U Minh Trinh Thám

Chương 144: Lý do mất tích



- Ngươi nghĩ hôm qua ta dám ở nhà sao?

Tống Tân ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Nghiêm Trọng.

- Nếu ta ở nhà, thì hôm nay ngươi không nhìn thấy một cổ thi thể của Trần Viêm đâu, mà là thi thể của ta và nàng. Còn ngươi, có lẽ là vào hôm nay, hoặc giả vào tối ngày mai, sẽ thấy được thi thể của hai chúng ta.

Nghiêm Trọng bị những lời này của Tống Tân làm sững sờ, chỉ có thể há hốc mồm ngây ngốc tại chỗ.

- Ngươi thực sự cho rằng Trần Viêm chết vì bệnh tim tái phát sao?

Tống Tân nhìn Nghiêm Trọng, thở dài một hơi.

- Đây chẳng qua là cách nói của cảnh sát mà thôi, bọn họ không có cách nào biết rõ nguyên nhân cái chết của Trần Viêm cả.

- Rốt cuộc là sao...

- Trần Viêm là y tá, chẳng lẽ cô ta không rõ tình huống thân thể của mình sao? Ba người chúng ta là bạn nhiều năm như vậy, nàng có bệnh tim hay không, chẳng lẽ ngươi không rõ sao?

Tống Tân nói câu này làm cho Nghiêm Trọng trợn mắt há hốc mồm.

- Giết chết Trần Viêm không phải bệnh tim, là quỷ.

- Quỷ?

- Đúng, là quỷ, một nữ quỷ.

Tống Tân gật gật đầu.

- Nó không chỉ muốn mạng của Trần Viêm, nó còn muốn giết ta.

Tống Tân duỗi tay ra, chỉ vào Nghiêm Trọng.

- Còn ngươi nữa.

- Ta vốn cho rằng nữ quỷ chỉ muốn mạng của ta mà thôi, ta không có đem chuyện này nói cho Trần Viêm, nhưng không nghĩ tới con quỷ đó không chỉ muốn giết ta, còn muốn giết Trần Viêm, còn ngươi nữa.

Tống Tân cúi đầu, dùng tay vuốt mặt nước, giống như đang nói một chuyện râu ria không quan trọng.

- Nửa tháng nay ta không ở nhà, trốn ở chỗ khác, ta có ý định dẫn dắt con quỷ kia rời đi, không nên thương tổn đến Trần Viêm, nhưng không ngờ, nàng không thoát được khỏi số mạng...

- Quỷ... Nữ quỷ...

Nghiêm Trọng nuốt nước bọt một cái.

- Chẳng lẽ là nữ quỷ đáng sợ mặc bộ sườn xám màu đỏ?

- Đúng, chính là nữ quỷ.

Tống Tân gật gật đầu.

- Xem ra ngươi đã gặp nó, nếu không ngươi sẽ không tin lời ta, sẽ cho ta là kẻ điên.

- Đúng là nữ quỷ đó... Ta đã nhìn thấy...

Nhớ tới buổi tối mấy ngày nay, Nghiêm Trọng vẫn còn sợ hãi.

- Nó thật sự muốn giết ta... Nhưng không có thành công...

Nghiêm Trọng ngẩng đầu, nhìn Tống Tân.

- Ý của ngươi là, giết chết Trần Viêm, chính là nữ quỷ kia?

- Nhưng ta không rõ, ta không biết nữ quỷ kia, vì cái gì mà ả tới tìm ta?

Nghiêm Trọng cẩn thận ngẫm lại, xác định mình không có quan hệ gì tới nữ quỷ kia cả.

- Ta cũng không ngờ tới.

Tống Tân thở dài.

- Ngươi biết đấy, ta là người, làm người rất cẩn thận, sẽ không đắc tội với người nào, nhưng những thứ như quỷ vật không đáng tin cậy kia, làm gì có liên quan tới ta chứ.

- Vậy tại sao...

- Nhớ tới lúc ở đại học năm thứ ba không? Thời điểm chúng ta đi bộ đường xa đấy?

