm cười gian:

- Anh đây mà, sao em lại chống cự quyết liệt thế?

- Đồ...biến thái!

Lâm tiến lại gần, nhếch mép:

- Ừ, tôi biến thái, vì tôi yêu em! Em, là của tôi!

Hắn nhào đến như một con thú. Tôi hốt hoảng kêu cứu, nhưng hình như chẳng ai nghe.

- Vô ích thôi cưng à. Mọi người đi hết rồi.

Tôi vẫn gào thét:

- Thiên! Thiên! Cứu tao! Anh Hai cứu em!

Thật sự, chả ai nghe.

Lâm kéo tôi vào lòng, hôn lên cổ rồi lần mò khắp nơi trên cơ thể tôi. Mặc tôi chống cự, Lâm vẫn giở trò biến thái. Sức của tôi ngày thường đã không chống lại, nay lại còn bị bệnh nên dường như trở thành một “con mồi” hết sức ngoan ngoãn.

Lâm cứ từng giây động chạm cơ thể tôi, thậm chí áo sơ mi tôi đang mặc cũng bị tên đồi bại này bức đứt hết ba nút.

Tôi chóng mặt, tay chân xụi lơ. Còn Lâm vẫn tìm cách hại tôi cho bằng đuợc. Cứ cái đà này tôi chết mất!

Thiên ơi mày đang ở đâu? Tao... tao sắp... chống cự không được rồi... Thiên ơi....

Thiên ơi....