Tống Tân ngẩng đầu lên, nhìn Nghiêm Trọng.

- Nhớ rõ, lần đó trong hệ của chúng ta có rất nhiều người tham gia, chẳng phải lần đó rất vui vẻ sao? Như thế nào?

Nói đến đây, sắc mặt Nghiêm Trọng biến đổi.

- Ý của ngươi là... Chẳng lẽ nữ quỷ kia...

Tống Tân gật gật đầu.

- Nhớ rõ sao? Vào buổi tối cuối cùng, có người đưa ra trò chơi can đảm ta và ngươi còn có Trần Viêm một tổ, lúc ấy chúng ta đi qua nghĩa địa u ám, bốn phía đều là ma chơi, làm cho Trần Viêm sợ tới mức phát khóc. Ngươi trông thấy Trần Viêm bị sợ khóc lên, tức giận ném vài cục gạch vào một ngôi mộ đất...

- Không thể nào.

Nghiêm Trọng cau mày ngẫm lại.

- Ta chỉ là ném mấy cục gạch, cũng chỉ đánh tan ma chơi mà thôi, không phải trong sách đã nói sao? Hiện tượng ma chơi, chính là chất lân ở đầu khớp xương người chết tiếp xúc với nước và phát sinh tác dụng sinh học, tạo thành hiện tượng lân hóa hy-đrô mà thôi.

- Nhưng trong sách có nói tới chuyện nữ quỷ nửa đêm đi tới phòng của ngươi làm phiền không chưa?

Tống Tân liếc nhìn Nghiêm Trọng.

- Ngươi đã tận mắt nhìn thấy nữ quỷ, còn tin tưởng những thứ trong sách nói sao?

- Nhưng khi đó người ném gạch là ta, tại sao con quỷ đó muốn tính sổ lại không đi tìm ta, mà đi tìm Trần Viêm?

Nghiêm Trọng ngẫm lại, Tống Tân nói cũng đúng, trên thế giới này có nhiều thứ khoa học chưa giải thích được.

- Trần Viêm đã khóc lên, quấy nhiễu con quỷ kia, vốn không có gì, nhiều nhất là bệnh nặng một hồi, nhưng khi ngươi tức lên, ngươi cầm gạch trong nghĩa địa, sau đó ném mấy cái, con quỷ kia cho rằng chúng ta trêu chọc nó, cho nên muốn trả thù chúng ta.

Tống Tân thở dài.

- Việc này sau đó ta mới biết.

- Đúng, tại sao ngươi biết việc này?

Nghiêm Trọng rất ngạc nhiên.

- Ta hỏi, hỏi con quỷ kia.

Tống Tân không thèm để ý mà trả lời.

Cái đáp án này làm cho Nghiêm Trọng chấn động, hắn thật không ngờ Tống Tân là gia hỏa vào lúc bình thường thấy người khác không dám nói lớn tiếng, nhưng vào thời điểm thấy nữ quỷ muốn giết mình, lại có thể bình tĩnh hỏi nguyên nhân vì sao nó muốn giết mình.

Nghiêm Trọng cũng từng đối mặt với nữ quỷ vài lần, nhưng hắn tự hỏi mình không có dũng khí như vậy, khi đó chỉ nhìn thôi đã sợ hãi, làm gì có tâm tư hỏi vấn đề này chứ?

- Chính vì thế nên nữ quỷ mới trả thù Trần Viêm.

Tống Tân không đếm xỉa, đang vuốt nước.

- Nhưng có điều, Trần Viêm không phát hiện, ta lại vô tình nhìn thấy, đêm hôm đó đã khuya, ngủ mê mê mang mang ta bị lạnh nên tỉnh lại, nhưng bởi vì Trần Viêm liên tục tăng ca, thân thể rất mệt a, ngủ như chết. Ta vốn tưởng rằng thời tiết đột ngột hạ thấp, cho nên muốn mở điều hòa, nhưng khi ta mở mắt ra, đã bị dọa ngây ngốc, là một nữ nhân mặc sườn xám đỏ, sắc mặt tái nhợt đang đứng ở đầu giường nhìn ta, cái khuôn mặt đó, chỉ còn cách ta vài cm.

- Đầu của ta giống như nổ tung, phản ứng đầu tiên chính là lớn tiếng kêu cứu, nhưng cho dù ta dùng bao nhiêu khí lực, cũng không hô lên được, nữ quỷ cứ như vậy, nhìn chằm chằm vào ta, còn bất chợt nhìn sang Trần Viêm đang ngủ say bên cạnh.

- Ta kịp phản ứng, nhất định là gặp quỷ, khuôn mặt khủng bố như vậy, ta tưởng tượng không phải là người, cho nên trong lòng của ta mặc niệm vô số chú ngữ, cầu chúa, kinh Phật các loại, nhưng không dùng được, nữ quỷ kia đứng ở đầu giường, nhìn chằm chằm vào ta.

- Ta cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào nữ quỷ đó, thời gian trôi qua thật lâu, đột nhiên nữ quỷ kia cười với ta, duỗi ngón tay chỉ vào Trần Viêm đang ngủ nói: "ta sẽ giết cô gái này, sau đó lại giết một tên nam nhân khác, cuối cùng sẽ tới phiên ngươi". Nói xong, liền biến thành một đạo ánh sáng xanh, biến mất không thấy gì nữa.

- Toàn thân của ta ướt đẫm mồ hôi lạnh, ta cũng không ngờ, tỉnh lại, sẽ nhìn thấy nữ quỷ đứng ở bên giường, hơn nữa nó còn nói muốn giết ta, ta dùng sức nhéo mình một cái, rất đau, xác định không phải đang nằm mơ. Ta lay tỉnh Trần Viêm đang ngủ dậy, đem chuyện ta gặp quỷ nói với nàng, nàng không tin tưởng ta, còn tưởng rằng ta đang nằm mơ, lầm bầm hai câu liền ngủ tiếp.

- Tống Tân ta tự hỏi làm người chưa làm qua chuyện xấu, cũng không có đắc tội qua ai, vào thời điểm ở trường học, chưa từng gian lận lần nào. Mọi người đều nói bình sinh không làm việc trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa. Ta bắt đầu cảm thấy nữ quỷ kia đã nhận lầm người, đã nhận ta thành người khác, cho nên ta cảm thấy chuyện này cần phải nói rõ ràng.

- Nhưng nữ quỷ nói muốn giết hai chúng ta, như vậy ta cảm thấy chuyện của nữ quỷ không bình thường, ta cũng không dám ngủ, cứ như vậy mà ngồi tới hừng đông. Nữ quỷ kia không có xuất hiện nữa, sáng sớm Trần Viêm nhìn thấy ta ngồi như thế, còn tưởng rằng ta vì trời lạnh nên thức dậy sớm, còn cười ta một lúc, nhưng nàng nào biết, ta bị nữ quỷ kia dọa sợ.

- Buổi tối ngày hôm sau, Trần Viêm không muốn tăng ca và rời khỏi nhà, chỉ có một mình ta. Buổi tối ta cũng không dám ngủ, liền ngồi chờ tới khi nữ quỷ kia xuất hiện, quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, vào lúc nửa đêm về sáng, nữ quỷ kia đã xuất hiện, trống rỗng xuất hiện ở trong phòng của ta, mang theo một cổ hàn ý không cách nào chống cự được, sau khi ánh sáng màu xanh của nó xuất hiện, nó đã ở bên cạnh giường của ta, nhìn chằm chằm vào ta, toàn thân ta run lên, cũng không biết là sợ hay là lạnh quá run lên, dù sao cũng là run rẩy không cách nào kiềm được, cũng nói không ra lời.

Qua một hồi, ta cố gắng bình ổn cảm xúc lại, nhưng so với cảm giác sợ hãi, bảo trụ cái mạng nhỏ quan trọng hơn, ta đã lớn tiếng nói với nữ quỷ kia, ta hỏi nó có phải tìm nhầm người hay không, ta chưa từng đắc tội với nó, thỉnh nó không đến đây nữa, ta sẽ đốt chút nến và nhang đèn bánh trái cho nó, ta vừa mới dứt lời, nữ quỷ kia cười ha ha, cười rất khủng bố, cái miệng đỏ tươi kéo dài tới tận mang tai, ta thậm chí có thể nhìn thấy cơ bắp đỏ tươi bị xé rách của nó. Nó cười một hồi, đột nhiên dừng cười, nhìn chằm chằm vào ta và nói: ngươi quên ba năm trước đây các ngươi đã làm gì ta ở trên đảo hay sao? Nói xong cũng biến mất không thấy gì nữa.

- Ban đầu ta cũng không hiểu nó nói cái gì, còn muốn giải thích, nhưng nó đã biến mất.

Đột nhiên ta nghĩ tới, ba năm trước đây, thời điểm chúng ta đang học đại học, có đi tới một hòn đảo cắm trại, ta và ngươi cùng Trần Viêm từng làm qua chuyện kia, mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra nữ quỷ nói còn một người nam, hóa ra chính là ngươi.

- Đợi một chút, ta không rõ.

Nghiêm Trọng chen ngang lời của Tống Tân.

- Chuyện đã qua lâu như vậy, tại sao bây giờ nữ quỷ mới xuất hiện và báo thù, lại nói chúng ta cũng không có làm gì quá nặng, không phải là quấy rầy nó thôi sao, không nghiêm trọng tới mức giết chúng ta như vậy chứ. Còn nữa, tại sao nó tìm được chúng ta?

- Ta làm sao mà biết, ngươi đi hỏi con quỷ kia đi!

Tống Tân vốn bị lời của Nghiêm Trọng hỏi sững sờ, sau đó mới hổn hển trả lời.

- Không phải nói những thứ như quỷ hồn khi đào đất lợp nhà mới thức tỉnh sao? Gần đây đang đào hầm dưới đáy biển, không chừng có liên quan gì đó.

Nghiêm Trọng ngẫm lại, Tống Tân nói cũng có đạo lý. Trên TV đúng là từng nhắc tới chuyện này, phá thổ động công, quấy nhiễu quỷ hồn an nghỉ dưới đất, sau đó đi ra giết người, về phần vì sao lại tìm được ba người, vậy thì chỉ có con quỷ biết rõ, nếu là quỷ, đương nhiên có được năng lực vượt qua sự hiểu biết của con người rồi, tìm vị trí của mấy người không phải dễ như trở bàn tay hay sao?

- Như vậy ngươi đã biết rõ, tại sao ta không nói cho Trần Viêm nghe rồi chứ?

Nghiêm Trọng tiếp tục hỏi.

- Ngươi nên nói sớm cho chúng ta biết, ta cũng có thể làm chút chuẩn bị, nói không chừng Trần Viêm cũng...

- Nếu ngươi chưa từng gặp nữ quỷ, ngươi sẽ tin tưởng lời của ta sao?

Tống Tân hung hăng trừng mắt nhìn Nghiêm Trọng, hình như rất bất mãn với lời nói của Nghiêm Trọng.

- Ngươi nhất định cũng giống như Trần Viêm, cười ta gặp ác mộng hoặc là nói ta nổi điên.

Nghiêm Trọng ngẫm lại, Tống Tân nói cũng phải, nếu như hắn không gặp con quỷ kia, nhất định sẽ cười Tống Tân là tên điên, nên đi tìm bác sĩ tâm lý đi. Dù sao những thứ như quỷ, cũng không phải mỗi người đều có thể đụng tới, trước khi chuyện này xảy ra, đối với khái niệm của Nghiêm Trọng dừng lại trên việc xem TV, điện ảnh và báo chí thì không bao giờ tin loại chuyện ma quái làm gì.

- Như vậy sau đó ngươi...

- Ta muốn nói chuyện này cho ai đó nghe, nhưng không ai tin ta.

Tống Tân thở dài một hơi.

- Nếu đã như vậy, ta chỉ có thể dựa vào lực lượng của một người, nghĩ biện pháp cứu vớt tính mạng của ta, ngươi và Trần Viêm. Ta có suy nghĩ, lôi kéo Trần Viêm trốn tới địa phương nào đó, nhưng không ngờ, cho dù chúng ta có trốn tới quán rượu, nữ quỷ kia cũng tìm tới. Mỗi lúc trời tối, mỗi lúc trời tối nửa đêm về sáng, nữ quỷ kia sẽ xuất hiện trước mặt chúng ta, cho dù chúng ta núp ở chỗ nào nó cũng tìm thấy chúng ta. Đương nhiên, chuyện này Trần Viêm không biết, nàng ngủ rất ngon, mà ta, mỗi lúc trời tối cũng không dám ngủ, ta rất sợ một khi ngủ, nữ quỷ sẽ giết chết hai chúng ta.

- Về sau ta phát hiện, hình như nữ quỷ không vội vã giết chúng ta, vào mỗi tối nó xuất hiện, không ngừng quấy rối, đe dọa, làm ta sợ, nhưng không có ý định động thủ, ta liền động tâm tư, nếu hiện giờ nữ quỷ không động thủ, không bằng ta thừa cơ hội này, xem có thể tìm được đường sốn hay không, nói thí dụ như, tìm được thế ngoại cao nhân, đạo sĩ hòa thượng thu thập nữ quỷ.

- Cho nên ngươi đi mà không lại cái gì, lưu lại một mình Trần Viêm mơ mơ màng màng?

Nghiêm Trọng tuy rất giận, nhưng hiện giờ hắn không có lý do giận Tống Tân. Dù sao Tống Tân mất tích, là vì nghĩ biện pháp cứu ba người bọn họ.

- Đáng tiếc, nếu ngươi lúc ấy thương lượng với ta thì tốt rồi, dù sao ta cũng có thể hỗ trợ ngươi, những biện pháp ngươi nói qua, ta đều thử qua, nhưng những tên đạo sĩ hòa thượng đó không có làm được gì cả.

- Cũng không nhất định.

Tống Tân dùng tay tháo ngọc Phật trên cổ xuống, đây là thứ cho dù có tắm rửa hắn cũng không tháo xuống.

- Ta gặp được một cao nhân, hắn cho ta cái này, nói là có thể tránh quỷ, sau khi ta mang vào, nữ quỷ kia cũng xuất hiện, nhưng không dám tới gần ta, ta biết rõ, nhất định là ngọc Phật này có tác dụng. Cao nhân kia cho ta ba cái, ta vội vội vàng vàng trở về, không nghĩ tới vẫn chậm một bước.

- Đêm qua, ta ngồi xe đường dài quay về và chợp mắt một chút, nhưng nữ quỷ kia lại xuất hiện. Đó là cảnh tượng suốt đời ta không dám quên, người trên xe đều ngủ, hơn nữa cả lái xe đang thức, nhưng nữ quỷ từ trống rỗng xuất hiện, xuất hiện ở trước mặt ta, nhưng chỉ có một mình ta nhìn thấy. Bên cạnh ta có hai nam thanh niên, một chút phản ứng cũng không có, nữ quỷ kia nhếch miệng cười với ta, cười rất đắc ý, nó nói với ta, rất nhanh, chỉ còn một... Gần thôi... Sẽ đến phiên ngươi. Lúc ấy ta cảm giác có chuyện không tốt, vội vàng hỏi nó chuyện gì đã xảy ra, nó đắc ý nói với ta: ‘cô bé kia đã bị ta mang đi, tiếp theo là một nam nhân, kế tiếp mới đến phiên ngươi.’ nói xong cũng không thấy nữa. Lúc ấy ta như phát mộng, Trần Viêm nhất định đã gặp chuyện không may, ta nhanh chóng chạy về, không nghĩ tới cũng không kịp. Quả nhiên, ta trở lại, đã nhìn thấy nhà của chúng ta bị cảnh sát niêm phong. Ta biết ngay, nữ quỷ kia nói thật, nó thật sự giết Trần Viêm.